Hôm sau tài xế đến chờ Mạc Uyển Dư ở phía dứoi toà chung cư, thấy cô bước ra thì tự giác đi tới nhận lấy chiếc vali, cất vào trong cốp.
Xe vững vàng lái đi, Mạc Uyển Dư không định về thằng nhà họ Mạc mà nói tài xế lái xe tới nhà họ Đinh.
Đường khá xa, giữa đường còn phải dừng lại ăn cơm trưa, không lâu sau thì cũng đã về tới.
Cô đã nhờ người thường xuyên đến quét dọn nên căn nhà vẫn sạch sẽ ngăn lắp.
Cô cởi áo khoác ngoài, kéo tay áo lên, lau dọn cẩn thận một lượt nữa.
Tài xế hiểu chuyện, bê nước cũng giúp đỡ cô một hồi.
Chú Đinh nghe thấy bên nhà có tiếng động, cũng đi sang, Mạc Uyển Dư nói chuyện một hồi, cũng cảm ơn chú Đinh đã giúp cô trông nom nhà cửa.
Dọn dẹp xong xuôi, cô còn bày biện trái cây và bánh kẹo lên bàn thờ, thắp mấy nén nhang rồi ngồi thẫn thờ nhìn ra khoảng sân trống.
Tài xế hiểu ý, không làm phiền đến cô.
Nhang cháy hết, cô lấy đồ xuống, mang sang bên nhà chú Đinh bên cạnh.
Thím Đinh đang ở nhà, thấy cô tới thì đi ra ngoài cửa đón
Thím ạ.
Thím Đinh cười đôn hậu:Ừ, vào nhà ngồi cho đỡ lạnh đi.
Mạc Uyển Dư để đồ lên bàn trà: Cháu vừa thắp hương xong, mang sang cho bọn trẻ con cùng ăn lộc.
Thím Đinh nhìn chỗ đồ cô mang tới:Nhiều quá, thím cảm ơn cháu.
Xong vui vẻ gọi với lên tầng trên, gọi hai đứa con nhà thím đi xuống.
Hai thằng bé nhìn qua cũng chỉ tầm lớp sáu lớp bảy chạy xuống, nhìn thấy Mạc Uyển Dư thì lễ phép chào hỏi.
Mạc Uyển Dư cừoi, vẫy hai cậu nhóc: Tới đây, chị cho hai thằng lì xì này.
Trẻ con miền quê, nhận được lì xì đều rất vui sướng, nhưng vẫn nhìn sang thím Đinh xin ý kiến.
Mạc Uyển Dư biết thím Đinh đang ngại, vậy nên mở lời: Tết cháu sẽ không về đây nữa, bình thường thím vất vả trông nom nhà cửa giúp cháu rồi, tết có thể qua giúp cháu thắp vài nén hương không.
Đây là lì xì trước cho các em, thím bảo các em nhận cho cháu đi.
Thím Đinh không muốn để hai con buồn nên bảo bọn nhỏ nhận lấy, nhận xong không quên cảm ơn cô, tâm trạng Mạc Uyển Dư rất vui vẻ.
Thím Đinh: Tối nay ở lại đây ăn cơm với nhà thím nhé, chú sắp về rồi.
Cơm canh đạm bạc thôi, cháu đừng từ chối nhé.
Mạc Uyển Dư: Để lần sau ạ, giờ cháu đi luôn không về tới thành phố A sẽ muộn quá.
Cháu về nhé.
Lúc về đến nhà họ Mạc thì trời đã tối.
Ba mẹ và anh trai sau hôm dự lễ tốt nghiệp với cô liền vội vàng đi công tác, tới nay vẫn chưa về, vậy nên cô trở về cũng không báo với ai.
Ngừoi giúp việc nhìn thấy cô thì hơi kinh ngạc, sau đó niềm nở tới xách vali giúp cô mang lên phòng.
Cô chủ nghỉ ngơi một chút, tôi sẽ chuẩn bị bữa tối ngay.
Cô chủ có món nào muốn ăn không?
Dì làm cho cháu bát mỳ là được rồi, cháu muốn ăn mỳ thịt bò.
Dì giúp việc tươi cười: Tôi đi nấu ngay đây.
Mạc Uyển Dư không lên phòng mà ngồi xuống sofa phòng khách, bật TV lên vừa xem vừa chờ mỳ nấu xong.
Điện thoại rung lên báo có tin nhắn mới, cô cong môi cười, lập tức nhắn tin trả lời ngay.
Nói qua lại một hồi, dì giúp việc tới gọi cô tới ăn mỳ, cô đáp một tiếng rồi nhắn thêm một tin nhắn
[ Dì nấu mỳ bò cho em rồi, em đi ăn đây]
[Ăn nhiều một chút, lúc anh về phải có thêm chút thịt đó]
Thoả mãn ăn xong bát mỳ lớn, Mạc Uyển Dư mới đi lên phòng, tắm táp sạch sẽ liền nằm vật ra giường, không bao lâu sau đã chìm vào mộng đẹp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...