Người Con Gái Em Từng Yêu


- Nhóc, con bị lạc sao?- Tại sao cô lại nghĩ vậy?- Cô...đoán.- Có thể nói như vậy.- Nhưng...trông con không giống bị lạc cho lắm.- Vì sao?- Con rất khác với những đứa trẻ ngoài kia, con...không khóc.Tần Kỳ cười nhẹ, giọng nói trở nên nhỏ hơn:- Con không khóc là vì từ khi mới lên 3, con không được phép giao du với bất cứ ai, không bạn bè, tuy con có ba mẹ, nhưng trong đầu họ chỉ toàn công việc, chưa bao giờ chú ý đến con.- Thì ra là vậy.....- Cô ơi...!cô đừng đi có được không?Tần Kỳ ôm chặt người con gái đứng trước mặt mình.- Ngoan nào, Tiểu Kỳ.

Cô xin lỗi, cô không phải người ở đây, cô là người Việt Nam, cô phải trở về rồi.- Nhưng cô đã hứa sẽ không bỏ rơi con cơ mà.- Tiểu Kỳ, cô xin lỗi.

À, tặng con cái này, sau này nếu có dịp cô sẽ đi tìm con.Vừa nói, người đó vừa tháo mặt dây trên sợi dây chuyền của mình đưa cho Tần Kỳ.- Vậy con sẽ đợi cô, cô nhớ trở lại nhé.- Ừm.Vy mở mắt ra, cô Thảo đã đi mua một chút đồ ăn, để lại cô nằm trong phòng một mình.


Vy nhớ tới giấc mơ ban nãy liền bước lại áo khoác của mình, lấy từ trong túi ra 1 mặt dây chuyền, cô nói khẽ:- Cô ơi, cô quên lời hứa rồi." Cạch "- A...- Sao thế?- À không....cô làm con giật mình.- Vậy hả? Được rồi, đúng như cô nghĩ, mua đồ ăn hơi khó.- Cô...không gặp khó khăn về giao tiếp khi mua đồ ăn sao?- Nè đừng coi thường cô chứ, cô cũng biết đôi chút chứ bộ.- Được được, không nói cô nữa.

Cô mau đi làm đồ ăn đi.- Hay là con giúp cô nấu...- Xin hỏi...Vy và Thảo nhìn nhau thắc mắc.- Cô là...- Tôi là chủ khách sạn này, cho hỏi trong hai người ai là Mẫn Vy ạ?- Là em.- Bên dưới có 1 người đàn ông muốn gặp em, tên là...!Tần Khải.Vy sững sờ, Tần Khải, người năm đó đã giam cô trong phòng khi cô một mực muốn đi tìm người con gái cô chờ đợi, lần này ông ấy muốn gặp cô để làm gì?- E...em xuống ngay.Sau khi cô tiếp tân đó rời đi, Thảo mơi hỏi:- Vy, con...ổn chứ?- Dạ.

Cô nghỉ ngơi đi, con xuống dưới gặp Tần chủ tịch.Nói xong Vy liền rời đi, bước xuống sảnh thì thấy 1 cô gái khoảng 24 tuổi đang đứng đợi.

Nhìn thấy Vy, cô gái đó liền kính cẩn chào:- Tần tiểu thư.- Chị gọi tôi là gì?- T...Tần tiểu thư.- Từ 4 năm trước tôi đã không còn là con gái Tần gia, hà cớ gì...- Xin lỗi tiểu thư, nhưng đây là mệnh lệnh của ông chủ ạ.- Haizz, Tần chủ tịch đâu rồi?- Dạ ngoài xe ạ.Vy bước ra ngoài, trước cửa khách sạn quả thật có một chiếc Lynk&Co 01 đang đợi sẵn, cô gái kia bước tới rồi nói:- Chủ tịch, tiểu thư tới rồi ạ.Cô gái đó vừa nói xong, cửa xe mở ra, có 1 người đàn ông vẻ mặt phúc hậu, khi nhìn thấy cô, Tần Khải mỉm cười rồi nói:- Lâu rồi không gặp, Tiểu Kỳ.- Quả thật vậy, cũng đã 10 năm trôi qua, không biết Tần chủ tịch có khỏe không?- Rất khỏe nhưng...hôn nay ta muốn gặp con.


Chúng ta nói chuyện một chút được không?- Không biết Tần chủ tịch đây có chuyện gì muốn nói?- Con...về Tần gia có được không? Chúng ta cần con...- Không, từ 4 năm trước tôi đã không còn là Tần Kỳ, đã không còn là tiểu thư Tần gia nữa, bây giờ tôi cũng vậy, tôi sẽ không trở về.- Đó là con ép ta.

Đưa người ra đây.Từ bên trong bước ra 3 người, 2 bên là 2 vệ sĩ của Tần gia, còn chính giữa là...- Cô Thảo.

Tần chủ tịch, ngài muốn làm gì?- Chẳng muốn làm gì cả, ta cho con 2 lựa chọn, 1 là nghe theo sự sắp xếp của ta, 2 là nhìn cô ta sống-không-bằng-chết.Tay Vy bấm chặt lại, cô nhìn người cô yêu đứng đó, lại nhìn Tần Khải, cô gục đầu xuống rồi nói:- Đ...được, tôi nghe theo ngài.Tần Khải nghe vậy liền mỉm cười, ông lạnh lùng nói:- Lên xe đi, còn cô ta...các ngươi chăm sóc cho thật tốt.- Dạ chủ tịch.Vy bước lên xe, vẻ mặt thất thần.

Người lái xe nhìn thấy 2 người bước lên liền hỏi:- Chủ tịch, vậy chúng ta đến nhà hàng luôn hay...- Về Tần gia, Tiểu Kỳ cần thay đồ.- Dạ.Chiếc xe lăn bánh, nó chở cô về Tần gia, về nơi mà cô không muốn về..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận