Người Đặc Biệt Trong Tim


Mạc Uyển Dư vừa thả lỏng, tâm tình tốt hơn một chút thì một bóng ngừoi khác làm cô không còn sót lại chút tâm tình nào nữa.

Khi nãy thấy Tiêu Lãng, cô cũng chỉ có chút nhức đầu chứ không phải chán ghét như nhìn thấy ngừoi hiện tại.
Phía xa xa, một người phụ nữ với chiếc váy hồng ôm sát đường cong cơ thể, không quá lộ liễu nhưng lại làm nổi bật tất cả ưu điểm trên ngừoi mình, bẽn lẽn đi tới trước mặt người đàn ông.
Thẩm Mạt hôm nay đã chuẩn bị mấy tiếng đồng hồ, làm cho bản thân xinh đẹp nhất để xuất hiện trước mặt Mạc Khải Liêm.

Cô ta còn muốn thể hiện nóng bỏng hơn nữa trước mặt anh, vì cơ hội được gặp anh luôn rất hiêm hoi.

Nhưng dù sao ở đây vẫn còn có ngừoi lớn nhà họ Mạc, cô ta không thể quá lộ liễu được.
Nhìn thấy cô ta tới gần, Mạc Khải Liêm hơi nhíu mày khó chịu.

Nhưng dù sao đây cũng là tiệc mừng thọ của ba mẹ anh, anh không thể thất lễ trước mặt khách khứa.


Nhưng cái nhíu mày đó không thể thoát khỏi ánh mắt của Thẩm Mạt.
Cô ta giả vờ như không thấy cái nhíu mày của anh, vẫn tới trước mặt anh, nở ra nụ cười mê hoặc nhất:
"Khải Liêm, cảm ơn đã mời em tới dự tiệc mừng thọ của bác trai.
Mạc Khải Liêm nhìn cô ta, mà cái nhìn này lại làm lòng cô ta rạo rực, tiếng tim đập ngày một mạnh hơn.

Anh chỉ lên tiếng nhàn nhạt, không chút cảm xúc:
"Ngừoi mời cô tới không phải là tôi.

Nhưng cô là khách, tôi vẫn phải cảm ơn cô đã tới chúc mừng.
Câu nói của anh làm cô ta chết sững, đặc biệt là từ 'khách' lạnh nhạt kia.

Cô ta biết anh không có tình cảm gì với cô ta, nhưng chuyện này cũng chẳng làm cô ta bớt đi sự quyết tâm chinh phục anh.
Thẩm Mạt vẫn luôn treo nụ cừoi trên môi: Hai bác vẫn luôn muốn tác hợp cho em với anh.


Hôm nay là ngày vui của hai ngừoi, chúng ta không nên làm mất hứng, hay là cứ tỏ ra thân thiết với nhau theo ý của ngừoi lớn để tất cả cùng thấy vui đi.
Mạc Khải Liêm chẳng còn kiên nhẫn nghe cô ta diễn kịch, chỉ bỏ lại một câu rồi sải bước đi
Nhưng tôi không thấy vui.

Mặt cô ta tái mét, đứng im bất động tại chỗ đó, nắm tay siết chặt, móng tay găm vào lòng bàn tay đau nhói mới khiến cô ta bừng tỉnh.
Cô ta hít một hơi thật sâu, sau đó lại lấy lại vẻ tươi cừoi giả dối của mình, đi về phía ông bà Mạc, không biết cô ta nói gì mà ông bà Mạc cừoi vô cùng vui vẻ.
Cô ta thầm nghĩ, lấy được lòng ngừoi lớn rồi, chuyện được gả vào nhà họ Mạc còn xa vời nữa sao.
Mạc Uyển Dư bên kia thu hết mọi chuyện vào tầm mắt, cô không che giấu sự chán ghét trong ánh mắt của mình.
Người chăm chú xem trò vui còn có cả Mạc Hàn nữa, anh lắc đầu tặc lưỡi: Ông bà có tuổi rồi phải không, chẳng lẽ mắt đã không còn rõ nên không thấy mụ già kia diễn kịch vụng về thế nào.
Mạc Uyển Dư đang khó chịu nhưng nghe anh trai nói vậy vẫn phải phì cừoi: Gì chứ, anh gọi một ngừoi phụ nữ chưa tới ba mươi là mụ già, cẩn thận không bị ăn đòn đấy.
Mạc Hàn:" Cô ta là cái thá gì.

Chẳng lẽ cô ta nghĩ mình giỏi giang lắm, không ai nhận ra trò hề của cô ta sao.

Chú nhỏ là ngừoi như nào chứ, chắc chắn rất khinh thường loại người này.
Mạc Uyển Dư gật đầu: Loại ngừoi như cô ta, dĩ nhiên nên bị khinh thường.
Nói rồi cô đưa mắt về phía bóng lưng ngừoi đàn ông đang bỏ đi về phía vườn hoa, mắt vẫn luôn lấp lánh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui