Ăn uống no nê xong Mạc Uyển Dư xoa xoa cái bụng căng tròn, thoả mãn cừoi híp mắt lại.
Mạc Khải Liêm thanh toán xong, hai ngừoi cùng đi về phía xe.
Bỗng Mạc Khải Liêm bất ngờ hỏi
Có muốn uống trà sữa không?
Mạc Uyển Dư bỗng thấy hơi hối hận vì trước đó đã ăn quá nhiều
Cháu no quá rồi, không thể uống được nữa, để lần sau ạ.
Mạc Uyển Dư còn âm thầm thắc mắc, ông chú già này cũng còn biết đến những thói quen của đám trẻ nữa cơ à.
Vậy về nhà thôi.
Đến dứoi khu nhà, Mạc Uyển Dư đang định chào tạm biệt thì lại thấy Mạc Khải Liêm cũng mở cánh cửa xe bên kia, cùng xuống xe, rồi tự nhiên đi vào khu nhà của cô.
Mạc Uyển Dư vội chạy theo, chẳng lẽ chú nhỏ muốn lên nhà cô ngồi, nhưng trong nhà cô không có gì có thể mời chú nhỏ cả.
Nhưng chú nhỏ đã muốn tới, cô không dám ngăn cản.
Chú nhỏ, nhà cháu chỉ có nước lọc.
Hửm?
À không có gì ạ.
Mạc Uyển Dư như cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau Mạc Khải Liêm đi vào thang máy, lại thấy anh bấm đúng số tầng của nhà mình, trong lòng âm thầm thở dài vài lần.
Cả hai im lặng đi tới trước cửa căn hộ của cô, nhưng cũng chỉ đi tới đó thì dừng lại
Nghỉ ngơi sớm đi.
A.
Chú không vào nhà ngồi một chút sao?
Mạc Uyển Dư có chút bất ngờ nên không suy nghĩ đã hỏi.
Cô không nên mời chú nhỏ vào nhà ngồi.
Hỏi xong lại chỉ mong Mạc Khải Liêm mau từ chối.
Mạc Khải Liêm có chút ý cười trong mắt, anh cũng muốn vào ngồi một chút, nhưng trợ lý vừa gửi tài liệu cần anh xử lý gấp, vậy nên đành từ chối
Để khi khác, mau vào nghỉ ngơi đi.
Mạc Uyển Dư thở phào:Vậy chú nhỏ, tạm biệt.
Mạc Khải Liêm 'ừ' một tiếng rồi cất bước chân.
Sau đó là Mạc Uyển Dư tròn mắt kinh ngạc thấy anh đi tới trước cửa của căn hộ đối diện, nhấc tay chạm vào ổ quét vân tay, khoá kêu rẹt một tiếng mở khoá, Mạc Khải Liêm nhâng tay kéo tay cầm, nhẹ nhàng mở cửa ra.
Một loạt hành động từ tốn đẹp mắt nhưng lại như búa nặng đập vào mắt Mạc Uyển Dư.
Cô thật sự không ngờ, chú nhỏ lại dọn vào căn hộ cùng tầng cô.
Căn hộ ở đây cũng thuộc diện cao cấp, nhưng dù sao cũng hơi nhỏ, cô không nghĩ Mạc Khải Liêm lại chọn căn hộ này.
Có phải chú nhỏ cố ý dọn đến đây để giám sát cô thay cho ba mẹ không.
Thấy cô vẫn đứng đó thất thần không chịu vào nhà, Mạc Khải Liêm quay qua hỏi cô
Sao không vào nhà, ngừoi khó chịu sao?
Buổi tối cô ăn nhiều như vậy, bây giờ bụng khó chịu cũng là bình thường.
Không có.
Chú chuyển tới đây từ bao giờ vậy?
À, ngày hôm qua.
Mạc Uyển Dư nhíu mày, đã tới từ hôm qua, còn biết cô ở ngay bên cạnh nhưng cũng không nói với cô một tiếng.
Sáng nay lại còn ngồi trên xe, chờ cô đi xuống, làm cô không hề nghĩ ngợi gì việc anh giờ ở đâu, hoá ra lại ngay gần bên cạnh.
Vậy vào nhà đi.
Mạc Khải Liêm nhìn cô đóng chặt cửa lại, sau đó mới cười nhẹ một cái rồi vào căn hộ của mình.
Mạc Uyển Dư chạy tới nhảy lên ghế sofa, lôi điện thoại ra nhắn tin cho Mạc Hàn
[Anh trai, anh biết chú nhỏ giờ đang ở đâu không?]
Bên này là buổi tối, nhưng bên phía Mạc Hàn vẫn còn là sáng sớm.
Mạc Hàn nhíu mày, vơ lấy cái điện thoại, lại thấy tin nhắn của em gái, Mạc Hàn không hiểu em gái có ý gì, chỉ nhắn lại
[Ừm, sao vậy?]
Tin nhắn của Mạc Uyển Dư chẳng mấy lại gửi tới
[Chú ấy ở ngay căn hộ đối diện căn hộ của em.
Không phải ba mẹ nhờ chú ấy tới giám sát em uống thuốc đấy chứ?]
Mạc Hàn biết là không phải, nhưng anh cũng muốn em gái ngoan ngoãn uống thuốc để bệnh nhanh khỏi, vậy nên coi như đồng ý với suy nghĩ của cô
[Thế nên em ngoan ngoãn uống thuốc đi]
Mạc Uyển Dư ném điện thoại lên ghế, ôm mặt gào khóc: Cô thảm quá đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...