Editor: Aubrey.
Đến ngày Ninh Đường giao bài hát cho Five Stars, bọn họ mới hiểu hôm trước Ninh Đường nói trong vòng bảy ngày sẽ có bài hát cho các cậu là ý gì.
Ý của Ninh Đường là không cần bất kỳ người nào hết, bản thân cậu có thể tự sáng tác.
Chẳng qua là gần đây Ninh Đường vừa bị dính scandal, còn bị kéo vào các sự kiện như đạo nhạc, sáng tác thay, gϊếŧ người.
Mãi cho đến hôm nay, cậu mới chính thức giao thành phẩm cho Five Stars.
Người sáng tác là Ninh Đường, người soạn nhạc là Cao Phỉ Phỉ, còn người viết lời là một cây bút rất nổi tiếng trong ngành.
Khi bài hát này được công khai, nó đã tạo nên một cơn sóng lớn trên mạng.
Tất cả các fans đều mong chờ tác phẩm mới của Ninh Đường, thậm chí còn mong bài hát mới được nhanh chóng nổi tiếng trên mạng ngay cả khi chưa ra mắt, Five Stars cũng trở nên từ một nhóm nhạc vô danh thành một nhóm nhạc ai cũng biết.
Bài hát lần này có giai điệu trẻ trung và truyền cảm hứng, được đặt tên là 'niết bàn', một cái tên khiến ai cũng có thể hiểu ý nghĩa sâu xa của nó.
Five Stars suýt bị Tô Hàng triệt hoàn toàn đường sống, nhưng khi cơn bão đã qua đi, bọn họ được tái sinh một lần nữa.
Dĩ nhiên, người sáng tác bài hát này là Ninh Đường, cũng có ý nghĩa là sự tái sinh của cậu.
Ngay khi bài hát được phát hành, nó đã lọt vào các bảng xếp hạng âm nhạc trên tất cả các trang mạng lớn.
Dẫn đến tất cả các thành viên của Five Stars đều có thêm rất nhiều người hâm mộ, kể cả người đại diện của bọn họ là Ninh Đường.
Năm mới đang cận kề, các trang mạng lớn muốn nhân cơ hội này thu hút sự chú ý của người hâm mộ, trong đó có một trang đăng một bài viết: Năm cũ đã qua, năm mới đến sẽ đưa chúng ta đến với ca khúc 'niết bàn'! @Five Stars @Du Dương @Khương Âm @Trình Chiếu Lâm @Đinh Tiểu Tùng @Vương Trì.
Uông tổng hạnh phúc như đang được ở trên thiên đường, nụ cười mỹ mãn của ông kéo dài suốt đầu năm.
Về phần Ninh Đường, cậu cũng nhận được một sự bất ngờ, đó là cậu được một vị khách đặc biệt ghé thăm vào mùng một tết dương lịch.
Chính là Bao Minh Minh, người năm ngoái từng xô cậu xuống hồ.
Bao Minh Minh đích thân mang theo một gói quà lớn chủ yếu là thực phẩm bổ sung dinh dưỡng.
Đầu tiên là anh chúc mừng năm mới, sau đó mới đề cập đến chuyện ở hồ bơi, anh nói bản thân không biết cậu không biết bơi, thật sự không cố ý.
Ninh Đường vốn dĩ không có trách người này, đối với đám công tử bọn họ, phạt nhảy xuống hồ bơi là hình phạt nhẹ nhất rồi, bọn họ thật sự không biết cậu không biết bơi.
Việc này coi như xong, Bao Minh Minh cũng trút được gánh nặng, vui vẻ ra về.
Kết thúc kỳ nghỉ, nhân viên của bộ phận quan hệ công chúng mang hai thùng các-tông vào văn phòng của Ninh Đường, trên thùng các-tông được viết bằng bút dạ quang màu đỏ: Quà tặng của người hâm mộ.
Hình thức giao hàng này có thể giao tận nơi hoặc chuyển phát nhanh, khi giao đến quầy lễ tân, nhân viên sẽ đóng gói trước để tránh việc nghệ sĩ nhận được những gói hàng đe dọa.
Ninh Đường đang nói chuyện điện thoại với Diệp Trác Nhạc, bộ phim "Biển Sâu" đã đóng máy rồi.
Còn bộ phim điện ảnh của Hạ đạo vẫn còn trì hoãn ngày khai máy do bên phía nhà đầu tư, còn bộ phim cảnh sát do Cố Quân Dao đảm nhận vai chính đã bắt đầu quay từ lâu.
Tất nhiên, vai diễn ban đầu của Tô Hàng đã được đổi cho một diễn viên khác, Diệp Trác Nhạc cũng đã thuận lợi nhận được vai phản diện như cậu mong muốn.
Hiện tại, cậu đang phấn khích báo cáo với Ninh Đường là đã được vào đoàn phim.
Sau khi cúp điện thoại, Ninh Đường nói với nhân viên mang quà đến: "Tôi có việc phải ra ngoài, anh xem ai rảnh thì nhờ người đó đưa quà cho Five Stars đi."
Nhân viên kia nói: "Không phải, anh Ninh, đây là quà của anh."
Ninh Đường ngạc nhiên: "Của tôi?"
"Vâng! Quà của Five Stars đã được trợ lý chuyển cho họ rồi." Nhân viên mở hộp ra, ôm một con gấu bông cao nửa người: "Đây là quà của người hâm mộ tặng cho anh."
Ninh Đường ngơ ngác cầm lấy con gấu bông to bằng cái gối ôm, cậu nhìn những món đồ khác trong hộp, có những món như đồ ăn nhẹ, sôcôla, hộp nhạc và kẹo ngậm.
Nhân viên cười nói: "Trong bữa tiệc đêm giao thừa, một số người hâm mộ đã nghe thấy anh ho khan trên khán đài."
Ninh Đường bất ngờ được quan tâm, nhất thời không kịp phản ứng.
Từ nhỏ cậu rất ít được yêu thương, ngược lại còn bị người thân ghét bỏ và xa lánh.
Trên thế giới này, Cố Quân Dao là người đầu tiên đối xử chân thành với cậu, buổi sáng mang bữa sáng đến cho cậu, buổi trưa cùng cậu đến nhà ăn, và đợi cậu ở cổng trường vào buổi tối để cùng về nhà, mặc dù hai người không ở chung một đường.
Vì vậy, cậu đã yêu say đắm Cố Quân Dao.
Sau khi trưởng thành, người thứ hai giúp đỡ cậu là Uông tổng, chỉ tiếc là sự săn sóc của ông xen lẫn với quá nhiều lợi ích.
Còn tình yêu của người hâm mộ là nồng nhiệt, chân thành và vô tư, họ không đòi hỏi sự đáp lại hay sự quan tâm.
Thậm chí, họ cũng không đòi hỏi thần tượng của mình phải biết họ là ai, họ chỉ cần biết thần tượng của mình luôn chiếm vị trí số một trong lòng họ là đủ rồi.
"Tôi không phải là nghệ sỹ." Ninh Đường bất đắc dĩ lắc đầu, cầm một viên kẹo ngậm ra quan sát: "Cùng lắm chỉ là một người nổi tiếng trên mạng thôi."
***
Trong câu lạc bộ của Bao Minh Minh, Dư Hoài Nhân vất vả lắm mới xếp xong quân cờ domino, nhưng lại bị cái chân của Cố Quân Dao đạp hỏng, quân cờ đổ rạp xuống.
Dư Hoài Nhân cố nhịn không tức giận: "Cố nhị thiếu gia, ai chọc giận ngài nữa vậy?"
Cố Quân Dao lạnh mặt không trả lời.
Bao Minh Minh cười thầm: "Ninh Đường chỉ lo sắp xếp công việc cho Diệp Trác Nhạc và Five Stars, không thèm gọi điện thoại cho cậu ấy.
Tớ cá là Cố thiếu gia của chúng ta đang ăn giấm."
Cuộc sống riêng của những người trong giới giải trí rất hiếm khi được tiết lộ ra, bọn họ đã sớm nhìn ra mối quan hệ của Cố Quân Dao và Ninh Đường không bình thường.
Vụ tai nạn ở bể bơi vừa rồi đã chứng minh sự thật này, mặc dù bản thân Cố Quân Dao cũng không có ý định che giấu.
Dư Hoài Nhân tưởng là đã xảy ra chuyện lớn, trợn mắt nói: "Vậy cậu mau cướp người về đi! Thích thì phải nhanh tay cướp về, nếu không thì coi chừng bị người khác cướp mất đó!"
Bao Minh Minh vội lên tiếng bất bình: "Làm như vậy mất mặt quá!"
Dư Hoài Nhân tiếp tục trợn mắt: "Thể diện quan trọng hay là vợ quan trọng hơn?!"
Cố Quân Dao cau mày: "Cái nào cũng quan trọng."
Dư Hoài Nhân bật cười, vừa bày quân cờ vừa nói: "Như vậy chứng tỏ là cậu chưa thật sự yêu cậu ta, nếu cậu thật lòng yêu cậu ấy thì sẽ không quan tâm đến thể diện!"
Câu này giống như một khẩu pháo nổ tung Cố Quân Dao, anh lại đá vào bàn làm cho quân cờ đổ một lần nữa.
Dư Hoài Nhân: "..."
Cố Quân Dao vẫn mạnh miệng ngụy biện: "Yêu một người là không cần thể diện nữa sao? Không yêu bản thân thì yêu ai?"
Bao Minh Minh cạn lời: "Thật ngầu!"
Dư Hoài Nhân lại nhịn không tức giận: "Ai nói với cậu chuyện đó?"
Cố Quân Dao: "Mẹ của tớ."
Dư Hoài Nhân không nói được gì nữa, Bao Minh Minh im lặng uống rượu.
Bầu không khí ngưng đọng lại trong nháy mắt.
Dư Hoài Nhân trầm mặc xếp quân cờ.
Cố Quân Dao đổi tư thế, gác cái chân của mình lên bàn.
Lần thứ ba giải cứu domino không thành công.
Bác sỹ trưởng khoa tim Dư Hoài Nhân tức giận: "Cố Quân Dao! Tên ngốc này!"
Tên ngốc nhướng mày.
Dư Hoài Nhân sợ hãi: "Tớ sợ rồi."
Bao Minh Minh nhịn cười rất cực khổ.
"Nói thật với cậu, EQ của cậu quá thấp!" Dư Hoài Nhân thở phì phò bỏ quân cờ vào hộp.
Cố Quân Dao không phục: "Thấp chỗ nào?"
Dư Hoài Nhân: "Thấp chỗ nào? Không cần nói ở đâu xa, lần trước Ninh Đường nằm viện, cậu đi thăm người ta được mấy lần?"
Cố Quân Dao nhớ lại: "Tại vì tớ bận điều tra chuyện của Cố Tu Triết."
Dư Hoài Nhân: "Vậy lúc điều tra xong, cậu có đi tìm bác sỹ hỏi thăm bệnh tình của cậu ấy không?"
Cố Quân Dao vô tội: "Cậu là người khám thì tớ yên tâm rồi."
"..." Dư Hoài Nhân bị tức đến mức không nhịn được nữa: "Trước khi xuất viện một ngày, Ninh Đường đã đi tắm, sao cậu không hỏi han gì hết vậy?"
Cố Quân Dao không hiểu: "Tớ phải hỏi gì?"
Dư Hoài Nhân tức điên: "Không thể để vết thương dính nước!"
"Em ấy không còn nhỏ nữa, có thể tắm thì chứng tỏ vết thương đã lành rồi."
"..."
Dư Hoài Nhân không còn lời nào để nói.
Bao Minh Minh nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nếu tớ là Ninh Đường thì tớ bỏ cậu lâu rồi! Cậu còn không bằng tớ đối xử với Tôn Tình Vũ!"
Cố Quân Dao hoảng hốt: "Tớ đối xử với em ấy không tốt sao?"
Dư Hoài Nhân và Bao Minh Minh đồng thanh: "Cậu nói xem?"
Cố Quân Dao sâu sắc tự kiểm điểm: "Chuyện của Tô Hàng thì tớ đã xin lỗi em ấy rồi, còn những chuyện khác thì tớ cảm thấy rất ổn mà."
Cái tên này, nếu như cho anh học tâm lý chắc chắn sẽ bị điểm B.
Bao Minh Minh: "...Bác sỹ Dư, cậu ấy còn cứu được không?"
Dư Hoài Nhân: "Không!"
***
Sáng sớm, Chu Mạt đi ngang qua căn hộ của Ninh Đường, sẵn tiện gọi điện thoại rủ Ninh Đường đi ăn sáng.
Hai người ngồi xuống cửa hàng điểm tâm gần nhà nhất, Ninh Đường uống sữa đậu nành và ăn bánh quẩy, Chu Mạt thì ăn bao tử hầm.
Chu Mạt vừa ăn vừa nói: "Lệ Lệ nhà tớ sắp tham gia một chương trình chung với Five Stars nhà cậu, cậu sẽ cho tớ cái gì đây?"
Tuy Ninh Đường và Chu Mạt là bạn thân, hai người vẫn luôn tuân thủ các nguyên tắc đúng mực trong tình bạn, nhưng chuyện làm ăn thì phải rõ ràng.
Ninh Đường mỉm cười, duỗi ngón tay mảnh khảnh ra viết vài chữ tiếng Anh lên bàn.
Hai mắt của Chu Mạt phát sáng: "Tuần san XXX?!"
Ninh Đường: "Trên trang bìa sẽ xuất hiện Giải Lạc Nguyên nhà cậu."
Chu Mạt lập tức đồng ý: "Thành giao!"
Bữa sáng được thưởng thức trong bầu không khí vui vẻ, Chu Mạt múc một muỗng đồ hầm: "Cái này là tim lợn, nào, cậu ăn thử đi."
Ninh Đường khéo léo từ chối: "Tớ cảm ơn cậu, tớ không ăn nội tạng."
Chu Mạt: "Ăn cái nào bổ cái đó, ăn tim lợn thì sẽ rất có lợi cho tim."
"Cậu cứ từ từ ăn." Ninh Đường lui về phía sau, lấy điện thoại đang reo liên hồi trong túi quần ra, người gọi là trợ lý của Diệp Trác Nhạc.
"Ninh tiên sinh, không xong rồi! Anh mau xem hot search đi!"
Ninh Đường đăng nhập vào weibo, hot search đầu tiên đập vào mắt: [Shock! Diệp Trác Nhạc công khai người yêu!].
[Diệp Trác Nhạc (tích V): Tôi muốn cho cả thế giới biết rằng Lệ Lệ là bạn gái của tôi! @Nhiếp Uyển Lệ @Biển Sâu @Công ty giải trí Kim Sa @Công ty giải trí Hướng Thần].
"Con mẹ nó!" Chu Mạt giựt điện thoại, nổi giận đứng dậy, suýt chút nữa lật bàn.
Ninh Đường cảm nhận được những ánh mắt kỳ quái từ xung quanh, cậu đỡ trán: "Chu Mạt, cậu ngồi xuống trước đi."
Cả người Chu Mạt run rẩy, mắt mở to như muốn rách ra: "Sao cậu có thể bình tĩnh như vậy? Chết tiệt, đây không phải là kế hoạch của cậu phải không?!"
Ninh Đường lạnh lùng nhìn Chu Mạt.
Chu Mạt buồn bực gãi đầu: "Xin lỗi, tớ tức quá nên chập mạch rồi."
Ninh Đường biết mỗi lần Chu Mạt giận lên là sẽ hay nói bậy bạ, tuy đều là người đại diện nhưng Ninh Đường và Chu Mạt là hai phiên bản khác nhau.
Ninh Đường càng giận lên thì càng bình tĩnh, còn Chu Mạt thì khi giận lên là sẽ không bình tĩnh được.
Ninh Đường hỏi: "Phản ứng của Nhiếp Uyển Lệ như thế nào?"
"Cô ấy chưa có phản ứng gì, chắc là vẫn chưa biết chuyện này."
Ninh Đường suy nghĩ một hồi, nói: "Hỏi cô ấy thử xem."
"Được." Chu Mạt lập tức gọi điện thoại cho Nhiếp Uyển Lệ.
Đồng thời, Ninh Đường cũng gọi điện thoại cho Diệp Trác Nhạc.
Một lúc lâu sau cuộc gọi mới được nhận, giọng nói của Diệp Trác Nhạc ủ rũ trả lời: "Anh Ninh, em còn đang ngủ mà, có chuyện gì vậy?"
Giọng điệu của Ninh Đường lạnh lùng: "Cậu đừng giả vờ với tôi."
Diệp Trác Nhạc: "Em giả vờ cái gì?"
Khóe môi của Ninh Đường gợi lên một vòng cung nguy hiểm: "Cậu đừng nói với tôi là cậu bị hack."
Diệp Trác Nhạc không biết nên trả lời ra sao: "Em..."
Ninh Đường không tiện nói qua điện thoại, cậu nhanh chóng lái xe đến phim trường của Diệp Trác Nhạc, chuẩn bị dạy dỗ một trận.
Đồng thời, Chu Mạt cũng đi tìm Nhiếp Uyển Lệ, hai người đại diện quyết định sẽ gọi người trong cuộc tới để cùng nhau đối chất.
Lúc Ninh Đường đến, Diệp Trác Nhạc đang ở trong phòng hoá trang để trang điểm, cậu mặc một bộ đồ thể thao màu đen, đầu đội mũ lưỡi trai, tay cầm đạo cụ.
Thấy Ninh Đường bước vào, Diệp Trác Nhạc phất tay với thợ trang điểm: "Ra ngoài đi."
Ninh Đường ngồi lên ghế gập, sắc mặt u ám nhìn Diệp Trác Nhạc.
Diệp Trác Nhạc không sợ, cậu ngồi yên trước gương trang điểm với bộ dạng mình chẳng làm gì sai cả.
Hai người im lặng nhìn nhau, Ninh Đường đang chờ Chu Mạt và Nhiếp Uyển Lệ, mà Diệp Trác Nhạc thì không biết.
Diệp Trác Nhạc cho rằng người đại diện của mình đang tức giận, nên bắt đầu cảm thấy chột dạ.
"Anh." Diệp Trác Nhạc nhẹ giọng nói: "Anh giận hả?"
Ninh Đường: "Không có."
Diệp Trác Nhạc thở phào nhẹ nhõm.
Ninh Đường nói tiếp: "Cậu cho rằng mình đang làm đúng?"
Diệp Trác Nhạc phồng má: "Em cũng không muốn, tại cô ấy ép em!"
Nhiếp Uyển Lệ vừa vặn đẩy cửa vào, nghe vậy lập tức nổi giận: "Tôi ép cậu, rốt cuộc là ai ép ai?!"
Diệp Trác Nhạc kích động nói: "Chị đi đóng cảnh giường chiếu với người khác, còn dám cãi?!"
Nhiếp Uyển Lệ oan ức: "Tôi là diễn viên, phải hoá thân vào nhân vật, đó là đặc trưng cơ bản nhất của cái nghề này! Đóng cảnh giường chiếu thì sao? Cậu cũng đóng cảnh hôn với người khác, sao không nói đi?!"
"Ít nhất tôi vẫn mặc quần áo, còn cảnh của chị thì không!" Diệp Trác Nhạc quát lên: "Đặc trưng công việc thì sao? Khi chúng ta ở bên nhau thì chị muốn hở thế nào cũng được, cởi hết cũng được! Chị là bạn gái của tôi, tôi là bạn trai không muốn chị bị người khác nhìn thấy cơ thể, như vậy là sai sao?!"
Nhiếp Uyển Lệ tức đến mức muốn khóc: "Vì vậy mà cậu trả thù tôi?!"
Ninh Đường thay Chu Mạt mắng: "Công ty giải trí Hướng Thần không cho phép nghệ sỹ lén lút yêu đương, cậu đừng nói với tôi cậu không biết!"
Dĩ nhiên Diệp Trác Nhạc biết, đúng là do cậu kích động quá nên mới công khai mà không nói cho ai biết.
Với thân phận ảnh hậu của Nhiếp Uyển Lệ, cho dù công ty giải trí Hướng Thần cấm hoạt động cô, cũng sẽ không có nhiều ảnh hưởng đối với cô.
Lượng fans của cô cực kỳ cao, cùng lắm chỉ tạm thời không xuất hiện một thời gian thôi.
Có điều, chi phí bồi thường vi phạm hợp đồng thì...
Đây mới là điều làm cho Nhiếp Uyển Lệ phiền lòng.
Không biết là Chu Mạt kéo Nhiếp Uyển Lệ tới đây từ sự kiện nào, hiện tại cô đang mặc một chiếc váy trễ vai màu đỏ, tôn lên vóc dáng hoàn hảo của cô.
Cả người cô giống như một đoá hồng đang nở, vừa đẹp vừa quyến rũ.
Cô chán nản rút ra một điếu thuốc, nói: "Thôi đừng nói nữa, chia tay đi!"
"Chia tay là xong hả?! Làm sao để giải quyết mớ rắc rối này đây?!" Chu Mạt giận đến mức đau đầu, Nhiếp Uyển Lệ nói: "Công ty có hỏi thì cậu đừng thừa nhận là được rồi."
Nhiếp Uyển Lệ nhìn về phía Diệp Trác Nhạc.
Chu Mạt phẫn nộ, nổi điên ngay tại chỗ: "Tôi sẽ nói là diễn viên trẻ mới nổi muốn ké fame ảnh hậu!"
"Này! Anh muốn bêu xấu tôi?!" Diệp Trác Nhạc cuống lên, quay đầu nhìn Ninh Đường.
Giờ phút này, người đại diện luôn đứng về phía cậu chỉ ngồi yên trên ghế, không nói một câu nào, để mặc cho Chu Mạt và Nhiếp Uyển Lệ cùng nhau công kích cậu.
"Nhìn tôi làm gì?" Ánh mắt của Ninh Đường lạnh như băng, lạnh lùng nói: "Xin lỗi Nhiếp Uyển Lệ đi!"
"Em xin lỗi?" Diệp Trác Nhạc ngớ ra.
Ninh Đường đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Diệp Trác Nhạc: "Nhiếp Uyển Lệ diễn vai một vũ công bị lưu lạc đến chốn phong trần, cảnh nóng của cô ấy là lúc nhân vật bị ép phải kiếm tiền nuôi thân.
Đó là nhân vật, không phải Nhiếp Uyển Lệ, càng không phải là bạn gái của cậu! Không chấp nhận được chuyện như vậy thì đừng làm diễn viên nữa! Càng không có tư cách yêu đương với Nhiếp Uyển Lệ!"
"Em..." Diệp Trác Nhạc vô cùng uất ức, người ngoài mắng cậu thì không sao, nhưng người trước mặt là Ninh Đường thì cậu không thể chấp nhận được.
"Cậu với Nhiếp Uyển Lệ có vấn đề thì hai người phải tự giải quyết với nhau, chứ không phải công khai trên mạng, dùng sức ép của dư luận và chuyện bồi thường hợp đồng để trả thù cô ấy! Cậu có phải là đàn ông không?!"
Không biết là do lo lắng, hay là bị hành động của Diệp Trác Nhạc làm cho tức chết.
Trên đường tới đây, Ninh Đường cảm thấy lồng ngực rất nặng, không thở nổi, bây giờ càng ngày càng nghiêm trọng, cậu đã bắt đầu thấy chóng mặt.
Chu Mạt phát hiện sắc mặt của Ninh Đường tái nhợt, vội vàng đỡ Ninh Đường ngồi xuống: "Đừng nóng, đừng nóng.
Cậu có mang theo thuốc dùng cho những lúc khẩn cấp không?"
Diệp Trác Nhạc chỉ coi là Chu Mạt đang làm quá, cậu thường nghe người ta nói đừng chọc họ tức đến mức lên cơn đau tim.
Thật ra bọn họ chỉ muốn ám chỉ sự tức giận quá mức của họ thôi, chứ không phải là bị bệnh tim thật.
Diệp Trác Nhạc để đạo cụ xuống, yểu xìu nói: "Yêu một ai đó thì phải dũng cảm công khai, em đã công khai cho thiên hạ biết mối quan hệ của em và Nhiếp Uyển Lệ, chứng tỏ em đích thực là đàn ông."
Ninh Đường: "Cậu..."
"Được rồi, được rồi, được rồi.
Đừng giận, đừng giận nữa." Chu Mạt vội vuốt giận cho Ninh Đường, nói với Diệp Trác Nhạc: "Tên nhóc lì lợm này, cậu có thể nói bớt vài câu không? Nếu làm cho anh Ninh của cậu tức giận nữa, sau này cậu sẽ thật sự trở thành trẻ mồ côi!"
Diệp Trác Nhạc cắn môi, không nói nữa.
Ninh Đường hít sâu một hơi, khàn giọng nói: "Nếu fans của cậu không tụt xuống bảy triệu, tôi sẽ chịu thua."
"Đến lúc đó, tôi sẽ gọi cậu là anh!" Ninh Đường đứng dậy, tránh khỏi tay Chu Mạt, mở cửa ra ngoài.
Khi ra ngoài, Ninh Đường thấy nhân viên công tác của đoàn phim đang vô cùng bận rộn, bọn họ đang đào một cái hố để chôn xác, đạo diễn thì đứng từ xa bàn bạc nội dung phim với biên kịch.
Ninh Đường xin nhân viên một chai nước, lấy ra hai viên thuốc rồi cho vào miệng, đang định uống, đột nhiên xuất hiện một cái tay giựt chai nước của cậu.
Ninh Đường quay đầu, phát hiện Cố Quân Dao tay trái cầm chai nước, tay phải cầm đạo cụ.
Anh mặc một bộ đồng phục cảnh sát uy nghiêm, trưng vẻ mặt nghiêm nghị hỏi cậu: "Uống thuốc gì?"
"Chỉ là vitamin thôi." Ninh Đường giựt chai nước lại, tu một hớp lớn.
Cố Quân Dao bình tĩnh nhìn cậu, sau một hồi, anh dời tầm mắt, không nghĩ nhiều.
Sau khi Ninh Đường uống xong, đang định vặn nắp chai, lại bị Cố Quân Dao giựt lấy.
Anh mở nắp chai, ở trước mặt Ninh Đường uống vài ngụm, rồi nhìn thẳng vào ánh mắt ngạc nhiên của Ninh Đường.
"Chuyện của Diệp Trác Nhạc, em định xử lý thế nào?" Cố Quân Dao hỏi.
Ninh Đường không trả lời.
Cố Quân Dao biết ngay lúc hot search được tung ra, Ninh Đường đã bắt đầu suy nghĩ cách giải quyết rồi, rất có thể bây giờ cậu đã nghĩ ra.
"Cảm ơn." Ninh Đường đột nhiên nói.
Cố Quân Dao không kịp phản ứng: "Hả?"
"Chuyện đạo nhạc." Ninh Đường nói: "Em quên nói một tiếng cảm ơn anh."
Ánh mắt của Cố Quân Dao lấp loé: "Anh chỉ vạch trần sự thật thôi."
Ninh Đường muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Mặc dù hôm nay trời lạnh, nhưng ánh nắng vẫn rất độc, đến trưa là có thể dùng hai từ 'phơi xác' để hình dung.
Điều này khiến cho sắc mặt của Ninh Đường tái nhợt bất thường dưới nắng nóng, như thể đang ngâm mình trong suối nước nóng trên núi vậy.
"Anh đối xử với Tô Hàng như vậy..." Ninh Đường lén nhìn Cố Quân Dao: "Là tình nguyện sao?"
Cố Quân Dao bình tĩnh nói: "Cậu ta đã là quá khứ, một sự sai lầm trong quá khứ."
Em mới là hiện tại.
Ninh Đường không hiểu Cố Quân Dao đang ám chỉ cái gì, cậu không còn sức để suy nghĩ nữa.
Có lẽ Cố Quân Dao chỉ phẫn nộ vì bản thân bị lừa dối, dù sao anh cũng như những người hâm mộ kia, đều cho rằng Tô Hàng thật sự có tài.
Kết quả, sự thật đập thẳng vào mặt anh rằng vương tử âm nhạc kia chẳng những đạo nhạc, còn tìm người sáng tác thay, hình tượng hoàn toàn đổ nát.
Cố Quân Dao giận quá nên mới muốn trả thù, công khai cho những người hâm mộ biết bộ mặt thật của Tô Hàng, thuận tiện lấy lại sự công bằng cho chính chủ, giúp Ninh Đường xoá sổ scandal của cậu.
Nhưng điều này không có nghĩa là Cố Quân Dao thích Ninh Đường.
Ninh Đường thầm nở một nụ cười bất lực, cậu quay đầu nhìn Cố Quân Dao, phát hiện hình như vị Cố nhị thiếu gia này đang khát lắm, anh uống hết nửa chai nước còn lại của Ninh Đường.
Ninh Đường cố kiềm nén, nhưng vẫn nhịn không được hỏi: "Đoàn phim thiếu nước?"
Cố Quân Dao uống hết giọt nước cuối cùng mới chịu ngưng: "Ừ."
Ninh Đường: "..."
***
Ninh Đường nhận được một cuộc gọi từ Uông tổng, cậu không nói chuyện với Cố Quân Dao nữa, bắt xe trở lại công ty.
Uông tổng chỉ vào một chủ đề nóng hổi trên màn hình máy tính, nói: "Tên nhóc Diệp Trác Nhạc đã gây ra chuyện này?"
Ông hiểu rất rõ Ninh Đường, công khai chuyện yêu đương như thế này là hại người hại mình, với sự khéo léo của Ninh Đường sẽ không làm ra chuyện này.
Uông tổng xoay máy tính qua cho Ninh Đường xem: "Mấy tài khoản weibo và đội tài khoản ảo này, chắc chắn là của tên nhóc họ Chu."
[Diệp Trác Nhạc và Nhiếp Uyển Lệ công khai tình yêu, trình diễn tiết mục show ân ái tình chị em hơn kém nhau 11 tuổi.
Cư dân mạng chỉ trích: Tôi từ chối cuộc hôn nhân này!]
1L: Diệp Trác Nhạc không thấy xấu hổ à? Sao lại bám vào Lệ Lệ nhà tôi? Muốn nổi tiếng phát điên rồi phải không?!
2L: Nhiếp Uyển Lệ trâu già gặm cỏ non, xin hãy tha cho anh yêu của tôi đi!
5L: Tôi nói thật, tôi là anti-fan của Nhiếp Uyển Lệ.
Diệp Trác Nhạc thích mặt hàng này, chứng tỏ khẩu vị thật chẳng ra gì, xấu xí như nhau!
8L: Đám fans sụp đổ rồi, vui quá xá!
10L: Nhiếp Uyển Lệ của tôi, không thể được! Diệp Trác Nhạc, tôi ghét anh, anh cút đi!
15L: Chồng của tôi có bạn gái? Hu hu hu, không chịu đâu!
19L: Làm ơn tỉnh lại đi, Diệp Trác Nhạc chỉ xứng làm một người nổi tiếng trên mạng thôi, không có ngoại hình, cũng chẳng có kỹ năng diễn xuất, chỉ biết bán manh! Tôi thật sự không hiểu tại sao cậu ta lại nổi tiếng như vậy! Lệ Lệ nhà chúng ta vừa có nhan sắc, vừa có thực lực, còn là ảnh hậu Kim Lộc, trong chuyện này ai mới là người chịu thiệt?!
22L: Đề nghị nam diễn viên họ Diệp tự đi một mình đi, đừng làm hoen ố Lệ Lệ của chúng tôi, cảm ơn.
Sắc mặt Uông tổng xanh mét.
Ninh Đường không đồng ý: "Không phải, Chu Mạt không phải là loại người như vậy."
Uông tổng không trách Ninh Đường nói giúp cho đối thủ khi công ty đang gặp hoạ, hiện tại ông đang rất bình tĩnh đọc hàng trăm lời chửi bới của đám cư dân mạng khẩu nghiệp, đọc đến mức đau đầu.
Đành phải tạm thời dừng lại, quay qua nhìn cây trúc quý của mình để rửa mắt.
Uông tổng châm một điếu xì gà, thả một hơi khói rồi nói: "Diệp Trác Nhạc là người của cậu, cậu thương đứa trẻ đó, nhưng việc này không thể chấp nhận được."
Ninh Đường thăm dò: "Uông tổng muốn cấm hoạt động cậu ấy?"
Uông tổng trầm giọng đáp: "Bất cứ tổng giám đốc của công ty giải trí nào đối mặt với chuyện này cũng sẽ quyết định như vậy, Diệp Trác Nhạc không biết phân biệt phải trái.
Chẳng những gạt tôi mà còn gạt cả người đại diện là cậu, lén lút công khai chuyện tình cảm, nếu chúng ta không răn đe mạnh tay, những nghệ sỹ khác cũng sẽ làm giống vậy thì sao? Công ty giải trí Kim Sa của chúng ta còn giữ được uy tín không?"
Ninh Đường biết Uông tổng nói đúng, Diệp Trác Nhạc liên tục gây ra rắc rối, nếu Uông tổng không ra tay thì Chu Mạt ở bên kia cũng sẽ khiến cho Diệp Trác Nhạc bị cấm hoạt động.
Không phải trong tay mình vẫn còn Five Stars vừa ngoan ngoãn, cũng đang rất nổi tiếng sao? Tại sao phải bực mình vì tên nhóc Diệp Trác Nhạc hư hỏng kia?
Ánh mắt của Ninh Đường thâm trầm, nhẹ giọng nói: "Nhạc Nhạc là nghệ sỹ đầu tiên mà tôi phụ trách, tôi quen cậu ấy trước khi tôi ký hợp đồng với Kim Sa.
Khi đó, cậu ấy chỉ mới mười sáu tuổi, cậu ấy nói với tôi cậu ấy là nghệ sỹ của công ty giải trí Kim Sa, ra mắt vào năm mười bốn tuổi, đã từng đóng vai phụ cho hai bộ phim.
Lúc đó, người đại diện của cậu ấy không coi trọng cậu ấy, nói cậu ấy không có quyền không có thế không xứng đáng được hưởng nhiều cơ hội thăng tiến.
Còn chê ngoại hình của cậu ấy không hấp dẫn, kỹ năng diễn xuất thì tệ, không có tương lai, nếu để cho cậu ấy đóng vai chính thì quá lãng phí.
Lúc đó, cậu ấy cũng không khác gì bị cấm hoạt động, dưới trướng một người đại diện coi thường mình như vậy, cậu ấy sợ sẽ không bao giờ được nổi tiếng."
"Cậu ấy cho rằng người đại diện cũng giống như cha mẹ của cậu ấy vậy, giúp cậu ấy nổi tiếng, giúp cậu ấy kiếm tiền, đối xử với cậu ấy như bảo bối và bảo vệ cậu ấy hết mực.
Nếu như cậu ấy không được người đại diện thích, như vậy chẳng khác gì một cô nhi bị cha mẹ bỏ rơi."
Ninh Đường hít sâu một hơi, trầm ngâm nhìn Uông tổng: "Ngài còn nhớ sự kiện ba năm trước, Diệp Trác Nhạc say rượu làm loạn không? Lúc đó trên mạng có rất nhiều lời mắng chửi, bày tỏ sự thất vọng với cậu ấy, anti-fans thì vui mừng, một số người qua đường thì tham gia náo nhiệt yêu cầu cậu ấy rời khỏi giới giải trí.
Nhưng cậu ấy nói lúc đó cậu ấy chẳng sợ hãi một chút nào, bởi vì cậu ấy đã có được một người đại diện giỏi, một người đại diện có thể thay cậu ấy giải quyết mọi vấn đề.
Diệp Trác Nhạc không sợ dư luận, chỉ sợ người đại diện đó vứt bỏ cậu ấy, công ty cấm hoạt động cậu ấy thôi."
Uông tổng để điếu xì gà vào gạt tàn: "Tôi biết cậu dễ mềm lòng, bao che cho cậu ấy, Diệp Trác Nhạc là nghệ sỹ đầu tiên mà cậu phụ trách.
Ai cũng có ấn tượng đầu tiên, dù cậu ấy có sai đến đâu cậu cũng sẽ không bao giờ vứt bỏ cậu ấy, vậy chuyện này cậu tính làm sao?"
Uông tổng trầm giọng nói: "Dựa theo nguyên tắc làm việc của tôi, tôi sẽ cấm hoạt động cậu ta cho đến khi cậu ta hết hạn hợp đồng.
Có điều, cậu cũng là bậc kỳ cựu của Kim Sa, cậu cầu xin cho cậu ấy, tôi phải nể mặt cậu một chút."
Ninh Đường nở nụ cười: "Trong cái rủi có cái may, hiện tại cậu ấy đang rất hot ở trên mạng."
Uông tổng trợn mắt: "Cậu nói vậy là sao?"
Ninh Đường thu lại ý cười, bình thản đáp: "Lúc nãy tôi định dùng weibo của Diệp Trác Nhạc để thông báo một tin, giải thích với công chúng đó là lời thoại của nhân vật nam chính trong "Biển Sâu".
Sau đó, tôi sẽ liên hệ với đạo diễn và biên kịch thêm đoạn công khai chuyện tình cảm vào nội dung phim, dù sao trên weibo của Diệp Trác Nhạc cũng đã gắn tag đoàn phim rồi, cách giải thích như vậy không được tính là đột ngột."
Uông tổng gật đầu suy nghĩ, sau đó lại lắc đầu: "Như vậy có hơi miễn cưỡng không? Tag đoàn phim thì dễ giải thích, nhưng cậu ấy còn tag công ty của chúng ta và công ty Hướng Thần vào thì phải giải thích ra sao?"
"Cho nên, tôi mới không nói ra kế hoạch này với Chu Mạt." Ninh Đường thấy Uông tổng định hút thuốc tiếp, cậu cả gan giựt lại: "Lát nữa tôi sẽ thực hiện kế hoạch, mượn danh nghĩa của Kim Sa để thông báo hoạt động mới."
Uông tổng nghe không hiểu: "Hoạt động gì?"
Ninh Đường: "Hồi nãy tôi đi chất vấn Diệp Trác Nhạc, cậu ấy nói yêu một ai đó thì phải công bố cho thiên hạ biết, tôi nghe mà nổi hết da gà."
Uông tổng bày tỏ ý kiến: "Cũng khí phách lắm."
Ninh Đường nói: "Một mình chúng ta thì không đủ, cần phải có sự hợp tác của công ty Hướng Thần."
"Việc này để tôi làm." Uông tổng nói: "Tôi và lão già Mạc Hướng Thần bảo thủ đó có giao tình với nhau, việc này hai bên cùng nhau giải quyết mới tốt."
Ninh Đường tóm tắt lại kế hoạch của mình với Uông tổng, Uông tổng gật đầu tán thưởng, kêu cậu lập tức đi bàn bạc với giám đốc bộ phận kế hoạch.
Đến chạng vạng mới lo liệu xong mọi chuyện, Ninh Đường nói với quản lý: "Địa điểm đã chuẩn bị xong, đừng quên thông báo với truyền thông.
Nhớ cho người giả bộ làm người qua đường chụp lại, sau đó đăng lên mạng, tôi đã chuẩn bị sẵn nhiều tài khoản weibo rồi."
Mọi người vội vàng gật đầu.
Ninh Đường đi ra khỏi công ty, gọi điện thoại cho Du Dương: "Nói với những thành viên còn lại, đúng tám giờ tối nay cùng đăng weibo, tôi sẽ gửi cho các cậu nội dung cụ thể sau."
Du Dương đáp vâng, Ninh Đường cầm điện thoại đứng ở ngã tư đường, nhất thời không biết nên làm gì.
Cậu ngẩn người một hồi, sau đó định thần lại, vắt óc suy nghĩ xem mình có bỏ sót điều gì không.
Ninh Đường lên xe buýt một cách máy móc, sau khi xe đi được nửa quãng đường, cậu mới nhớ phải gọi điện thoại cho Chu Mạt.
Chu Mạt phấn khích nói: "Cách này hay lắm, biện pháp này thật tuyệt! Tớ đã nhờ Giải Lạc Nguyên giúp đỡ, cũng nhờ Tả Châu hỗ trợ, cậu còn người quen nào không? Lập danh sách những người phải tham gia đi."
Ninh Đường cười nói: "Đừng lo lắng, đến khi tin tức phát tán thì sẽ có người nhảy vào tham gia...!Chờ một chút, tớ có điện thoại."
Người gọi là trợ lý của Diệp Trác Nhạc, Ninh Đường nghe giọng của trợ lý căng thẳng.
Quả nhiên, sau khi trợ lý nói 'không xong rồi', tiếp theo lại nói: "Nhạc Nhạc khóc cả ngày nay rồi, tôi phải làm sao đây?"
"Tại sao?" Ninh Đường bình tĩnh hỏi: "Vì Nhiếp Uyển Lệ chia tay với cậu ấy?"
"Đó cũng là nguyên nhân, nguyên nhân chính là vì rớt lượt theo dõi." Trợ lý nhỏ giọng nói: "Từ mười triệu rớt xuống còn bảy triệu..."
"Ồ." Ninh Đường bình thản đáp, đúng như cậu dự liệu, đồng thời cũng có một chút hả dạ.
Có một đứa con hư hỏng, không dạy dỗ thì sẽ không nghe lời!
Trợ lý muốn khóc: "Ninh tiên sinh, anh mau tới đây đi.
Cứ cái kiểu này hoài, ngày mai làm sao anh ấy đóng phim được?"
Có nhà mà không thể về, Ninh Đường xuống xe, chuyển qua đi tàu điện ngầm, đi về hướng ngược lại đến trung tâm điện ảnh.
Tại một quán rượu gần trung tâm điện ảnh, Diệp Trác Nhạc đang say xỉn quậy phá.
"Đừng có kéo tôi, tôi không muốn sống nữa!" Diệp Trác Nhạc gạt tay trợ lý ra, giơ tay nắm khung cửa sổ ở lầu mười tám, chuẩn bị nhảy xuống.
Tư thế này làm cho trợ lý sợ muốn rớt tim, vội vàng ôm lấy Diệp Trác Nhạc từ phía sau, cố gắng kéo lại: "Không được! Nhảy từ lầu mười tám sẽ nhảy thẳng xuống tầng mười tám ở địa ngục luôn đó!"
"Lệ Lệ chia tay với tôi, anh Ninh cũng không cần tôi nữa, fans cũng bỏ tôi đi rồi.
Tôi sống làm gì nữa?!" Trên mặt Diệp Trác Nhạc toàn là nước mắt, khóc nức nở một cách đáng thương.
Trợ lý rất muốn hét lên 'tất cả là do anh!', nhưng mà cậu không dám.
Đúng lúc đó, Ninh Đường tới: "Để xảy ra tình trạng như thế này nên trách ai? Trách Nhiếp Uyển Lệ, hay trách tôi?"
Nói một cách không khoa trương, tình cảnh hiện tại giống như một đứa trẻ phản nghịch đang gào khóc thì thấy cha mẹ tới.
Đứa trẻ rất muốn nhào vào lòng cha mẹ khóc nhưng nhất quyết không nhận mình có lỗi, không chịu khuất phục, chỉ chờ cha mẹ dỗ dành mình.
Cho nên, Diệp Trác Nhạc ngồi phịch xuống đất khóc thút thít, nhất quyết không thừa nhận sai lầm của mình.
Trợ lý nhân cơ hội đóng cửa sổ lại.
Mắt của Diệp Trác Nhạc đỏ hoe, nấc một cái: "Anh có Five Stars rồi, không cần em nữa."
Ninh Đường khoanh tay, không nói gì.
Diệp Trác Nhạc tiếp tục lên án: "Anh, anh chỉ thấy người mới cười, chứ không thấy người cũ khóc."
Ninh Đường: "..."
Diệp Trác Nhạc lại chảy nước mắt: "Nói cho Five Stars biết, người mới thì đừng có kiêu ngạo, nếu không sẽ không thấy mùa xuân đâu!"
Ninh Đường: "Cậu nói xong chưa?"
Diệp Trác Nhạc định tiếp tục cằn nhằn, Ninh Đường không thể nhịn được nữa: "Hôm nào tôi sẽ cho cậu diễn vai đào kép, thần thái hối tiếc tự nhiên như vậy, xem ai còn nói cậu diễn xuất kém nữa."
"Rõ ràng là anh sai, còn nói em!" Diệp Trác Nhạc phồng má, ngồi tướng con vịt: "Em biết Five Stars được trời cao ưu đãi, ai cũng là con của trời, lúc chưa ra mắt đã nổi tiếng, đến khi ra mắt càng nổi tiếng hơn.
Công ty bao gồm cả anh đã đặt hết sự quan tâm vào họ, bọn họ là cục vàng quý giá, là trụ cột tương lai của Kim Sa, anh còn tự tay sáng tác nhạc cho bọn họ, ai có được cách đối xử đặc biệt này? Em và Cố Quân Dao đều không có!"
Ninh Đường biết Diệp Trác Nhạc đang ghen tị bậy bạ, cậu không thèm để ý.
Diệp Trác Nhạc: "Loại bùn nhão như em không bằng bức tường rắn chắc được, ai được anh phụ trách cũng trở nên nổi tiếng, Cố Quân Dao thành nam diễn viên chính xuất sắc nhất, Five Stars có triển vọng.
Chỉ có em là gỗ mục không điêu khắc được, làm bẩn thanh danh của một người đại diện ưu tú như anh."
Ninh Đường dở khóc dở cười, đến gần hai bước, ngồi xổm trước mặt Diệp Trác Nhạc: "Câu trước nói tôi bất công, câu sau thì nói mình vô năng, sao trước đây tôi không phát hiện ra cậu có kỹ năng diễn xuất tốt như vậy?"
"Không sao." Diệp Trác Nhạc lau nước mắt, chuyển sang trạng thái tuyệt vọng: "Dù sao em cũng là người đầu tiên được anh Ninh dẫn dắt, Cố nhị thiếu gia hay nhóm nhạc kia đều là hậu bối của em!"
Ninh Đường cạn lời.
Cậu mặc kệ Diệp Trác Nhạc đang liên tục đổi vai diễn, cậu lấy điện thoại ra nhìn thời gian, đã 7 giờ 30 phút tối.
Ninh Đường đăng nhập vào weibo, quả nhiên kế hoạch của cậu đã được thực hiện rất đúng hạn.
Trong ảnh là địa điểm do Kim Sa thuê, logo của Hướng Thần cũng xuất hiện trên áp phích, chủ đề được ghi bằng ba chữ lớn 'Đêm Bày Tỏ'.
Cư dân mạng hiếu kỳ không biết bọn họ định làm gì.
Cùng lúc đó, các tài khoản weibo và đội tài khoản ảo bắt đầu đăng bài viết đã được chuẩn bị sẵn lên.
Nói rõ kế hoạch của sự kiện lần này là do hai công ty giải trí và ba công ty truyền thông lên kế hoạch cho ngày lễ tình nhân sắp tới.
Ai nhận được nhiều lời tỏ tình nhất thì sẽ quyên góp tiền với danh nghĩa là người nhận được nhiều lời tỏ tình nhất.
Lúc tám giờ, weibo của công ty giải trí Kim Sa và Hướng Thần đồng loạt đăng weibo.
Cùng lúc đó, các nghệ sỹ trực thuộc hai công ty cũng bắt đầu đăng weibo, các thành viên của Five Stars cũng học theo Diệp Trác Nhạc, đăng weibo có nội dung tương tự.
[Du Dương của Five Stars (tích V): Tôi muốn cho cả thế giới biết rằng tất cả các thành viên của Five Stars là bạn trai của tôi! @Công ty giải trí Kim Sa @Công ty giải trí Hướng Thần #Đêm_bày_tỏ]
Những bình luận bên dưới cười ầm lên:
1L: Nhóm trưởng không muốn chia miếng thịt béo bở này cho người khác phải không?
2L: Các anh em Five Stars đúng là yêu thương nhau, yêu lắm!
3L: Hay lắm! Ha ha ha!
[Nhiếp Uyển Lệ (tích V): Tôi muốn cho cả thế giới biết rằng Diệp Trác Nhạc là bạn trai của tôi! @Biển Sâu @Công ty giải trí Kim Sa @Công ty giải trí Hướng Thần #Đêm_bày_tỏ]
Cuối cùng những người hâm mộ cũng đã biết chuyện gì xảy ra.
Hoá ra chỉ là một hoạt động, về phần tại sao buổi sáng Diệp Trác Nhạc lại như vậy...!Rất có thể là cậu ấy nhớ nhầm tám giờ tối thành tám giờ sáng.
Bên cạnh đó, tại sao 'thông báo chính thức' của Diệp Trác Nhạc lại tag "Biển Sâu" vào, là để nói tình yêu của cậu và Nhiếp Uyển Lệ chỉ liên quan đến nội dung phim thôi.
Diệp Trác Nhạc trợn mắt, há hốc mồm nhìn những bình luận trên mạng xoay ngoắc 180°, cậu hít mũi hỏi: "Anh Ninh, chuyện gì xảy ra vậy?"
Mặc dù Diệp Trác Nhạc phải đầu tư một khoản tiền để quyên góp cho trường tiểu học Hi Vọng, nhưng lưu lượng truy cập và sự chú ý thông qua sự kiện lần này quá đáng giá! Uông tổng vui đến mức không còn biết trời trăng mây đất là gì, ông nhìn thấy ngày càng nhiều người nổi tiếng và cư dân mạng làm theo, dẫn đến sự kiện 'Đêm Bày Tỏ' leo lên hot search rất nhanh.
Cư dân mạng cũng bắt đầu tham gia, tỏ tình với thần tượng một cách điên cuồng, và dần dần biến thành chủ đề nóng.
[Tôi muốn nói với cả thế giới rằng Shinichi Kudo là chồng tôi!].
[Tôi muốn nói với cả thế giới rằng Yunao là vợ tôi!].
Mức độ phổ biến càng ngày càng cao, hầu như không có dấu hiệu bớt hot, trợ lý run tay cầm điện thoại: "Anh Diệp, fans của anh quay lại rồi!"
Ninh Đường vui vẻ đọc bài đăng, đột nhiên có người @ cậu.
Cậu nghi ngờ mở ra, đột nhiên cạn lời.
[Weibo phụ của Cố Quân Dao: Tôi muốn cho cả thế giới biết rằng Ninh Đường là vợ của tôi! @Ninh Đường @Công ty giải trí Kim Sa @Công ty giải trí Hướng Thần #Đêm_bày_tỏ]
Ninh Đường: "..."
Chắc chắn là fan của Súp Nấm giả mạo!
_._._._
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Quân Dao: "Một ngày nào đó tôi sẽ đăng bằng weibo chính! Hừ!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...