Đông Vũ Vụ và Tống Tương đều cho rằng đối phương chỉ giả vờ.
Hai người trang điểm lại và xác định lại trên người không có mùi lạ gì lúc này mới tao nhã uống rượu, tất nhiên cả hai cùng kiểm soát lượng rượu, không thể uống quá ít, cũng không thể uống đến bất tỉnh nhân sự được.
“Thật ra cậu không cần phải cảm thấy thiệt thòi, ngay cả bạn trai cũ tôi còn không có, cái này mới là thiệt thòi, cậu còn cùng Tần Dịch yêu đương, bây giờ Tần Dịch còn ở Yến Kinh, cho nên cậu và Phó Lễ Hành cũng huề nhau, không có lý do gì để tức giận cả, đúng không?”
Đồng vũ Vụ phát hiện, Tống Tương rất ấu trĩ.
Chuyện này làm sao mà giống nhau được chứ, rất hãnh diện sao? Thật đúng là học sinh tiểu học mà.
“Nói trở lại, gần đây cậu có gặp Tần Dich không?” Tống Tương hứng thú hỏi, “Gần đây hạng mục làng du lịch Hòa Ngọc của Tần gia đang rất hot, tôi có nghe ba tôi và chồng tôi nói qua vài lần đó.
”
Đồng Vũ Vụ buông ly rượu xuống, liếc nhìn cô ta một cái: “Tống Tương, tôi tuyên bố, đời này chúng ta không có cơ hội để trở thành bạn bè được.
”
Tống Tương kinh ngạc: “Vì sao? Chúng ta không phải nói chuyện rất vui sao?”
“Tôi nói cho cậu biết, cậu đã 25 tuổi rồi, sao lại không nhìn ra tôi không kết bạn với những người thiển cận chứ.
”
“Cậu nói ai thiển cận hả!”
Đồng Vũ Vụ nhìn thẳng vào cô ta, nhẹ giọng nói: “Nói cậu đó, chỉ cần vô duyên vô cớ nhắc tới Tần Dịch trước mặt tôi đều không phải là bạn của tôi.
”
Tống Tương xem thường nói: “Cậu cũng chưa từng nói qua, bây giờ cậu mới nói, tôi cũng không nhắc đến nữa, cũng không phải chuyện gì lớn, cậu kích động như vậy làm gì, người nào không biết còn tưởng rằng cậu không quên đươc Tần Dịch nữa.
”
Nói đến năm đó, Tống Tương liền muốn biến thành chanh tinh.
Cô không hiểu, vận đào hoa của Đồng Vũ Vụ rất tốt, tất nhiên Phó Lễ Hành cũng không cần phải nói, đó chính là người cực phẩm trong cực phẩm, mà năm đó Tần Dịch cũng đối với Đồng Vũ Vụ rất tốt, cô biết được Tần Dịch không để ý đến sự an bài của người nhà mà cùng Đồng Vũ Vụ đến Anh du học, mà hai người cũng không học cùng một trường đại học, nghe nói có một lần Đồng Vũ Vụ muốn ăn món ăn Trung Quốc chính tông, nhưng mà lúc đó cô không hài lòng với đồ ăn của những nhà hàng Trung Quốc ở đó, Tần Dịch thấy vậy liền mời một đầu bếp chuyên nghiệp trong nước đến đây.
Đồng Vũ Vụ nghiêm túc nói với Tống Tương: “Tôi không muốn nhắc lại chuyện cũ nữa, cậu cũng đừng nhắc đến.
”
Tống Tương hiếm khi nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc như vậy của Đồng Vũ Vụ, khó tránh khỏi sửng sốt, a một tiếng: “Được rồi, tôi không nhắc đến nữa.
”
Phó Lễ Hành và Từ Duyên Thanh gặp nhau ở bãi đỗ xe.
Thật ra trên đường đến đây hai người đều kinh ngạc, dù sao chuyện Đồng Vũ Vụ và Tống Tương không hòa hợp cũng không phải là bí mật ở Yến Kinh, mà bây giờ, hai người lại cùng nhau ăn cơm còn uống rượu nữa.
“Phó tổng, thật sự đã làm phiền anh và thái thái của anh rồi.
”
Từ Duyên Thanh chủ động nói xin lỗi, trong ấn tượng của anh, Phó thái thái là một người tri thức hiểu lễ nghĩa, lại còn dịu dàng nữa, mà hôm nay vợ anh vừa náo loạn một trận với anh xong chỉ vì một cây bút mà anh đã không còn nhớ rõ, cho nên, nhất định là Tương Tương đi tìm Phó thái thái ăn cơm rồi uống rượu, thật là phiền lòng mà.
Phó Lễ Hành cũng không biết xảy ra chuyện gì, nghe Từ Duyên Thanh nói vậy, anh cũng không phủ nhận, còn mỉm cười sờ cằm tỏ vẻ không có gì.
Hai người cùng lúc xuất hiện ở nhà ăn, điều này làm Tống Tương và Đồng Vũ Vụ thở phào nhẹ nhõm, chí ít trên phương diện này thì không có ai thua cả.
Tống Tương và Đồng Vũ Vụ không hổ được công nhận là hồ ly tinh, hai người hành động không sai vào đâu được, Từ Duyên Thanh đưa Tống Tương rời đi, Phó Lễ Hành cũng đỡ Đồng Vũ Vụ đi, ở bãi đỗ xe hai cặp vợ chồng mỗi người một ngả rời khỏi.
Đồng Vũ Vụ ngồi ở ghế phụ nhắm mắt giả say, trong lòng vẫn nghĩ đến chuyện Tống Tương nói.
Xem ra mấy ngày trước ở trung tâm thương mại anh đã nhìn thấy bạn gái cũ, lúc đó anh cũng không có phủ nhận.
Nếu đúng là như vậy, thì qua vài ngày cô đã không còn để ý đến, nhưng mà hôm nay lại nghe Tống Tương nói, cô cảm thấy trong lòng rất buồn cũng không nói rõ được.
Tống Tương rất ít khi khen ai, có thể thấy được bạn gái cũ của anh là một người vô cùng ưu tú.
Tuổi còn trẻ đã tiếp quản công ty gia đình, hơn nữa còn giúp công ty ngày càng phát triển, thời đại học thì lại là học thần, người như vậy….
hình như rất xứng đôi với anh.
Tống Tương nói, cô đẹp hơn bạn gái của anh rất nhiều.
Nhưng cô biết, Phó Lễ Hành không phải là người nông cạn như vậy.
Huống chi chỉ là vẻ bề ngoài thôi, dựa vào gương mặt như vậy chẳng khác nào thời cổ đại sao?
Cô nhịn không được liền tưởng tượng khi anh thích bạn gái cũ của anh thì anh có bộ dạng gì, nhất định không phải là bộ dạng chững chạc, tự chủ lại nội tâm như bây giờ?
Phó Lễ Hành lái xe trở về biệt thự Tùng Cảnh, đang chuẩn bị đánh thức cô, thì phát hiện cô đã mở mắt ra, trên người thoang thoảng mùi rượu, cũng không có khó ngửi, có thể vì uống rượu nên hai mắt cô mông lung thấy anh nhìn qua, cô ngây ngốc hỏi: “Anh có thích em không?”
Phó Lễ Hành nghĩ thầm trong lòng, đúng là say thật rồi.
Lúc tỉnh táo cô tuyệt đối sẽ không hỏi mấy câu ngốc nghếch như vậy.
Ô vấn đề này.
Chỉ là không biết vì sao, mặc dù anh biết bây giờ cô không có tỉnh táo, nhưng câu trả lời kia anh không có cách nào nói ra khỏi miệng được.
Đối với Phó Lễ Hành mà nói, những câu như thích em, rất khó để nói ra khỏi miệng, cho dù trong lòng đã nhiều lần nghĩ qua nhưng mà cảm thấy quá mức xấu hổ.
Thấy Phó Lễ Hành không trả lời, trong lòng Đồng Vũ Vụ quặn đau, cô đã chuẩn bị tinh thần rồi, tiến gần đến lấy tay ôm lấy cổ anh, làm nũng nói: “Anh không thích em nhưng cũng không được thích người khác có được không?”
Phó Lễ Hành cảm thấy giờ phút này cô thật sự rất ngốc, ngốc nghếch một cách đáng yêu, anh lấy tay sờ lên gương mặt của cô, cúi đầu nói: “Được.
”
Đồng Vũ Vụ nghe câu trả lời của anh, liền vui vẻ trở lại.
Thật ra yêu cầu của cô cũng không nhiều, hiện tại cũng muốn khai thông một chút, một đoạn tình cảm trước hôn nhân cũng không nên xuất hiện nhiều, cho dù trong quá khứ Phó Lễ Hành và bạn gái có ân ái như thế nào, tình cảm có tốt như thế nào, nếu đã chia tay thì chứng tỏ đã qua rồi.
Với tính cách của anh, chỉ cần còn một chút tình cảm cũng sẽ không chia tay, càng sẽ không cùng người khác kết hôn.
Phó Lễ Hành thấy cô không có say đến bất tỉnh nhân sự, nên cũng không theo cô vào nhà tắm, nếu có muốn theo thì Đồng Vũ Vụ cũng sẽ ngăn cản, hiện tại cô vẫn đang bị dì cả đến thăm, ở cùng trong trong phòng tắm quả thật không thích hợp với bọn họ.
Tắm rửa xong Đồng Vũ Vụ đứng trước bồn rửa tay, trong lòng lại dâng lên ham muốn hơn thua đã mất từ lâu.
Từ phòng tắm đi ra, cô dựa vào chút rượu kia mà “giả ngây giả ngô”, cô loạng choạng bước đến bên giường, từ trên cao nhìn Phó Lễ Hành đang ngồi trên giường, nói: “Anh xuống dưới phòng khách với em một chút.
Nhanh lên, ba phút thôi!”
Phó Lễ Hành: “?”
Đồng Vũ Vụ ngoắc ngón tay với anh, khẽ hừ một tiếng, “Nhanh lên.
”
Nói xong mặc kệ phản ứng của anh, cô bước ra khỏi phòng ngủ.
Phó Lễ Hành không biết cô muốn làm cái gì, mang theo tâm trạng nghi ngờ mà buông quyển sách trên tay xuống, đi ra khỏi phòng ngủ, xuống cầu thang đi đến phòng khách, thấy cô đang đi về phía đàn dương cầm.
Anh lại càng không hiểu chuyện gì.
Ham muốn hơn thua của Đồng Vũ Vụ giống như một đứa trẻ, cô muốn thể hiện một chút tài nghệ của cô cho Phó Lễ Hành thấy.
Cô không phải chỉ biết mua sắm thôi đâu, cô còn biết rất nhiều đó.
Cô biết đánh đàn dương cầm, biết khiêu vũ, biết vẽ tranh…….
Đồng Vũ Vụ ngồi trước đàn dương cầm, mở nắp đàn ra, nhắm mắt nhớ lại, trong phút chốc ngón tay thon dài trắng nõn lướt nhẹ trên phím đàn trắng đen, giai điệu tươi đẹp bay lượn khắp phòng khách, cô nhớ đến rất nhiều chuyện, năm đó khi còn nhỏ mẹ cô dạy cô học đàn dương cầm, khi mới bắt đầu học cơ bản, bàn tay đánh đàn là một bàn tay mập mạp của một đứa trẻ năm tuổi, hiện tại đã qua nhiều năm, bàn tay nhỏ bé đó đã trở thành một bàn tay to lớn rồi.
Ánh trăng sáng ngời hắt vào từ cửa sổ, đá cẩm thạch trên sàn cũng phát sáng, vị trí đặt đàn dương cầm rất độc đáo, lúc này Đồng Vũ Vụ giống như đắm chìm dưới ánh trăng.
Cô mặc một chiếc váy ngủ màu trắng dài tới mắt cá chân, giống như một cô công chúa Trung Quốc thời cổ đại, mái tóc dài mượt mà óng ả, mặc dù anh biết cô biết đánh đàn dương cầm nhưng mà ở chung ba năm rất ít khi thấy cô đánh đàn.
Đánh xong một khúc nhạc, Đồng Vũ Vụ đứng dậy cúi chào anh, khi Phó Lễ Hành vẫn chưa kịp phản ứng lại, cô đã chạy đến loa âm thanh chọn một khúc nhạc mà cô thích, âm nhạc phát ra, cô đi đến trước mặt anh, vươn tay ra, nghiêng đầu nhìn anh, “Tiên sinh, em có thể khiêu vũ cùng anh được không?”
Phó Lễ Hành cúi đầu nhìn cô.
Cô không có trang điểm nên so với ban ngày thiếu đi chút tinh xảo nhưng lại có phần ngây thơ hơn.
Sau khi uống rượu quả nhiên cô không giống với mọi khi.
Phó Lễ Hành nhìn chằm chằm cô một lúc, cười nhẹ gật đầu, cánh tay đặt ở sau lưng cô.
Mới đầu hai người phối hợp cũng không được ăn ý lắm, nhưng khi cảm nhận được giai điệu họ càng lúc càng ăn ý hơn.
Bọn họ không phải là chưa từng khiêu vũ cùng nhau, hơn hai năm trước ở bữa tiệc thường niên của công ty cũng từng khiêu vũ, trong yến tiệc sinh nhật của Phó phu nhân cũng khiêu vũ mở màn, tới nay cũng đã ba năm, số lần khiêu vũ cũng không quá nhiều, nhưng cũng không lần nào giống với lần này, cả tâm hồn và thể xác đều hòa vào nhau.
Đồng Vũ Vụ ngẩng đầu nhìn anh, cười hì hì nói: “Em cũng rất tuyệt phải không?”
Phó Lễ Hành vẫn luôn nhạy cảm cũng không nhận ra được từ “cũng” trong lời nói của cô.
Phó Lễ Hành chăm chú nhìn cô, “Phải.
”
Đồng Vũ Vụ kiễng mũi chân, cánh tay ôm lấy cổ anh, hai mắt giống như sao sáng chăm chú nhìn anh: “Vậy thì anh khen em nhiều một chút đi.
”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...