Yến Nhi đang lò cò bước đi như con gà rù ngay lập tức xù lông đứng thẳng dậy định mắng cho gã chồng tồi này một trận.
Cô chưa thèm tính toán việc anh ta cướp đi lần đầu của cô lại còn nói cái giọng hách dịch ấy.
Vậy nhưng vừa quay lại chạm vào ánh nhìn của Bảo Cường là cô lại nhũn hết cả tay chân ra rồi.
Không hiểu đêm qua lúc ấy ấy, mặt anh ta thế nào nhỉ? Đừng nói trên giường cũng mang bộ mặt hình sự này nhé! Nếu vậy thì nhìn thôi đã không có cảm hứng rồi.
Cô hít hơi dài thủng thẳng đáp.
- Cảm ơn
Có lẽ kẻ nào kia sốc đến tận óc khi nhận được hai chữ "cảm ơn" này.
Cô chẳng như hắn nghĩ, đáng lẽ ra cô sẽ phải hoang mang, hoảng sợ rồi khóc um lên đòi anh ta bắt vạ, rồi sẽ đòi anh không li hôn.
Vậy mà sáng ra, nhìn cô ta nằm trong bồn tắm như thách thức người khác.
Giờ lại còn dở giọng điệu này có khác gì cô coi anh là tình một đêm.
Ra đến cửa cô nhớ ra lại quay lại.
- Anh nộp đơn chưa? Khi nào tòa giải quyết thì báo cho tôi.
Khi Yến Nhi đã đi khuất rồi cơ miệng của Bảo Cường vẫn không động đậy nổi.
Anh ngồi im bất động như bị dính mông vào giường, đưa tay lấy thuốc đốt lên hút.
Yến Nhi dọn dẹp xong, đồ của cô cũng chẳng có nhiều, những thứ cần cho sự kiện hay biểu diễn thì chị Vinh lo và để lại công ty.
Ở nhà cô chủ yếu quần áo đơn giản và mĩ phẩm.
- Chuyển đi đâu?
Quay ra thấy Bảo Cường đã quần áo chỉnh chu đứng dựa cửa phòng.
Đây cũng là lần đầu tiên anh ta đứng cửa phòng cô thì phải.
- Tôi có một căn hộ rồi, bây giờ chuyển đến.
- Có cần tôi giúp không?
- Không, chị Vinh đón tôi rồi.
Yến Nhi kéo hai vali đồ ra ngoài, hắn giữ tay cô lại.
- Tôi đã thực hiện điều cô muốn rồi mà cô vẫn muốn ly hôn.
- Vợ chồng không phải chỉ có tình dục.
Nếu chỉ như vậy thì tình nhân của anh cũng giúp anh rồi.
Hôn nhân muốn tồn tại cần sự tự nguyện và vun đắp của cả hai.
Hơn nữa cần phải chung thủy nữa.
Tất cả những thứ đó anh đều không có thì sao còn muốn giữ cuộc hôn nhân này.
Cô gạt tay anh khỏi tay mình kéo hành lí ra ngoài.
Mùa đông, thời tiết khô hanh, màu trời xám xịt, những cơn gió thổi qua lạnh buốt.
Dù mặc ấm mà cô vẫn thấy run, run từ trong lòng ra ngoài.
Trái tim như có gì nhen nhóm, âm ỉ khó chịu, cô bước qua cánh cửa ngõ, quay lại nhìn ngôi nhà hai vợ chồng sống cùng nhau hơn một năm qua.
Lúc đến cũng chỉ có mình cô bước vào bây giờ cũng mình cô lặng lẽ ra đi.
Ngôi nhà cũng lạnh lẽo bởi giữa họ chưa từng có một bữa cơm chung.
Họ chỉ như hai người xa lạ ở chung một nhà.
Ánh mắt chạm vào người đàn ông đứng trên ban công đang hút thuốc.
Cô nhoẻn miệng cười giơ tay chào tạm biệt nhưng anh ta chỉ đứng im không phản ứng.
Ngày đầu tiên ông đưa cô về, khi gặp anh, cô cũng nở nụ cười chào lễ phép.
- Chào chú
Anh ta chỉ liếc một cái rồi đi qua không thèm trả lời.
Ông nội cười xòa bên cạnh.
- Dù nó hơn con nhiều tuổi nhưng là cháu nội ông nên con chỉ cần gọi là anh thôi.
Nó chưa lập gia đình mà gọi chú không hợp lí đâu.
- Dạ ông, con biết rồi ạ.
Hôm nay cũng vậy, cô khó khăn lắm mới cười được giơ tay chào mà anh ta lại không đáp lời lần nữa.
Thực lòng, hai người trước sau chỉ kém người dưng là ở cùng một nhà mà thôi.
- Nào lên xe đi, đừng nhìn nữa.
Chị Vinh sau khi xếp đồ lên xe thì kéo Yến Nhi nhét vào xe.
Vừa cài dây bảo hiểm chị vừa gợi chuyện.
- Đêm qua không có cậu ấy thì em bị lão Quý xơi tái rồi.
- Không bị người này thì bị người khác, cuối cùng thì phụ nữ sinh ra vẫn là để đàn ông làm thịt.
Chị Vinh như người bị lãng tai, tưởng mình nghe nhầm nên chưa vội nổ máy mà xoay hẳn người sang, kéo Yến Nhi lại gần, vạch tóc cô ra, vạch cả cổ áo.
Khi nhìn thấy dấu vết loang lổ trên người cô thì lớn tiếng.
- Vì sao vậy? Chị tưởng cậu ta sẽ không động vào em cơ mà? Chó chết...!lũ đàn ông tất cả đều giống nhau.
Biết thế hôm qua chị đưa em về nhà chị.
Ly hôn rồi mà vẫn còn xơi con gái nhà người ta chứ? Em ngồi đây, chị vào nói chuyện phải trái với cậu ta.
Yến Nhi giữ tay chị lại, mặc dù quyết định ly hôn là của cô nhưng sao lòng cứ nặng trĩu.
- Dù sao em cũng vẫn đang là vợ anh ta, vậy thì lên giường với nhau có gì là lạ.
- Nhưng đã quyết định ly hôn thì đừng có động nữa để sau này em còn lấy chồng.
- Dù gì cũng vẫn là một đời chồng mà chị.
Ai tin một cô gái đã lấy chồng lại hoạt động showbiz còn trinh chứ? Hơn nữa...!anh ấy là người em yêu.
Chị Vinh thở dài nhìn Yến Nhi ghét bỏ khi con bé cứ hi vọng vào Bảo Cường.
Cuối cùng thì cũng mạnh mẽ dứt khoát mà thoát ra khỏi cái thứ tình cảm không có hậu này.
Chẳng biết là nên vui hay buồn nữa, người ta sán vào Bảo Cường để được nâng đỡ còn Yến Nhi, mang danh vợ mà chẳng được sơ múi nào.
Cứ cần mẫn mỗi ngày cò mổ như đi tìm từng hạt thóc, đến lúc có được một sân thóc vàng thì trời lại đổ mưa cuốn trôi hết bao công sức khiến cho mọi hi vọng vỡ tan, sụp đổ ngay trước mắt.
Chị hiểu cái cảm giác ấy nên đã ủng hộ quyết định ly hôn của Yến Nhi.
Có lẽ thoát khỏi người đàn ông ấy thì con bé sẽ có cuộc sống dễ thở hơn.
....!
Trời vừa lạnh vừa mưa, Yến Nhi cùng chị Vinh có mặt ở phòng trà trước giờ biểu diễn 15 phút.
Mặc dù thời tiết không ủng hộ nhưng người đến quán vẫn đông, chỗ ngồi đã chật kín, từng đôi nam thanh nữ tú ngồi bên nhau, nắm tay nhau sưởi ấm đầy hạnh phúc.
- Nhi Nhi, em chuẩn bị đi nhé!
- Dạ
Cô đứng dậy sau khi MC phòng trà vào gọi.
Cô đã hát ở đây từ lúc còn là một ca sĩ vô danh, họ giúp đỡ cô và trả công đầy đủ nên dù bây giờ có tiếng tăm rồi cô vẫn đến hát cho họ.
- Trong không gian ấm cúng này, ngoài trời đang lác đác mưa phùn gió bấc, chúng ta hãy cùng thưởng thức những cốc trà ấm và lắng nghe ca khúc "Anh không còn là của riêng em" được trình bày bởi nữ ca sĩ, diễn viên Yến Nhi.
Yến Nhi bước lên sân khấu cúi đầu chào khán giả sau lời giới thiệu của MC phòng trà.
Hôm nay cô mặc chiếc váy xòe dạ màu đen tuyền đính hạt cườm lấp lánh, chiếc váy dài qua gối bồng bềnh.
Mái tóc màu khói lượn sóng bồng bềnh thả xuống bên vai gầy.
Cô ngồi trên chiếc ghế đã được chuẩn bị sẵn, tay cầm micro lên tiếng trong âm thanh nhạc đệm du dương.
- Chào các bạn, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Trong không khí này, nghe những bản nhạc nhẹ sẽ thật dễ chịu phải không? Bài hát này hơi buồn nhưng vô cùng dễ nghe.
Qua bài hát này, Yến Nhi muốn gửi tới các bạn thông điệp "Dù chúng ta là ai, khi yêu hãy trân trọng tình yêu của mình, đừng để đánh mất mới đi tìm và cũng đừng cố níu kéo một cuộc tình trong vô vọng" - chúc các bạn trẻ trong khán phòng này một buổi tối ấm áp.
Tiếng vỗ tay vang lên cổ vũ.
Yến Nhi ngồi sân khấu ánh mắt trầm tư, người lắc lư đung đưa theo nhạc dạo.
" Yêu anh hơn chính bản thân mình
Ngỡ rằng có anh sẽ là mãi mãi
Nhưng lòng người chẳng như mong muốn
Anh chẳng còn là của riêng em
Phải cố buông tay khi đã không còn
Lạc bước tìm nhau nhưng lòng đau nhói
Người ở bên anh không phải em nữa rồi
Lặng bước rời đi...!
Ngày tháng bên anh...Sẽ không phai nhòa
Ghim khắc trong tim...Kỉ niệm đôi ta
Bước đường của em không có anh nữa rồi
Lạnh lùng quay bước đi...!không....níu kéo
Hạnh phúc của anh sẽ có người thay em
Chúng ta đành lỡ...!bước qua đời nhau"
Chị Vinh đứng dưới, khoanh tay nhìn lên sân khấu, một màu ảm đạm thê lương.
Cô gái nhỏ bé của chị mới 20 tuổi đã phải chịu quá nhiều đả kích.
Vết thương lòng lớn như thế bao giờ sẽ lành.
Chị giật mình nhìn má Yến Nhi giọt nước thong dong rơi xuống, giọng hát nhẹ vút cao có phần nghẹn ngào càng làm cho nội dung bài hát thêm sầu...!dưới khán phòng, mọi người đều trở nên trầm tư.
Mọi lần Yến Nhi hát bài này nó không buồn đến thế? Sao hôm nay nó lại day dứt như vậy? "Cô gái của chị, hãy cố lên em nhé!"
Kết thúc bài hát là tiếng vỗ tay của các vị khách trong quán bar.
Yến Nhi chưa đứng lên, mắt vẫn còn đọng những giọt sương, lông mi cũng có nhưng nụ cười vẫn nở trên môi.
- Thời gian tới, Nhi sẽ rời khỏi showbiz một thời gian....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...