Vấn đề rắc rối cuối cùng cũng có kết quả không tệ, Phó Lễ Hành cũng rất hài lòng.
Anh vẫn chưa ăn cơm chiều, muốn nhanh chóng về nhà, nhưng lại nghĩ đến, nếu bây giờ anh về nhà, chắc cô cũng đã ăn cơm rồi, hai ngày nay tâm trạng cứ luôn thấp thỏm không yên, hôm nay anh cũng không có hứng xuống bếp nấu cơm, cũng không muốn cô vì anh mà bận rộn nấu cơm, hơn nữa hương vị của món ăn cũng không ngon.
Phó Lễ Hành đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước, bọn họ cùng nhau nấu cơm chiều, cô xào một món ăn, anh nếm thử thì thấy hơi nhạt, liền có chút ngờ vực.
Ngồi vào bàn ăn cô còn chưa kịp thay tạp dề ra, mái tóc dài được cô búi gọn lên sau đầu, nhìn cô giống như sinh viên, giọng điệu nghiêm trọng nói: “Người thời nay sức khỏe kém dần đi, có rất nhiều người còn trẻ tuổi mà đã bị gan nhiễm mỡ, anh có biết gan nhiễm mỡ là gì không, nó rất ảnh hưởng đến sức khỏe nha, bác sĩ nói, phải ăn ít dầu mỡ ít muối thôi, như vậy mới khỏe mạnh được nha!”
Dáng vẻ của cô như đang hiện ra trước mắt vậy, trong mắt Phó Lễ Hành có ý cười nhàn nhạt.
Rõ ràng ngày hôm đó cô cũng chỉ ăn có mấy miếng “Đồ ăn lành mạnh” đó thôi.
“Đi đến Cẩm Thành Hoa Đình.” Phó Lễ Hành nhất thời nổi hứng, Cẩm Thành Hoa Đình là khách sạn 5 sao lâu đời nhất của Phó thị, tuy rằng bây giờ lợi nhuận hằng năm không bằng với trước đây, nhưng nó đối với ngành khách sạn của Phó thị có ý nghĩa rất quan trọng.
Anh thỉnh thoáng cũng ghé qua, hôm nay muốn đến là vì lúc trước cô vô tình nhắc đến, cô nói món thịt kho tàu của nhà hàng Cẩm Thành Hoa Đình là ngon nhất.
Hay là anh đến đó ăn cơm, xong rồi……mua về cho cô một phần thịt kho tàu mà cô thích nhất.
Ở chỗ khác, Đồng Vũ Vụ và Tống Tương vào một nhà hàng Michelin, sau khi đồ ăn được mang lên, Tống Tương nhìn xung quanh, phát hiện khoảng cách giữa các bàn rất lớn, lúc này mới yên tâm bắt đầu phát tiết: “Tôi tức muốn chết!”
Đồng Vũ Vụ ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô ta một cái, “Vậy cậu còn ở đây làm gì?”
“Hôm nay tôi mời cậu ăn cơm đó nha, cậu có thể đối với tôi tốt một chút được không vậy?” Tống Tương nói xong lại tiếp tục bực bội, “Tôi cũng không biết nên nói với ai, quay về nói với mẹ tôi, bà ấy nhất định ngược lại còn mắng tôi không hiểu chuyện nữa, ba tôi cũng sẽ tức giận theo, trưởng thành rồi, cũng biết được chỉ nên nói chuyện tốt không được nói chuyện xấu, Giản Nhuế mấy cậu ấy đang ở nước ngoài, bây giờ chắc còn đang ngủ ngon, chờ tôi gửi Wechat qua, rồi chờ các cậu ấy trả lời thì không biết tới khi nào.
Vũ Vụ, chúng ta cũng là bạn học nha.”
Đồng Vũ Vụ cũng không có đồng cảm với Tống Tương.
Cô không có đồng cảm với những người có cuộc sống tốt được.
Ở trên còn cha mẹ, gia đình thì mỹ mãn, vợ chồng thì ân ái, ngồi máy bay tư nhân đi mua túi xách phiên bản giới hạn, người như vậy thì kêu cô đồng cảm kiểu gì đây?
“Được rồi.” Đồng Vũ Vụ thở dài một hơi, “Ăn cơm đi, nghe cậu nói thật mất hứng, phải bình tĩnh, nào lại đây”
Cô ta chính là người như vậy! Thái độ đáng ghét như vậy nhưng không hiểu sao Tống Tương lại yên tâm hơn rất nhiều.
Cô cùng Đồng Vũ Vụ quen biết đã nhiều năm, đối với Đồng Vũ Vụ vẫn luôn hiểu rõ, ít nhất cũng không phải là người hai mặt.
“Mấy hôm trước tôi mới phát hiện, cây bút máy mà Từ Duyên Thanh thường dùng là của bạn gái cũ của anh ta tặng!” Tống Tương càng nói càng tức giận, cầm dao nĩa hận không thể giết người, “Cậu nói thử xem anh ta có ý gì, khi còn học đại học chúng tôi đã quen nhau, có nghĩa là cây bút này đã có ít nhất từ năm năm trước, anh ta giữ lại cây bút để làm gì, là muốn nhìn vật nhớ người sao? Hay là muốn tìm cơ hội để quay lại với người cũ?
Trọng điểm mà Đồng vũ Vụ nghe được không đúng, lúc này cô hỏi: “Làm sao cậu biết cây bút kia là của bạn gái cũ của anh ta tặng?”
“Đúng lúc hôm nay tôi cần dùng đến bút, nên đến thư phòng của anh ấy, tùy tiện lấy một cây trong ống đựng bút, kết quả là tôi phát hiện trên cây bút có khắc chữ, cậu có biết hiện giờ cũng có nhiều thương hiệu cung cấp dịch vụ khắc chữ không? Lúc đó tôi còn suy nghĩ XJ nghĩa là gì, cuối cùng tôi cũng nghĩ ra, bạn gái cũ của anh ta họ Giang nha!”
“Tôi tức giận liền hỏi anh ta đây là chuyện gì, anh ta còn nói không nhớ ai đã tặng, chỉ là dùng quen nên quên ném đi.
Điều đáng giận chính là anh ta còn nói nếu tôi để ý như vậy thì anh ta sẽ lập tức vứt đi, cậu nói xem anh ta có ý gì!”
Đồng Vũ Vụ thưởng thức đồ ăn ngon, vẻ mặt vui sướng nhưng tao nhã, nhẹ giọng nói: “Tôi cảm thấy anh ta không có nói dối, đàn ông không có nhạy cảm giống như phụ nữ, cậu đổi góc độ mà nghĩ đi nếu ngay cả một cây bút mà anh ta cũng để ý thì sau khi chia tay đã nhanh chóng ném đi rồi, điều này chứng tỏ trong lòng anh ta vẫn còn ấn tượng sâu sắc nên mới làm như vậy.”
“Nhưng mà mỗi ngày anh ta đều dùng bút mà bạn gái trước tặng, cái này giống như, giống như mỗi ngày tôi dùng nước hoa của bạn trai cũ tặng chẳng lẽ anh ta không để ý sao?” Sau khi Tống Tương phát tiết thì ngữ khí bình tĩnh hơn nhiều, nhưng mà vẻ mặt vẫn rất khó coi, “Tôi thật sự rất mệt, vừa mới trưởng thành đã bị nhà bọn họ để ý đến, còn chưa kịp nói chuyện yêu đương thì liền cùng anh ta kết hôn, tôi còn không có bạn trai cũ cho nên đương nhiên là anh ta không sốt ruột rồi, tôi thật sự mệt mỏi mà!”
“Làm người phải nghĩ thoáng một chút, cậu và anh ta đã kết hôn rồi, còn đi so đo chuyện trước đây làm gì?”
Đồng Vũ Vụ nói: “Cậu thật ấu trĩ, một danh viện tao nhã như tôi không muốn nói những lời vô nghĩa với cậu.” vẻ mặt khinh thường này đã chọc tức Tống Tương, vẻ mặt Tống Tương liền thay đổi, “Nói vậy, tôi phải học hỏi cậu rồi, tôi có một chuyện muốn hỏi cậu, cậu có biết bạn gái cũ của Phó Lễ Hành ly hôn rồi không?”
Đồng Vũ Vụ: “?”
Nói thật, ngay cả bạn gái cũ của Phó Lễ Hành là ai, từng có bao nhiêu bạn gái cũ cô còn không biết nữa.
Lúc mới quen nhau cô vô cùng lo sợ, đi đâu cũng hỏi han, sau khi kết hôn mỗi ngày luôn bề bộn nhiều việc…..
Tống Tương thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Đồng Vũ Vụ, liền đem chuyện của mình bỏ qua một bên, vẻ mặt vô cùng hứng thú! Cầm lấy điện thoại bên cạnh, vào Weibo, “Cậu xem, đây là bạn gái cũ của Phó Lễ Hành, cũng có thể là mối tình đầu, tôi nghe chồng tôi nói, trước đây chồng tôi và chồng cậu là bạn học đại học, tuy là không thân, nhưng mà cũng biết một số chuyện, bạn gái trước của anh ta là Hoa kiều, trong nhà cũng có chút thế lực, mở một công ty dược.
Nghe nói cô ta cũng rất giỏi, sau khi tốt nghiệp liền tiếp quản công ty trong nhà, rồi cùng một bác sĩ nổi tiếng kết hôn, thời gian trước vừa mới ly hôn, người phụ nữ này thật đặc biệt.”
Đồng Vũ Vụ liếc mắt nhìn một cái, đối phương có làn da lúa mạch khỏe mạnh, vẻ mặt không hề có chút buồn tủi vì ly hôn, ngược lại vô cùng tự tin, khiến người khác phải chú ý.
Khi cô và Phó Lễ Hành bên nhau anh cũng 27 28 tuồi, cũng không phải nghèo khổ mà là một phú nhị đại hàng đầu có khí chất, năng lực, quyền thế như vậy không thể nào không có tình sử, với ánh mắt của anh, bạn gái cũ đương nhiên cũng phải là người cực kỳ ưu tú, nếu không thì không có khả năng quen nhau.
Biết được chuyện này không biết vì sao trong lòng lại có chút khó chịu.
Đồng Vũ Vụ nhanh chóng thu lại tầm mắt, cô không muốn nhìn tiếp chuyện làm cho tâm trạng mình không tốt
“À.” Đồng Vũ Vụ lãnh đạm lên tiếng.
Hạnh phúc là phải được xây dựng trên nền tảng vững chắc, lúc này Tống Tương nhìn thấy Đồng Vũ Vụ mất hứng, lúc này tâm trạng của Tống Tương vốn đã tốt hơn cũng không còn, trái lại còn an ủi Đồng Vũ Vụ, “Cũng không có gì, mặc dù người phụ nữ kia rất tuyệt, năng lực mạnh, tính cách cũng tốt, nhưng mà cô ta không đẹp bằng cậu.
Hơn nữa, Phó Lễ Hành cũng đã chia tay với cô ta, rồi kết hôn với cậu, cậu cũng nên rộng lượng một chút đi.”
Đồng Vũ Vụ mỉm cười, “Tôi hối hận, hôm nay tôi không nên có ý tốt mà xuống xe, lại càng không nên mời cậu lên xe của tôi.”
“Đừng mà, nói không chừng đây là quyết định chính xác nhất trong năm nay của cậu đó.” Tống Tương quay lại chuyện vừa nãy, “Chẳng lẽ cậu không để ý đến bạn gái cũ của Phó Lễ Hành sao? Chúng ta không phải có chung chủ đề để nói chuyện sao?”
Một người vui không bằng nhiều người vui, một người khổ không bằng kéo người kia xuống cùng khổ nha.
Đồng Vũ Vụ liếc nhìn cô ta một cái, “Tôi thấy tôi với cậu không có chung chủ đề đâu, bởi vì tôi không có phát hiện đồ của bạn gái cũ tặng cho chồng tôi.”
Tống Tương: “………”
Mẹ.
Tâm trạng của Tống Tương lại buồn bực, rót nửa ly rượu đỏ vào ly rượu trong tay.
Tâm tình Đồng Vũ Vụ cũng không tốt, cũng rót rượu vào ly, hai người phụ nữ cậu một câu tôi một câu rồi uống hết ly.
Rượu đỏ rất mạnh, nói chuyện một lúc Tống Tương dần dần mở lòng, gương mặt trắng nõn ửng hồng, “Uy, lần đó thật sự không phải là tôi đẩy cậu ngã xuống hồ bơi, tôi biết cậu không biết bơi, hơn nữa tôi sẽ không làm chuyện thiếu nhân phẩm như vậy, nếu tôi thật sự không muốn nhìn thấy cậu tôi sẽ nói trực tiếp! Đạp cậu vào hồ bơi như vậy tôi sẽ không làm loại thủ đoạn như vậy.”
Đồng Vũ Vụ gật đầu có lệ: “Biết rồi.”
“Hôm đó tôi cũng không biết là ai đẩy tôi một cái, sau đó thì tôi đụng vào cậu, lúc đó người rất nhiều, đoán là có nhiều người không quen nhìn thấy tôi và cậu như vậy, lại không thể làm được gì, nhưng mà cậu cũng không thể đổ hết lên đầu tôi.”
Hai người không hổ là giống nhau, đều bị bạn học cho là hồ ly tinh, sau khi uống hết ly rượu đỏ, hai người cùng lúc đem điện thoại của mình đưa cho đối phương, đồng thanh nói: “Phiền cậu gọi điện thoại cho chồng tôi”
Vừa nói xong, Đồng Vũ Vụ và Tống Tương nhìn nhau, rồi cùng bật cười.
Hai người đều rất đẹp, uống hết ly rượu sắc mặt ửng hồng, bây giờ lại cười rộ lên, nhìn vô cùng diễm lệ.
Đồng Vũ Vụ cầm lấy điện thoại đã được Tống Tương mở khóa, gọi đến số điện thoại Từ Duyên Thanh, qua một lúc lâu đầu bên kia mới nhận, giọng nam trầm ấm ôn nhu truyền đến, “Tương Tương, em đang ở đâu?”
“Từ tổng, tôi là Đồng Vũ Vụ, tôi đang ở cùng với Tống Tương, cô ấy uống nhiều rồi, chúng tôi ở Gia Nam, anh có thể đến đây đón cô ấy được không?”
Từ Duyên Thanh kinh ngạc, rất nhanh liền phản ứng lại, “Được được, Phó thái thái, làm phiền cô rồi, tôi sẽ tới ngay.”
Sau khi Đồng Vũ Vụ cúp điện thoại, nhìn Tống Tương cười, “Mười giây, chồng cậu 10 giây thì nhận điện thoại.”
Tống Tương không nói gì, nhận lấy điện thoại của Đồng Vũ Vụ rồi gọi cho Phó Lễ Hành.
Cô đang nghĩ là có thể thắng Đồng Vũ Vụ, không ngờ mới 5 giây Phó Lễ Hành liền nghe máy.
Giọng nam trầm ấm truyền đến: “Uy.”
Tống Tương có chút áp lực khi gọi cho Phó Lễ Hành, nhưng cô không muốn để Đồng Vũ Vụ coi thường, nên cố ý nói thẳng: “Phó tổng, là tôi, tôi là Tống Tương, thái thái của Từ Duyên Thanh, vợ của anh đang ở cùng tôi, cô ấy uống hơi nhiều, anh lại đây đón cô ấy đi, ở Gia Nam.”
Phó Lễ Hành ừ một tiếng: “Được, tôi lập tức đến ngay.”
Sau khi cúp điện thoại, Tống tương không được tự nhiên nói: “Tốc độ của chồng cậu so với chồng tôi nhanh hơn, cái này cũng không chứng minh được cái gì, giờ xem thử ai đến đây nhanh hơn.”
Đồng Vũ Vụ lấy má hồng và phấn nén từ trong túi xách ra, liếc mắt nhìn cô ta một cái, “Cậu là học sinh tiểu học sao, cái này mà cũng muốn so nữa.”
Tống Tương: “Vậy lúc nãy cậu còn nói 10 giây để làm gì, không phải là cậu bắt đầu trước sao?”
Đồng Vũ Vụ vô tội chớp mắt, “Tôi là đang khen tốc độ nghe máy của chồng cậu rất nhanh nha, chứ đâu có so với cậu chuyện này, Tống Tương, cậu thật ấu trĩ.”
Tống Tương: “……..”
Nhìn thấy Đồng Vũ Vụ đánh má hồng, cô cũng nhanh chóng lấy đồ trang điểm trong túi ra.
Say rượu……đương nhiên phải trang điểm kiểu say rượu nha!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...