Editor: Aubrey.
Cuối cùng Ninh Đường cũng có một đêm ngon giấc.
Sáng hôm sau thức dậy, Ninh Đường lên xe bảo mẫu đến trường quay với Diệp Trác Nhạc.
Trợ lý nghiêm túc khuyên nhủ: "Anh Diệp, khó khăn lắm mới giải quyết được chuyện này.
Anh cố gắng kiềm chế để đóng phim cho tốt đi, đừng nghĩ đến Nhiếp Uyển Lệ nữa được không?"
Tối hôm qua Diệp Trác Nhạc khóc dữ quá, nên sáng nay mắt hơi sưng, cậu bơ phờ nói: "Anh, có phải em với cô ấy..."
"Phải." Ninh Đường dứt khoát trả lời.
Diệp Trác Nhạc suýt chút nữa khóc tiếp: "Em biết sai rồi không được sao?"
Ninh Đường lạnh lùng quét mắt lên người Diệp Trác Nhạc, quyết đoán nói: "Cậu không trả nổi ba mươi triệu."
Mức vi phạm hợp đồng do lén lút yêu đương của Nhiếp Uyển Lệ là ba mươi triệu.
Diệp Trác Nhạc tuyệt vọng: "Em thật sự hối hận rồi, bọn em bí mật hẹn hò với nhau không được sao?"
Ninh Đường lạnh lùng đáp: "Hai người có duyên nhưng không phận, đừng nghĩ đến nữa."
Đến trường quay, Diệp Trác Nhạc ảo não đi hoá trang.
Ninh Đường đi theo sát đứa trẻ hư hỏng này, để tránh Diệp Trác Nhạc gây chuyện một lần nữa.
Vào phòng hoá trang, không ngờ lại gặp Cố Quân Dao.
Hiện tại Cố Quân Dao đang mặc một bộ đồ thể thao màu trắng dính đầy đất cát, bên trong mặc một cái áo thun ba lỗ màu xanh lá dính đầy máu.
Trên mặt Cố Quân Dao cũng có vết thương giống như vết dao rạch, thợ trang điểm đang tập trung vẽ vết trói trên cổ Cố Quân Dao.
Họ đang hoá trang vết tích sau khi đánh nhau.
Ninh Đường chào Cố Quân Dao một tiếng rồi quay qua nhìn Diệp Trác Nhạc.
Cố Quân Dao: "..."
Bầu không khí trầm mặc trong một khoảng thời gian ngắn.
"Ninh Đường." Cố Quân Dao gọi.
Ninh Đường nhìn về phía anh.
Cố Quân Dao im lặng.
Anh là như vậy, không chủ động nói ra, chỉ chờ đối phương tự hiểu.
Nếu là lúc trước, Ninh Đường sẽ cố gắng suy nghĩ để biết anh đang nghĩ gì, còn bây giờ thì cậu mặc kệ anh.
Cố Quân Dao liên tục ra hiệu bằng ánh mắt, Ninh Đường vẫn không có phản ứng gì.
Cuối cùng, Cố nhị thiếu gia không vui nhắc nhở: "...Sự kiện tỏ tình tối hôm qua, em không có gì muốn nói với anh sao?"
Ninh Đường không hiểu: "Nói gì?"
Giả bộ, em lại giả bộ với anh!
Tên tài khoản weibo là 'weibo phụ của Cố Quân Dao' rõ ràng như vậy, ngốc đến mấy nhìn cũng hiểu, vậy mà em giả vờ cái rắm!
Cố Quân Dao nén giận, anh sợ Ninh Đường không biết weibo đó là của ai nên mới ghi rõ tên của mình ra, mình quả thật là thiên tài!
Bởi vậy mới thấy Ninh Đường ngốc đến cỡ nào, như vậy mà cũng không nhìn ra!
Tức quá!
Cố Quân Dao nhíu mày, không thèm quan tâm nữa.
Ninh Đường không hiểu gì cả, cậu đứng dậy đi tìm Diệp Trác Nhạc.
Diệp Trác Nhạc vẫn mặc bộ đồ đen như ngày hôm qua, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, nhét hai túi máu vào quần áo.
Hiển nhiên đây là một cảnh đánh nhau.
Tóm tắt một cách đơn giản, Cố Quân Dao đóng vai nam chính đã lần theo manh mối tóm được tên phản bội, hai bên xảy ra một cuộc ẩu đả.
Đánh tới đánh lui, kẻ chạy người đuổi, khiến cho cả hai đều bị thương.
Đạo diễn hô một tiếng bắt đầu, Cố Quân Dao giơ tay cho Diệp Trác Nhạc một quyền, Diệp Trác Nhạc không kịp phản ứng, bị đánh ngã chổng vó.
Cho cậu một trận, dám hại vợ tôi phải chạy ngược chạy xuôi khắp nơi!
Đạo diễn: "Cố Quân Dao! Sao cậu lại đánh thật?"
Cố ảnh đế: "Trượt tay."
Diệp Trác Nhạc vội vàng đứng dậy, cười làm lành: "Không sao, không sao đâu, làm lại đi."
Cố Quân Dao nhấc chân tung một cước, Diệp Trác Nhạc bị đạp nằm rạp xuống đất.
Đạo diễn nổi giận: "Cố Quân Dao! Cậu làm cái gì thế?"
Cố nhị thiếu gia: "Trượt chân."
Diệp Trác Nhạc đáng thương bò dậy: "Không sao, tôi cũng chỉ bị trượt té thôi."
Đạo diễn: "Hừm...!Hai cảnh quay này cứ giữ lại đi, đánh như thật vậy."
Diệp Trác Nhạc: "..."
Nói thừa, sao có thể không thật được? Đau chết tôi rồi!
***
Tối hôm đó, Diệp Trác Nhạc nằm lỳ ở trên giường khóc lóc: "Cố Quân Dao cố ý, anh ta cố ý đánh em!"
Ninh Đường đưa thuốc bôi cho trợ lý, trợ lý xoa tay cho ấm lên, dùng sức xoa eo cho Diệp Trác Nhạc, Diệp Trác Nhạc kêu lên như lợn bị thọc tiết.
Ninh Đường: "Tại sao anh ấy cố ý đánh cậu?"
Diệp Trác Nhạc nhe răng trợn mắt: "Sao em biết? Anh ta ỷ mình có gia thế nên mới bắt nạt người khác, chắc chắn...!Đúng rồi, chắc chắn là vì Nhiếp Uyển Lệ!"
Ninh Đường: "Gì chứ?"
Diệp Trác Nhạc hung hăng nói: "Anh ta muốn trả thù cho Nhiếp Uyển Lệ, vì thấy em công khai nên anh ta ghen!"
Ninh Đường không quan tâm đáp: "Từ chối cho ý kiến."
"Anh ta là cái bình dấm chua di động!" Diệp Trác Nhạc đã xác định Cố Quân Dao thầm mến Nhiếp Uyển Lệ, không thể chấp nhận couple Đế Hậu!
Diệp Trác Nhạc vỗ giường một cái: "Từ nay về sau, em sẽ là fan trung thành của couple Súp Nấm!"
Ninh Đường ngẩn ra: "Cậu nói nhảm gì vậy?"
"Ở trên mạng Đế Hậu và Súp Nấm luôn không đội trời chung! Nếu muốn phản đối Đế Hậu, em chỉ cần gia nhập hội những người hâm mộ Súp Nấm là được rồi!" Diệp Trác Nhạc tha thiết nhìn Ninh Đường: "Anh! Em ủng hộ anh, em chúc anh trăm năm hạnh phúc!"
Ninh Đường: "..."
Nếu để cho Cố Quân Dao nghe câu này, chắc chắn sẽ kết nghĩa anh em với Diệp Trác Nhạc, thậm chí sẽ đập tiền đầu tư cho Diệp Trác Nhạc trở nên nổi tiếng hơn.
Chỉ tiếc Cố Quân Dao không nghe thấy, anh vẫn đang chờ Ninh Đường ở sảnh chính tầng một.
Cuối cùng cũng đợi được Ninh Đường đi xuống, anh giả bộ như chỉ vừa đi ngang qua, thản nhiên hỏi: "Đi đâu vậy?"
Ninh Đường không nghĩ nhiều đáp: "Về nhà."
Cố Quân Dao đột nhiên nảy ra một sáng kiến.
"Vừa vặn tiện đường, để anh đưa em về." Cố Quân Dao lấy ra chìa khoá xe Maybach của mình.
Ninh Đường đang định từ chối, nhưng lúc này đúng là không tiện đón xe, chỉ có thể đi nhờ xe của người khác.
Trên đường đi, hai người không nói với nhau một câu nào.
Cố Quân Dao đang suy nghĩ vài chuyện, Ninh Đường thì từ khi lên xe cứ liên tục nghe điện thoại, hết lần này tới lần khác.
Chủ yếu là những chuyện vặt vãnh, Cố Quân Dao không có cơ hội xen vào.
"Phải, địa điểm tổ chức fan meeting đã được đặt trước.
Tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu, cậu nhớ đi đón người sớm, đừng nên đến trễ.
Khương Âm đang học lớp ba năm nhất ở trường trung học XX, còn Trình Chiếu Lâm thì đang học tại một trường trung học tư thục dành cho con cháu nhà giàu, lúc cậu tới đó nhớ mang theo giấy tờ tuỳ thân.
Vương Trì và Đinh Tiểu Tùng thì đang ở trường nam sinh, sáng mai tôi sẽ đích thân đến đó."
Ninh Đường nhanh chóng lật tài liệu ra, hỏi: "Du Dương vẫn chưa về nhà sao? Chưa đặt vé máy bay? Cậu quên mất?!"
Ninh Đường lộ ra vẻ không vui: "Thôi! Đừng có giải thích nữa, tôi sẽ đặt vé cho cậu ấy ngay.
Khương Âm thường bị hạ đường huyết, nhớ chuẩn bị sôcôla cho cậu ấy, còn Trình Chiếu Lâm thì hay bị say xe, nhớ đừng quên thuốc say xe.
Tính cách thiết lập của Vương Trì là một thiếu niên nhiệt huyết, ham mê công việc, cậu nhớ nhắc cậu ấy phải giả vờ cho giống, tốt nhất là cho cậu ta mặc đồ màu đỏ, giống với Đinh Tiểu Tùng ấy, cậu nhớ đựng có lộn."
Ninh Đường suy nghĩ một chút, nhưng vẫn không yên lòng.
Đây là lần đầu tiên Five Stars trực tiếp gặp mặt người hâm mộ, lần đầu tiên gần gũi với fans, chắc hẳn họ rất lo lắng, nếu chỉ có trợ lý ở đó thì có lo liệu nổi không?
Trợ lý ở bên kia hồi hộp, Ninh Đường trấn an: "Tôi sẽ nhanh chóng hoàn thành công việc ở bên này, nếu kịp thì tôi cũng sẽ đến buổi fan meeting."
Ninh Đường cúp máy, tiếp tục nghe cú điện thoại tiếp theo.
Cố Quân Dao ở bên cạnh nghe, càng nghe càng cảm thấy khó chịu.
Anh rất ít khi nhìn thấy trạng thái làm việc của Ninh Đường, đầu tiên anh là một ngôi sao điện ảnh, công việc rất bận rộn.
Thường xuyên đi công tác mấy tháng mới được gặp Ninh Đường, anh không biết trong thời gian này Ninh Đường đang làm gì.
Thứ hai, mỗi khi được gặp Ninh Đường, anh thấy cậu luôn ở trong trạng thái vui vẻ, khiến cho anh hiểu lầm đó mới là con người thật của cậu, hoàn toàn không biết thật ra cậu là một người cuồng công việc, khi cậu tập trung làm việc thật là quyến rũ.
Có một câu nói quả thật không sai, người đàn ông đẹp trai nhất là khi tập trung làm việc.
Ngoài hâm mộ, Cố Quân Dao cũng cảm thấy đau lòng.
Chẳng lẽ trước kia Ninh Đường cũng liều mạng vì mình như vậy?
Năm xưa, có một lần đi tàu điện ngầm, Ninh Đường đeo tai nghe bluetooth để bàn bạc công việc với Mai Tiểu Mai, trên tay cầm một ly sữa đậu nành đã nguội lạnh, cậu bận đến nỗi không có thời gian uống một hớp.
Đến khi vội vàng đến công ty, cậu mới có thời gian rảnh để dùng bữa điểm tâm đã nguội lạnh của mình, chẳng trách sau này bị đau dạ dày.
Cũng có một việc không có gì bất ngờ, mỗi lần Cố Quân Dao đi quay phim, Mai Tiểu Mai sẽ luôn mang theo nước chanh mà anh thích.
Thậm chí còn có sẵn thuốc say xe cho anh, anh muốn ăn kẹo của hãng nào, Mai Tiểu Mai cũng có.
Những thứ mà anh thích và thường sử dụng, bất cứ lúc nào Mai Tiểu Mai cũng có thể lấy ra cho anh.
Anh đã từng nhiều lần nghi ngờ Mai Tiểu Mai là một người bụng dạ khó lường, không biết có phải cô đã cố ý điều tra sở thích của anh không.
Sau đó, anh thấy cô gái này vừa thông minh vừa lanh lợi, nên mới cho phép cô làm trợ lý của mình.
Cũng thật là kỳ diệu khi cô có thể làm việc cho một người khó chiều như anh trong suốt bốn năm.
Đến khi chia tay với Ninh Đường, Cố Quân Dao mới hiểu ra nguyên nhân đằng sau sự thông minh của Mai Tiểu Mai, vì lúc đó anh đã thay đổi khẩu vị, không còn uống nước chanh nữa mà chuyển qua cà phê.
Trước kia, cũng có vài lần anh đòi uống thứ khác, lần nào Mai Tiểu Mai cũng xử lý rất hoàn hảo, nhưng sau này thì không còn như vậy nữa.
Cố Quân Dao rơi vào trạng thái bối rối.
Nói cách khác, bây giờ Ninh Đường không còn là người đại diện của anh nữa, nên sự săn sóc tỉ mỉ của cậu vốn dành cho anh đã chuyển qua cho người khác?
Khốn kiếp!
Mạch não của Cố Quân Dao nổ tung.
Anh bực bội, bực bội, cực kỳ bực bội!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...