Chỉ với món "vũ khí" êm ái kia mà cô dám khiêu chiến với anh, thật sự chẳng biết lượng sức.
Thi Kỳ đưa tay chụp lấy chiếc gối quẳng sang một bên rồi chỉ bằng một bàn tay to lớn của anh đã dễ dàng túm lấy hai tay cô.
Anh đè cô xuống giường, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau:
- Mặt nạ thì không trả được, hay để đêm nay anh phục vụ em xem như đền bù.
Cô vừa nghe đã lập tức toát cả mồ hôi, vội vã từ chối lời đề nghị "nguy hiểm":
- Không...không cần đền bù gì cả.
Ca Mễ cố gắng ngồi dậy để thoát khỏi tình huống bị động, nhưng bàn tay khỏe khoắn của anh cứ ghì chặt cổ tay cô xuống giường, phen này cô khó bề trốn được.
- Bỏ em ra, em phải tháo mặt nạ đã, hết thời gian rồi.
Cũng may cô nhanh trí, lấy chuyện làm đẹp ra làm lý do để né tránh sự đền bù táo bạo từ anh.
Thi Kỳ vừa nới lỏng tay trong đắn đo thì cô lập tức nâng cơ hội vùng dậy, rút được tay ra khỏi tay anh liền tháo chạy khỏi giường.
Anh nhìn theo bóng dáng của cô, bất giác trên môi lại nở nụ cười, lòng có chút xao động.
Thi Kỳ hơi bối rối, cố chấn chỉnh lại bản thân để không bị rơi vào cạm bẫy của tình cảm.
Ngay từ đầu anh đã rất tự tin vì chắc chắn rằng mình sẽ không bao giờ rung động với vợ cũ.
Nhưng sao giờ đây anh lại cảm thấy bản thân có vẻ như không còn giữ vững được ý chí và quan điểm lúc đầu nữa.
‐--------------------------------------
Trên sườn núi se lạnh, cảnh vật mộc mạc, đơn sơ, cây cối xanh ngát, không gian yên tĩnh.
Một nơi thích hợp để cùng nhau đi leo núi, cắm trại qua đêm.
Đoàn phim đã chọn ngọn núi Sơn Trà để thực hiện cảnh quay cắm trại của trường cấp ba trong phim.
Nơi này vốn dĩ là nơi để du khách tận hưởng những ngày nghỉ thú vị nên rất an toàn và được nhiều người lựa chọn.
Đoàn phim khẩn trương vào việc, mọi người nhanh chóng dựng lều trại để phục vụ cho việc quay phim cũng như dùng lều để làm chỗ nghỉ ngơi cho cả đoàn.
Cô ở riêng một lều nhỏ, sát bên cạnh là lều của trợ lý.
Vì mưa lớn bất ngờ ập đến nên đoàn phim đến nơi trễ hơn so với dự tính ban đầu.
Do thời tiết không được tốt, bầu trời lúc này đã đen kịt nên mọi người quyết định tạm gác các cảnh quay đã được định trước theo kee hoạch.
Chỉ một lúc sau, cơn mưa nặng hạt đã bắt đầu tuôn rơi xối xả.
Nhưng rõ ràng trước đó dự báo thời tiết lại bảo trời quang mây tạnh.
Có vẻ như hôm nay đoàn phim rất xui xẻo, cất công tốn sức mà vẫn chưa ghi hình được gì cả.
Ai nấy đều trở về lều của mình để trú mưa.
Vì thời tiết đột ngột thay đổi nên Ca Mễ có dấu hiệu bị cảm lạnh.
Cô liên tục ho và hắt hơi, trong người cảm thấy không được khỏe.
- Chị nấu cho em bát mỳ, ăn để uống thuốc nha.
Nữ trợ lý tận tình chăm sóc cô, mỗi khi trời trở lạnh cô đều bị cảm, tính chất công việc lại phải di chuyển nhiều nơi nên lúc nào cô cũng mang theo nhiều thuốc bổ để hỗ trợ sức khỏe.
- Dạ, em cám ơn chị.
Vừa lúc Thi Kỳ từ bên ngoài đi vào, bây giờ anh thoải mái thật, chẳng còn sợ người khác dòm ngó hay bàn tán về chuyện của cả hai, anh thích thì cứ việc ngang nhiên tìm đến cô thôi.
Nhìn thấy sắc mặt của cô không được tốt, anh liền cất lời quan tâm, Thi Kỳ cũng chẳng hiểu vì sao bản thân mình lại để tâm đến cô như vậy, dù lý trí của anh không muốn bận lòng đến những điều nhỏ nhặt từ cô.
- Em không khỏe sao? Anh thấy em hơi xanh xao?
Trợ lý Diệp nhìn thấy cả hai đang nói chuyện thì cũng có chút ngại nên đã lên tiếng chủ động đi ra ngoài.
- Thời tiết đột ngột thay đổi nên em bị cảm thôi.
Không sao cả.
Anh đưa tay sờ lên trán cô để kiểm tra, cũng may là không bị sốt.
Hành động quan tâm, ân cần của anh khiến tim cô phút chốc đập mạnh.
Mỗi lần trái tim xao động, cô sẽ lập tức dùng lý trí để vực dậy tinh thần, cố gắng giữ vững tâm lý, không để bản thân động tâm trước người đàn ông này.
- Em đã ăn gì chưa?
Cô lắc đầu, vì sức khỏe không ổn nên trông vẻ mặt cô cũng chẳng mấy vui vẻ.
- Vẫn chưa, lúc nãy trợ lý Diệp định nấu mì cho em.
Vì đang quay phim ở trên núi nên điều kiện cũng không được tốt, càng không thể gọi thức ăn ngoài giao đến.
Vậy nên mọi người chủ yếu mang theo các món ăn khô và thực phẩm ăn liền để thuận tiện trong việc ăn uống.
- Anh có mang theo cháo tổ yến, để anh nấu cho em.
Anh nghĩ sẽ tốt hơn là ăn mì.
Dù đôi khi anh nói chuyện cục súc lại thích trêu ghẹo khiến cô khá bực mình.
Tuy nhiên những lúc như thế này, anh lại rất nghiêm túc và nhiệt tình, cô cũng không thể hiểu hết được, rốt cuộc Phó Thi Kỳ đang nghĩ gì.
Anh rời đi một lát rồi quay trở lại lều, trên tay cầm theo vài món đồ như cháo ăn liền, nước ép đóng chai và túi giữ ấm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...