Người Con Gái Đến Từ Bóng Tối
Chập 4: Vô Tình Ta Đã Yêu.
Một lần chúng ta gặp thật tình cờ, một người nắm tay một người thẫn thờ.
Một điều ước ao và rồi đợi chờ, vô tình ta gặp nhau tiếng yêu bất ngờ.
Một ngày vắng em lòng buồn dạt dào, một chiều gom bao kỷ niệm ngọt ngào.
Một mình bước trên đoạn đường ngày nào, vô tình ta gặp lại phút giây ban đầu.
Phải chăng đó là vô tình hay cố tình ông trời sắp đặt đây.
- Anh ăn gì ạ? Bún hay phở ạ? Cô mỉm cười nói với vị khách trẻ tuổi.- Cho tô bún không thịt không rau nha.
Cô ngạc nhiên trả lời ; - Dạ! Cô thầm nghĩ vị khách này kì lạ nhỉ, thường người ta gọi nhiều thịt nhiều rau con anh ta thì, ăn uống vậy sao đủ dinh dưỡng chứ.
- Của anh đây ạ.- Ừ cảm ơn em.
Cô đứng ngẩn người ra nhìn anh ăn ngon lành chẳng mấy chốc hết sạch tô, anh ngước lên nhìn thấy cô đang chăm chú nhìn anh , anh hiếu kỳ ho vài tiếng cô mới hoàn hồn.
- Khụ…khụ bao nhiêu tiền vậy em?- Dạ…nếu không có thịt, rau thì…thì cô lúng túng nãy giờ bận suy nghĩ mà chưa nghĩ tới việc này.
Anh không muốn làm cô khó xử nên hỏi khéo:
- Một tô bún bình thường ở đây 20k, thì không thịt không rau là 10k nhỉ? ( rẽ quá :) - Ờ thì dạ…phải. Cô ngượng ngịu trả lời.
Anh cười với chiếc răng khểnh trông rất đẹp trai như một ca sĩ nổi tiếng vậy khiến cho những cô gái trong quán chết mê chết mệt, còn Lệ Giang đứng sững người cặp mắt mở to hết cỡ ^^, rồi bỏ tiền trên khay Lệ Giang đang cầm quay lưng đi.
Cô giật bắn người tại sao lại cứ chìm đắm trong suy nghĩ này đến suy nghĩ khác, không Lệ Giang mày tỉnh lại đi, cô vỗ vỗ má sao minh trông giống kẻ mê trai thế này trong trường ngày ấy dù có là hotboy hay playboy mình cũng chưa hề động lòng, vậy mà sao người con trai ấy lại khiến tim mình loạn nhịp vậy nhỉ?
May thay cái giọng oang oang của Phạm Tiên đã lôi cô ra khỏi mớ bòng bong nãy giờ.
- Ơ hay nhỏ này, làm gì như người mất hồn vậy khách réo gọi cậu tính tiền nãy giờ kìa.
Cô gãi đầu : Ừ tao không để ý, hì..hì tao đi liền.
-Cái con nhỏ này hôm nay kì kì ai bắt mất hồn nó vậy nhỉ? Phạm Tiên lắc đầu tỏ ý nghi nghờ nhìn ra ngoài.
Sáng hôm sau: người con trai ấy lại xuất hiện khiến cô nàng nào cũng phải ngước cổ lên nhìn.
- Cái anh đó đẹp trai quá!
- Ừ! bồ của cái Linh còn chưa đẹp bằng anh này nữa, đẹp thật- Để tao. Nói rồi một cô gái trong nhóm đứng lên tiến về phía chàng trai.
- Anh có thể cho em ngồi đây được không ạ?_Cô gái hớn hở
Chàng trai nhìn một hồi rồi bảo: Xin lỗi em anh muốn ngồi một mình.Cô gái không nói đỏ mặt tức giận quay lại bàn trong tiếng cười khúc khích của lũ bạn
- Thôi trai đẹp thì thường không dễ chơi, mà thằng nào dễ chơi thì lại điểu.- Vậy nên nhẫn nại đi, Đợi thời cơ chín mùi đã hen lúc đó bọn tui sẽ giúp bà.
- Anh ăn gì ạ? Bún hay phở ạ? Lệ Giang vẫn nụ cười ấy, ánh mắt ấy cô hỏi anh.
- Giống ngày hôm qua , anh nghĩ chắc em nhớ.
- Dạ…em nhớ vì anh là khách “đăc biệt” (nhấn mạnh mới ghê) mà.
Anh chàng dường như hiểu ý : - Với mấy đồng tiền cỏn con mà không biết tính toán thì làm sao mà buôn bán đây?
- Anh…là đồ. Cô giơ tay chỉ vào mặt chàng trai tức giận nói, nhưng chợt nghĩ quán đông người chửi anh ta lỡ mất khách thì chết.
-Đồ gì nào ? anh tỏ vẻ thích thú nhìn Lệ Giang bằng ánh mắt châm chọc.- À không có gì, tôi sẽ rút kinh nghiệm lần sau mong quý khách bỏ qua. Cô cười mỉa mai.Anh chàng ngạc nhiên với cách trả lời của cô tưởng cô sẽ mắng cho anh một trận, cười nhết mép hỏi:
- Xin giới thiệu tôi là Trần Hiểu Minh, 21 tuổi, không biết cô chủ quán tên gì nhỉ?- Anh hỏi tên làm gì? Cô cau có-
Châu Lệ Giang 19 tuổi tôi còn có việc thế nhé! Cô quay đi vội vã nghĩ suy sao khi nào gặp anh ta mình cũng như con ngốc ấy nhỉ.
Trần Hiểu Minh nhìn theo dáng cô bước đi Châu Lệ Giang cậu thầm nghĩ là một cái tên mang đầy đau thương nghĩa là…”nước mắt dòng sông” cô gái với một đôi mắt sắc sảo nhưng lại có thể là chứa đầy nổi bi thương, khiến cho lòng cậu như có cái gì đó đè nặng, thầm nhủ với bản thân phải bảo vệ cô gái ấy , nếu như đôi mắt ấy mà rơi lệ thì lòng cậu sẽ xót xa, vì vậy sẽ không phải để cô gái ấy khóc dù chỉ là một giọt nước mắt, nhìn thái độ của cậu chắc như đinh đóng cột vậy.
Từ đó Hiểu Minh ngày ngày lui tới quán chọc cho Lệ Giang cười, mà bây giờ cũng không thể gọi là quán nó đã trở thành một nhà hàng ăn Rubich, tuy không lớn nhưng cách bố trí rất hài hòa thuộc phong cách cổ kính hiện đại khác những nhà hàng khác, đông hơn , nhiều người phục vụ có thêm vài mỗi tuần lại có món mới.
Còn đối với Châu Lệ Giang cuộc sống bây giờ càng sung túc, ngày nào cũng tươi cười vì có người đâu nỡ để cô buồn, cô đã trở thành quản lí và nếu tương lai cứ êm đềm trôi thì nhà hàng này chắc chắc thuộc về cô, vì bà chủ quán chưa chồng chưa con, huống hồ họ đã sống cùng nhau 2, 3 năm nay, khác nào như hai mẹ con.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...