Phó Lễ Hành vừa sinh ra đã xác định là người thừa kế của Phó gia, cho dù là đối với ông nội Phó đã mất hay đối với cha Phó đã muốn về hưu thì đều ôm hi vọng lớn với anh, đến nổi bồi dưỡng anh từ khi còn nhỏ, luôn muốn anh phải làm tốt nhất, không chỉ có năng lực cá nhân, còn có khí chất và tố chất.
Ba mươi năm trong cuộc đời, ngoài trừ thời gian khi còn nhỏ, ngay cả khi còn học tiểu học Phó Lễ Hành cũng rất ít khi lộ ra bộ mặt tức giận trước mặt người ngoài.
Cũng không phải là mang mặt nạ, mà theo phương diện tâm lý học mà nói, anh rất kiêu ngạo, không cho rằng mình và những người đó cùng một đẳng cấp, nếu không phải là người cùng một thế giới, cũng không nhất thiết phải cùng người khác tức giận, giống như vậy, Tần Dịch ở trước mắt đang khiêu khích, Phó Lễ Hành cũng không để trong lòng, bởi vì! ! !.
.
anh không xem trọng Tần Dịch.
Chuyện đã qua rất lâu, anh cũng không cần thiết đem chuyện này đặt lên Đồng Vũ Vụ, bởi vì anh biết rất rõ, Đồng Vũ Vụ sẽ không làm chuyện ngu ngốc giống như Tần Dịch, cô rất có chừng mực.
Bây giờ, nhìn thấy Tần Dịch đứng ở cửa biệt thự Tùng Cảnh, còn công khai yêu cầu anh truyền lời của hắn đến Đồng Vũ Vụ, trong chốc lát, Phó Lễ Hành cũng không biết trong đầu Tần Dịch đến tột cùng là bị bao nhiêu nước vào rồi.
Tần Dịch nhìn thấy nhẫn cưới trên ngón tay áp út của Phó Lễ Hành, tầm mắt lại di chuyển đến túi to trong tay anh, túi mua sắm của siêu thị đều có thể nhìn thấy được bên trong có gì! ! là băng vệ sinh.
Không cần nói cũng biết nhất định là Đồng Vũ Vụ dùng.
Hắn có chút kinh ngạc, cũng có chút khó chịu, không nghĩ tới hắn đến đây lại có thể nhìn thấy cô và Phó Lễ Hành lại thân mật như vậy.
Nhớ lại nhiều chuyện trước đây, cô rõ ràng là của hắn, hiện tại chớp mắt cô lại trở thành vợ của người khác, trong lòng có cảm giác ghen tỵ khiến cho Tần Dịch lại mở miệng một lần nữa, mưa trút lên người hắn, hắn cũng không để ý, “Nếu Phó tổng không muốn gọi cô ấy ra, vậy có thể giúp tôi hỏi cô ấy một chút hay không, năm đó thời tiết cũng như bây giờ, có phải cô ấy đã đứng trước cửa nhà tôi đợi nhưng cha tôi không gặp cô ấy không, anh hỏi cô ấy năm đó có phải cô ấy đã rất lạnh phải không.
”
Phó Lễ Hành nắm chặt cây dù, hít một hơi thật sâu, không khí sau cơn mưa có mang theo mùi cỏ, không biết vì sao mấy loại chuyện nhỏ nhặt này anh căn bản không nên để trong lòng, cũng không nên để ý đến, nhưng chuyện này giống như một con dao cùn, khi anh hít thở vào liền có một loại cảm giác rầu rĩ, khiến anh đang bình tĩnh trong nháy mắt liền dao động, máu huyết sôi trào.
Anh nhắm mắt lại, miễn cưỡng kìm chế cảm xúc, nhưng bàn tay nắm chặt cây dù lộ ra xương khớp trắng bệch.
Tần Dịch biết hôm nay hắn sẽ không gặp được Đồng Vũ Vụ, nhưng khiến cho tâm trạng Phó Lễ Hành không thoải mái, hắn xem như cũng lời rồi, hiện tại người hắn đều ướt sũng, cũng không thích hợp gặp cô, trong lòng đang muốn rời đi, nhìn thẳng vào lưng của Phó Lễ Hành thấp giọng nói: “Phó tổng, tôi và cô ấy là mối tình đầu của nhau, từ nhỏ chúng tôi đã quen biết, cùng nhau lớn lên cùng nhau đi học, sau 18 tuổi cùng nhau đi Anh du học, năm đó tôi không có năng lực, không thể bảo vệ được đoạn tình cảm này của cô ấy, nhưng mà Phó tổng, tôi muốn nói với anh là, mặc dù bây giờ cô ấy là vợ của anh, là thái thái của anh, tất cả mọi người đều khuyên tôi như vậy, nhưng đối với anh, cô ấy không thương anh, người bên ngoài đều nói như vậy, cô ấy không thể trợ giúp cho anh, đối với anh cô ấy không có quan trọng, nhưng với tôi, tôi có thể liều mạng vì cô ấy, có thể vì cô ấy mà chết!.
”
Nếu không phải lý trí còn tồn tại, thậm chí Tần Dịch còn muốn nói với anh!.
.
anh có thể trả cô ấy cho hắn được không.
Phó Lễ Hành không muốn tiếp tục nghe nữa, anh lập tức đi vào cửa, dọc theo đường đi anh rất kiềm chế, cho dù là Tần Dịch cũng không phát hiện ra anh đang tức giận, ngoại trừ lúc đóng cửa có phát ra tiếng động lớn, thoáng lộ ra tâm trạng thực sự của anh.
Hắn có thể chết vì cô ấy! !.
vậy hắn là người bất tử sao?
Phó Lễ Hành bình tĩnh đổi giày, mang túi đồ lên lầu, trên hành lang cũng có trải thảm, trong phòng yên tĩnh nhã nhặn khác với mưa to gió lớn bên ngoài, ánh sáng trong phòng ngủ hắt ra, là loại đèn có ánh sáng ấm áp, anh bước từng bước vững vàng, đi đến trước cửa phòng ngủ, nhìn vào trong phòng, liền nhìn thấy cô ngồi xếp bằng trên thảm đang lật xem cái gì đó.
Mấy hình cưới này Đồng Vũ Vụ đã xem mấy lần, cô đang chuẩn bị xem video hôn lễ thì lơ đãng thoáng nhìn thấy Phó Lễ Hành đang đứng ở cửa, không biết anh đã đứng ở đó bao lâu.
Nghĩ đến khi nói với anh mình xem ảnh cưới không chừng anh còn nhếch mép cười trộm nữa, khuôn mặt Đồng Vũ Vụ nóng lên, đóng tập ảnh cưới lại, nhìn anh hờn dỗi cười: “Anh làm gì mà đứng ở chỗ này giống thần giữ cửa vậy, anh đứng đó bao lâu rồi?”
“Cũng không lâu.
” Phó Lễ Hành đi đến, giọng điệu và vẻ mặt của anh so với lúc trước khi ra khỏi nhà cũng không có khác biệt.
Đồng Vũ Vụ đứng lên, nhìn thấy bả vai anh ướt một mảng, liền nói: “Bên ngoài nhất định trời mưa rất lớn, quần áo anh ướt hết rồi, anh nhanh chóng tắm rửa đi, nếu không gặp khí lạnh rất dễ bị cảm mạo đó.
”
“Được.
” Phó Lễ Hành nhìn thấy hình cưới trên thảm, hỏi: “Em đang xem gì vậy?”
“Anh không phải nhìn thấy rồi sao, là hình cưới của chúng ta nha.
” Đồng Vũ Vụ từ trong tủ lấy một cái khăn mặt đưa cho anh, “Anh còn nhớ không trước đây chúng ta đến một tòa lâu đài cổ ở Anh chụp hình cưới, lần đó em không có nói với anh, trong suốt thời gian chụp hình em sợ đến mức nổi cả da gà, bởi vì trước đó một ngày La Giai nói cho em biết rất nhiều chuyện kỳ quái trước đây liên quan đến tòa lâu đài, em sợ đến mức không dám nhìn xung quanh luôn, anh nhìn xem,” cô ngồi chồm hổm xuống, mở ra một tấm hình cưới, “Em cười trông rất cứng ngắc.
”
“Rất đẹp.
”
Phó Lễ Hành luôn luôn nói ngắn gọn, tâm tình anh cũng không để lộ ra ngoài, Đồng Vũ Vụ cũng rất khó phát hiện.
“Cũng không tệ phải không? Thời điểm chúng ta chụp hình ở Thổ Nhĩ Kỳ vận khí cũng không tệ lắm, sau đó La Giai có đi đến đó chụp hình, ngày đó không có khinh khí cầu.
” Đồng Vũ Vụ nói xong không tự chủ được muốn thử dò hỏi anh, “Nếu sau này chúng ta có cơ hội lại đến đó chụp một bộ ảnh cưới tốt hơn nha.
”
Phó Lễ Hành: “….
”
Đối với đàn ông mà nói chụp hình cưới chỉ có một lần không có lần thứ hai, hôn lễ cũng giống như vậy.
Anh không muốn tiếp lời cô, Đồng Vũ Vụ cũng không nổi giận, dù sao sau này vẫn còn nhiều cơ hội để khuyên nhủ anh.
“Nếu lần sau có chụp lại, nhất định mời nhiếp ảnh gia và người chỉnh sửa hình ảnh chuyên nghiệp, phải đem hình chụp của em chụp thật đẹp, chỉnh sửa hình ảnh phải có tâm một chút.
Phó Lễ Hành lên tiếng: “Anh đi tắm rửa.
”
Lúc này Đồng Vũ Vụ mới phục hồi tinh thần lại, “Anh mau đi đi, cẩn thận bị cảm lạnh.
”
Hôm nay cô rất vui vẻ, vì chuyện gì vui vẻ cô cũng không rõ, loại tâm tình này thúc đẩy cô chạy nhanh đến trước mặt Phó Lễ Hành khi anh đang chuẩn bị vào phòng tắm, giang hai cánh tay ra, “Đừng nhúc nhích.
”
Khi đối phương còn đang sửng sốt, cô tiến lên, nhón mũi chân, hai tay ôm cổ anh, học theo bộ dạng hôm nay của anh, hôn nhẹ lên môi anh một cái, “Chồng à, cảm ơn anh nha!”
Phó Lễ Hành kinh ngạc, vẻ mặt lập tức dịu đi rất nhiều, anh lấy tay xoa xoa trên đỉnh đầu của cô, “Chuyện nên làm mà.
”
“Anh mau đi đi.
” Đồng Vũ Vụ rời khỏi ngực anh, còn lớn gan đẩy anh một cái, trên mặt cười hì hì.
Phó Lễ Hành xoay người vào phòng tắm, trong nháy mắt cửa đóng lại anh cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, bên ngoài có tiếng sấm, anh nhớ tới lời Tần Dịch nói
Cô dầm mưa đứng trước cửa nhà Tần gia.
Đột nhiên, ánh mắt anh trở nên lãnh đạm.
Sau khi Đồng Vũ Vụ thấy Phó Lễ Hành đi tắm, cô nhìn thấy băng vệ sinh trong túi gói to, không nhịn được liền lấy điện thoại đăng lên trong vòng bạn bè, để chế độ chỉ mình cô nhìn thấy được
[Ô ô ô Phó Lễ Hành thật ra rất tốt! Hôm nay trời mưa anh vẫn ra ngoài mua băng vệ sinh cho tôi nha! Hôm nay là một ngày kỷ niệm đáng nhớ!]
Cô ngồi trên giường nhìn điện thoại cười tủm tỉm, đem ghi chú của Phó Lễ Hành trong Wechat mở ra, từ Phó mỗ đổi thành Phó sai vặt phía sau còn thêm trái tim nhỏ.
Dì cả đến ngày thứ nhất, cho dù bên ngoài có sấm chớp, cho dù cô giả vờ yếu đuối, cô cũng phải bám dính lấy anh, buổi tối cũng không phát sinh chuyện gì, chỉ là, không biết vì sao, bình thường ngày đầu tiên của kỳ sinh lý cô rất khó chịu, nhưng hôm nay cảm giác rất tốt, chẳng lẽ là vì cái ôm ấm áp của anh sao?
Cô suy nghĩ trước khi mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Đồng Vũ Vụ vẫn cùng Phó Lễ Hành đến Phó thị, bởi vì đêm qua trời mưa, hệ thống thoát nước trong thành phố gặp chút vấn đề, ven đường nước đọng rất sâu, khi Đồng Vũ Vụ đến công ty, phát hiện phòng thư ký ngoại trừ Tô Nhụy mọi người đều đến muộn, thời tiết như vậy nên đi muộn cũng có thể hiểu được.
Đồng Vũ Vụ ở trong phòng thư ký chỉ để tượng trưng, không có chuyện gì cần cô đích thân xử lý, chỉ là khẩu ngữ của cô rất lưu loát, phát âm lại rõ ràng, nên khi đối tác bên kia gọi điện thoại đến đều chỉ đích danh cô nói, điều này làm Tô Nhụy vô cùng thất bại lại ngại ngùng, cảm giác như đang làm phiền Đồng Vũ Vụ.
Hôm nay khi Phó Lễ Hành vừa đến, cũng không giống như thường ngày lập tức vùi đầu vào công việc, mà đứng trước cửa sổ sát đất, quan sát dòng xe cộ bên dưới.
Anh lấy điện thoại trong túi áo ra, gọi đến số điện thoại của bạn tốt Chu Trì, bên kia nhanh chóng nhận, ngữ khí lười biếng, giống như còn đang trong giấc mộng, “Chuyện gì mà gọi cho mình sớm như vậy?”
“Cậu có hứng thú với làng du lịch Hòa Ngọc không?” Phó Lễ Hành hỏi.
Chu Trì nghe xong lời này kinh ngạc từ trong mộng ngồi dậy: “A?”
“Có hứng thú hay không?” Phó Lễ Hành nhẫn nại hỏi lại lần nữa.
“Đương nhiên là có rồi! Nhưng mà đó là của Khánh Thành cũng chính là hạng mục lớn năm nay và năm sau của Tần gia, nghe nói là ván đã đóng thuyền rồi, sao vậy, cậu muốn chen vào sao?” Chu Trì không khỏi kinh ngạc, “Chuyện này không giống với tính cách của cậu.
”
Người ngoài có lẽ không biết, Chu Trì là bạn thân, bạn tốt của Phó Lễ Hành nên rất hiểu anh ta, Phó Lễ Hành là người có tác phong quân tử, trên thương trường luôn giẫm cao nâng thấp, những thủ đoạn xấu xa như bỏ đá xuống giếng từ trước tới giờ anh ta không có làm, cho dù lợi ích có lớn, anh ta cũng chẳng hề động tâm.
Làng du lịch Hòa Ngọc là hạng mục rất lớn, Tần gia rơi vào tình thế bắt buộc nên mới phải kéo Cao gia ra mặt, ai cũng biết hạng mục này trên cơ bản là của Khánh Thành, lúc này Phó Lễ Hành mà chen vào, nhất định sẽ bị chỉ trích.
“Không giống sao?” Phó Lễ Hành thấp giọng hỏi, ánh mắt anh lãnh đạm, đúng vậy, trước đây, Luu Hướng Đông chạy đến trước mặt anh nói rất nhiều về tiền đồ của làng du lịch Hòa Ngọc, nhưng lúc ấy anh không có động tâm, bởi vì anh biết thân thể của Tần Hoài không tốt, Tần gia và Phó gia kết giao cũng không nhiều, nhưng ở bên ngoài, Tần Hoài cũng được xem là tiền bối của anh, thậm chí còn cùng trường với cha anh, hơn nữa Tần gia cũng đã ra mặt tạo rất nhiều mối quan hệ, lúc này mà chen vào, rõ ràng không phải là tác phong làm việc của anh.
Chu Trì nhạy cảm phát hiện tâm tình Phó Lễ Hành không đúng, dò hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
Phó Lễ Hành: “Không có chuyện gì, tiếp tục chuyện của làng du lịch Hòa Ngọc đi.
”
Chu Trì: “! ! A, lão Phó, không phải cậu gặp phải đả kích gì đó chứ, mình có cảm giác giọng điệu cậu không thích hợp.
”
“?”
“Cậu làm cho mình có cảm giác như cậu đang muốn giết người vậy.
”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...