Hôm nay là ngày đi làm cuối cùng của Đồng vũ Vụ, tuy là cô mới làm thư ký phiên dịch mới có mấy ngày, thấy sắp hoàn thành nhiệm vụ, tài khoản sắp có thêm 80 vạn, cô liền cao hứng, sáng sớm đi vào văn phòng, cô liền lấy thiệp mời trong túi xách ra phát cho nhóm thư ký, “Ngày 6 là sinh nhật của tôi, nếu mọi người có thời gian thì nhất định phải đến chơi nha.”
Phòng thư ký cộng thêm Tô Nhụy nữa là tổng cộng có bốn người, đương nhiên bốn thư ký này không phải chỉ làm việc cho một mình Phó Lễ Hành.
Tô Nhụy và Ngải Đạt phụ trách phiên dịch, còn hai thư ký khác thì phụ trách việc khác.
Nhóm thư ký không nghĩ đến Đồng Vũ Vụ sẽ mời họ tham gia buổi tiệc sinh nhật, nhìn thấy thiệp mời xinh đẹp, lại nhìn thấy tên của các cô trên thiệp mời, có một loại cảm giác không chân thật giống như đang nằm mơ vậy.
Giờ nghỉ trưa, bốn thư ký cùng nhau ra ngoài ăn cơm, chủ yếu là muốn thương lượng một chút xem nên tặng quà gì cho phù hợp.
Ngải Đạt đang mang thai, cách ngày sinh dự tính chỉ còn một tháng, cô vô cùng hâm mộ nhìn ba thư ký khác, nói: “Các cô thật may mắn, còn có được cơ hội như vậy, tôi nói cho các cô biết, nhất định phải thật thật quý trọng, tiệc sinh nhật của Phó thái thái rất long trọng, đến tham dự sinh nhật của cô ấy đều là phú nhị đại người nổi tiếng ở Yến Kinh, nhất định có không ít rùa vàng, các chị em, ngày hôm đó nhất định phải ăn măc xinh đẹp một chút.”
“Chúng ta sẽ tặng quà gì đây?” Tô Nhụy chỉ để ý đến vấn đề này, mấy chữ phú nhị đại hay rùa vàng gì đó đều trực tiếp bỏ qua, “Hiện tại mới chuẩn bị thì có muộn quá không?”
“Tôi đã chuẩn bị một bộ trang điểm, nhìn xem, bên trong có một cây son còn có một chai nước hoa, đóng gói vô cùng tinh xảo, cũng phải một hai ngàn.
Tôi đã đặt hàng rồi, bên đại lý bán hàng nói sẽ giao hàng trong ngày cho tôi, chắc chắn có thể có hàng trước ngày 6.”
Tô Nhụy kinh ngạc, cô cảm thấy giá trị của quà tặng trị giá một hai ngàn đã vượt qua dự tính của cô, cho tới bây giờ cô còn chưa nhận hay tặng ai món quà đắt tiền như vậy.
“Tôi chuẩn bị tặng một chiếc khăn lụa, tôi đã để ý lâu rồi, tôi nhờ một người bạn hỏi giá rồi, giá cả cũng không khác biệt cô lắm cũng gần hai ngàn, làm quà tặng cũng không đến nỗi xấu hổ.
Ngải Đạt, còn cô, cô và Phó thái thái là thân nhất, chắc là cô biết sở thích của cô ấy chứ.”
Ngải Đạt cười cười: “Trước đây nghe nói vào mùa đông tay chân của Phó thái thái rất dễ bị lạnh, tôi đã nhờ mẹ chồng ở quê đến thầy thuốc trung y rất nổi tiếng, bốc mấy thang thuốc để ngâm chân, tôi sẽ tặng cái này.”
Trong đó có một thư ký thở dài: “Thân quen vẫn là tốt nhất, tặng loại lễ vật này thì nhất định phải thật thân quen.
Đúng rồi, Tô Nhụy, cô tính tặng cái gì?”
Tô Nhụy buồn rầu lắc đầu, cô cũng không biết mình nên tặng cái gì, mặc dù cô có chút tiền gửi ngân hàng, nhưng mà một món quà mà gần hai ngàn là vượt qua dự tính của cô, hơn nữa mấy ngày nay ở chung với Phó thái thái cô cũng biết, Phó thái thái không thiếu thứ gì, món quà tặng đối với cô mà nói là vô cùng quý giá, còn đối với Phó thái thái thì quá rẻ tiền, có thể không dùng đến, có khi nào còn vứt vào một góc nữa? Cô muốn tặng cái gì đó mà Phó thái thái có thể dùng được.
“Tôi rất hâm mộ người như Phó thái thái, lúc chưa kết hôn là một thiên kim đại tiểu thư, sau khi kết hôn thì lại phú quý giàu có, cô ấy sinh ra đã thuận lợi, không phải chịu một chút ủy khuất vào hết, cô ấy còn xinh đẹp, kiếp trước nhất định là đã cứu hệ ngân hà ô ô ô, kiếp trước nhất định là tôi đã làm nhiều chuyện xấu, không thì cũng sẽ không làm cẩu độc thân cho đến bây giờ.”
Ngải Đạt suy nghĩ một lát rồi mới tiết lộ, “Thật ra trước khi kết hôn Phó thái thái rất đáng thương.”
“Phó thái thái đáng thương, Ngải Đạt cô đang kể chuyện cười sao.”
Vẻ mặt Ngải Đạt nghiêm lại, “Là sự thật, đương nhiên so với người bình thường như chúng ta mà nói, cũng không tính là đáng thương, các cô không biết đó, khi Phó thái thái 15 tuổi cha mẹ của cô ấy đã qua đời, cô ấy được bá phụ trên danh nghĩa nuôi dưỡng, ăn nhờ ở đậu của nhà giàu và ăn nhờ ở đậu của người thường cũng không giống nhau, tôi nói cô ấy đáng thương là trước khi cô ấy gặp Phó tổng đã gặp phải một chuyện, có một lần tôi bồi lão Phó tổng tham dự một buổi yến tiệc, ở trong toilet có nghe mấy người phụ nữ nói chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Hình như là chuyện trước khi Phó thái thái và Phó tổng bên nhau, các cô cũng thấy đó, Phó thái thái thật sự rất đẹp, rất nhiều người thích cô ấy, ở phía nam có một đại gia tộc, cụ thể là gia tộc nào tôi cũng không nhớ nữa, nhưng mà rất có tiền, đương nhiên là không thể so với Phó thị rồi, ông chủ đó cũng đã hơn 40 tuổi, đoàn chừng là lớn hơn Phó thái thái 20 tuổi, rất coi trọng cô ấy, bá phụ và bá mẫu của Phó thái đều rất ưng ý.
Vốn dĩ chuyện cưới xin phải là tự nguyện cho nên bá phụ bá mẫu của Phó thái thái cũng không thể miễn cưỡng được, nhưng vào lúc này công ty của bá phụ Phó thái thái lại gặp phải vấn đề, cần có tài chính để xoay vòng, ông chủ kia liền mặt dày đưa ra điều kiện, các cô có nghe nói qua đạo đức giả không, lúc ấy cũng có người cho rằng Phó thái thái sẽ gả cho người kia, dù sao thì bá phụ cũng đã nuôi dưỡng cô nhiều năm, hơn nữa người kia tuy là lớn tuổi, nhưng mà bảo dưỡng rất tốt thoạt nhìn thì giống như một thương nhân nho nhã thôi, ở phía nam bên kia cũng là một đại gia tộc.”
“Tất nhiên rồi, tôi đoán những người này rất muốn Phó thái thái kết hôn với một người lớn tuổi gần bằng với cha của cô ấy, bọn họ sợ con trai của mình sẽ thích Phó thái thái hoặc là sợ bạn trai hay vị hôn phu của mình thích cô ấy.”
Tô Nhụy khẩn trương hỏi: “Phải làm sao bây giờ! Sau đó thì sao?”
“Sau đó?” Ngải Đạt bật cười, “Sau đó Phó tổng xuất hiện nha, nghe nói anh ta đối với Phó thái thái là nhất kiến chung tình, lúc ấy đây là tin tức rất lớn ở Yến Kinh, sau đó Phó thái thái cùng Phó tổng tham gia buổi tiệc thường niên của công ty, cuối cùng thì bọn họ kết hôn.”
Tô Nhụy thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại có chút khó chịu.
Phó thái thái tốt như vậy, vậy mà trước đây cũng đã trải qua chuyện như vậy, thật ra hào môn và nhà bình thường trừ bỏ quyền thế bên ngoài ra thì cũng không khác nhau, chuyện ăn nhờ ở đậu đều không có gì tốt cả, may mắn là Phó thái thái gặp được Phó tổng.
Đồng Vũ Vụ chuẩn bị tan làm thì nhận được tin tức của Phó Lễ Hành, anh nói buổi tối anh có xã giao, kêu cô về trước không cần chờ anh.
Nhìn thấy tin tức này Đồng Vũ Vụ thật sự cười không nổi, cô phát hiện ông trời thật thích trêu đùa cô, hôm nay là ngày cuối cùng của nhiệm vụ thứ hai rồi đó, buổi sáng và buổi trưa đều đã được giải quyết, cô còn chờ tối nay sẽ cùng Phó Lễ Hành ăn một bữa tiệc lớn nữa, kết quả là anh có buổi xã giao, xem ra cô không tránh khỏi vận mệnh tối nay về nhà phải xuống bếp rồi?
Hôm nay cô cùng Phó Lễ Hành đi làm, cũng không lái xe đến, bây giờ trở về bắt cô phải gọi xe sao?
Đông Vũ Vụ cũng không khách khí gọi điện thoại cho tài xế ở nhà cũ, nói tài xế đến đón cô.
Cô cũng không ngờ trên đường về nhà lại gặp phải Tống Tương, cô kêu tài xế dừng xe lại.
Xe của Tống Tương không biết bị trục trặc gì, một danh viện kiêu căng đang đứng ven đường tức giận đến mức đầu muốn bốc khói, khiến cho cô phát điên chính là vào lúc này lại gặp phải Đồng Vũ Vụ.
Đồng Vũ Vụ đi vòng quanh xe của cô rồi nhìn thoáng qua, hỏi: “Xe gặp vấn đề sao?”
Tống Tương lãnh đạm ừ một tiếng.
“Có cần tôi kêu tài xế tiễn cô một đoạn không?”
“Không cần.”
Đồng Vũ Vụ cũng không phải là loại người dùng mặt nóng mà áp vào mông lạnh, nghe xong lời này của Tống Tương, liền xoay người chuẩn bị quay về xe rời đi, nào ngờ mới bước được vài bước, liền nghe thấy Tống Tương gọi cô, giọng điệu không được tự nhiên nói: “Tôi nói không cần thì cậu liền thật sự mặc kệ tôi sao, cậu là người máu lạnh à, chúng ta không phải là bạn học chung tiểu học, sơ trung, trung học hay sao?”
“Vậy cậu lên xe đi.” Đồng Vũ Vụ bỏ lại một câu rồi trực tiếp lên xe của mình.
Tống Tương lập tức chạy đến, mở cửa ngồi vào.
Đồng Vũ Vụ: “Chiếc xe cùi của cậu phải làm sao bây giờ?”
“Cái gì mà xe cùi chứ!” Tống Tương vẻ mặt kích động, “Chiếc xe một hai trăm vạn mà là xe cùi sao, đây là quà sinh nhật mà Từ Thanh Duyên nhà tôi tặng đấy!”
“Vậy chiếc xe xịn của cậu làm sao bây giờ?”
Tống Tương trợn mắt nói: “Tôi đã gọi điện thoại cho người ta rồi, chắc cũng sắp đến rồi.”
“Ý là không cần phải ở đây chờ đúng không?”
“Ừ.”
Đồng Vũ Vụ nâng tay nhìn thoáng qua đồng hồ, “Vậy tôi tiễn cậu về nha?”
“Tôi vẫn chưa ăn cơm chiều.” Tống Tương oán giận nói.
Đồng Vũ Vụ giật mình một cái, cảnh giác nhìn về phía cô ta, “Cậu không phải muốn tôi mời cơm đó chứ? Trời ơi Tống Tương, từ khi nào cậu lại trở nên không có mặt mũi như vậy chứ?”
Tống Tương tức giận nói, “Tôi mời cậu, tôi mời cậu, được rồi chứ!”
Hôm nay tâm trạng cô không tốt, vận khí cũng không tốt, một bụng oán giận cũng không có chỗ để phát tiết, mấy người bạn tốt đều ở nước ngoài, lại trái múi giờ, mà cô lại không phải là một người có thể kiềm chế tức giận, nhìn thấy Đồng Vũ Vụ, cô không muốn để cô ta đi, cô biết, mặc dù Đồng Vũ Vụ thật làm người ta chán ghét, nhưng miệng cũng rất kín, sẽ không đi nói tung lung.
Vẻ mặt Đồng Vũ Vụ trong một giây liền thay đổi, tràn ngập ý cười: “Đương nhiên là được.”
Tốt quá, vấn đề cơm chiều đã được giải quyết.
Xem ra ngẫu nhiên làm người tốt một lần cũng không quá mệt, nghĩ đến hôm nay mình không cần phải xuống bếp, Đồng Vũ Vụ không hiểu sao lại vui vẻ, nhìn thấy Tống Tương trưng ra một bộ mặt thối cũng thấy thuận mắt hơn rất nhiều.
Cùng lúc đó, Phó Lễ Hành cũng không có buổi xã giao gì, chỉ là trợ lý đặc biệt Chu điều tra được một chuyện, một chuyện rất thú vị.
Tài khoản ngân hàng của mẹ kế Tần Dịch gần đây có chút kỳ lạ, có hai khoản thanh toán vượt quá 30 vạn được chuyển đến cho chồng của một người giúp việc của Tần gia, điều này có chút ý tứ.
Nếu là tiền lương, thì quá nhiều rồi, Phó Lễ Hành kêu trợ lý đặc biệt Chu cho người đi ngăn người giúp việc chuẩn bị rời khỏi Yến Kinh, quả nhiên đã ngăn được, Phó lễ Hành cũng không trực tiếp ra mặt, anh ngồi trên xe, đeo tai nghe điện thoại, có thể nghe được động tĩnh của bên kia.
“Ngô Tuệ Quân, cũng chính là Tần phu nhân vì sao lại cho bà nhiều tiền như vậy?”
“Tôi, tôi…..Đó là tiền lương của tôi, đúng, là tiền lương của tôi, các người là ai?”
“Bà trực tiếp trả lời câu hỏi là được rồi, tiền lương của bà một tháng là 8 ngàn, sao nào, bà cho rằng tôi là tên ngốc sao, nói thật đi, nhân lúc tôi vẫn còn kiên nhẫn.”
“Tôi nói đều là sự thật nha!”
“Con trai của bà đang học năm ba đúng không?” trợ lý đặc biệt Chu liền trở nên hung dữ, rõ ràng chỉ là một câu hỏi bình thường nhưng lại khiến cho người phụ nữ trung niên kia hoảng sợ.
“Các người có ý gì? Tôi nói, tôi sẽ nói!” Người phụ nữ trung niên khóc nức nở, “Thái thái kêu tôi ở trước mặt thiếu gia nói một chuyện, chỉ cần để cho thiếu gia nghe được, tôi thật sự cái gì cũng không biết, thái thái kêu tôi làm như vậy!”
“Bà ta kêu bà nói chuyện gì? Đừng có mà đánh trống lảng.”
“Thái thái bảo tôi nói với thiếu gia rằng mấy năm trước Đồng tiểu thư đứng đợi ở cửa thật lâu, còn dầm mưa chờ…..thật sự tôi không có liên quan gì, các người không cần tìm tôi, là thái thái kêu tôi làm như vậy, tôi thật sự cái gì cũng không biết, tiền này tôi không lấy được chưa, đều cho các người hết…..”
“Vậy chuyện kia là thật hay giả?”
“Là giả, là thái thái muốn lừa gạt thiếu gia, tôi không có liên quan gì hết, thái thái nói tôi chỉ cần nói như vậy với thiếu gia là được, tôi đã nói hết rồi, một chữ cũng không có nói dối…..”
Phần sau cũng không còn quan trọng nữa, Phó Lễ Hành lấy tai nghe điện thoại xuống, cau mày, sau đó lại không biết nhớ tới cái gì, liền mỉm cười.
Anh biết cô không phải là người ngu ngốc mà làm ra loại chuyện ngu xuẩn như vậy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...