Người Con Gái Đến Từ Bóng Tối

Chập 17.2 : Hỗn Tạp
Một công trình bị bỏ hoang đối diện với vụ án mạng ngày hôm qua, người đàn ông trung niên đứng trên tầng cao nhất nhìn xuống, tay cầm điếu thuốc lá, khung cảnh ồn ào đông đúc bên dưới, ông ta không rời mắt khỏi giải dây phân cách hiện trường, những vệt máu khô được khoanh tròn lại, nổi bật giữa nền đường xám ngắt, cánh cửa tử thần sẽ được mở, còn điều gì thú vị hơn khi hắn được chiêm ngưỡng từng người từng người đi vào nó.
- Lão đại, chúng tôi đã đưa chúng trở về an toàn. – Gã đàn ông to ặc áo trắng thêu hình cò đen lên tiếng. – Tiếp theo Lão đại tính sao?
Ba Sẹo quăng nhẹ điếu thuốc xuống, chân dẫm mạnh xuống làm nó bẹp nhép. Khuôn mặt liếc nhìn đám đông phía dưới : “ Giết chúng đi ”. Gã đàn ông há hốc mồm “ Nhưng…” chưa kịp nói hết câu thì Ba Sẹo “ Hửm” một tiếng rõ dài, liếc nhìn gã, làm tóc gáy gã dựng ngược lên. Con người này quả thâm ác, mạng người đâu phải cỏ rác mà tùy ý chèm giết chứ, so với những kẻ như gã, thì muôn phần thua kém, nhưng gã đâu thể làm gì, cúi đầu quay đi, tiếc cho sởi tơ mệnh mong manh. Bỏ lại sau lưng con ác quỷ đội lốt người, đang cười khinh miệt.
-----------------

Xe cảnh sát đã tìm được chiếc cứu thương tại một bìa rừng thông, các viên cảnh sát cùng Hiểu Minh nhanh chóng bước xuống, mở cánh cửa sau ra, các y tá, bác sĩ tay bị trói ra phía sau, miệng dán băng keo, khi thấy các viên cảnh sát họ kêu ừ ứ mong được giúp đỡ. Khuôn mặt ai nấy đều sợ hãi đến nổi cắt không còn giọt máu.
- Mọi người ổn chứ? – Minh hỏi, mình mẩy cũng không xây xướt gì, mục tiêu của bọn chúng vốn dĩ là 6 người kia. Anh hỏi thêm “Vậy các người có thấy mặt chúng không? ”
Họ lắc đầu, cô y tá trẻ lên tiếng – Kẻ trói tôi lại, trên vai hắn có một vết sẹo, hình như là một chiếc lưỡi liềm.
- Cô chắc chứ?
Cô nhìn Minh gật đầu. Khuôn mặt có chút hồng hồng, thấy cô y tá như vậy Minh không hỏi thêm, bất cứ cô gái lần đầu gặp anh mà chẳng như vậy, chỉ duy nhất có người con gái ấy là không, tim anh lên nhói lên một cái nhưng nhanh chóng kiềm lại, chuông điện thoại reo lên, Minh móc vội điện thoại lên nghe, chợt khuôn mặt anh nhăn nhó, có điều gì làm anh khó chịu đến vậy?
Chiếc xe lần nữa rồ máy phóng đi, lần này anh đi một mình, vì anh không muốn chậm trễ, những người mới bị tấn công cần sự giúp đỡ. Thoát chốc xe dừng lại ở bệnh viện. Anh chạy đi tìm phòng của hai thuộc hạ bị thương – người của băng CSTT, một người đã chết trên đường đi cấp cứu, còn người kia theo bác sĩ thông báo, cú đánh trí mạng vào đầu làm não bị tổn thương nghiêm trọng, cộng thêm mưa lớn, nào kịp chưa trị nên các dây thần kinh não đã mất hết cảm giác, sẽ sống thực vật suốt quãng đời còn lại. Sống như vậy còn đau đớn hơn là chết, nhân chứng đã không còn, tưởng chừng tội ác sắp được phanh phui, thì lại thoáng một cái mất hết. Mọi việc diễn ra quá nhanh chóng, tuyệt vọng anh bứt bối gỡ khuy áo sơ mi bên trong, chân đá vào bức tường bệnh viện, “Chẳng lẽ phải bỏ cuộc sao, không đời nào, đúng rồi còn vật chứng, kẻ xăm mình và…chiếc huy hiệu kia nữa, các người cứ đợi xem, tôi sẽ theo các người tới cùng”.
------------------------
Căn biệt thự.
Tiếng kêu thất thanh làm không khí trở nên nặng nề.

- Ông nội/ông chủ/anh hai…mau gọi bác sĩ. – Giang lay lay người CSTT, Châu Phương bồn chộp gọi bác sĩ mà đến nổi cổ họng khàn đặc.
Đêm hôm đó, khi người thủ lĩnh may mắn sống sót trở về, thân thể chi chít vết thương, nồng nặc mùi máu quỳ rạp xuống trước mặt CSTT báo tin. CSTT ôm lấy bên ngực ngã xuống. Mọi người từ trong ra ngoài đều bàn hoàng sững sốt, tức tưởi, sự phẫn nộ trong lòng đám thuộc hạ dâng trào, chờ cho vị bác sĩ bước ra thuở dài lắc đầu “Bệnh đã trở nặng chỉ e...” Giang kiềm nén nổi đau, lúc này cố phải gắng gượng, Châu Phương khóc ngất, không ai đè nén được nổi đau tựa vào nhau mà khóc, càng làm tăng khí tức bọn thuộc hạ, họ quay lưng hùng hổ đi ra ngoài, trước sự nhạy bén của Giang.
- Đứng lại!
- Tiểu thư! Nợ máu phải trả bằng máu. Đúng…đúng – Cả đám người hưởng ứng.
- Câm hết cho tôi. Có thù phải trả, nhưng giờ chưa đến lúc, các người đã quên trên đó viết gì? – Cô chỉ vào bức thư pháp giữa nhà giận dữ quát. Đó chẳng phải là quy tắc một quân tử sao? Cả đám với đôi đồng tử giận dữ đã co lại, làm sao họ có thể quên, cái quy tắc quan trọng đến vậy, làm quân tử thì phải nhẫn nhịn, biết nắm bắt thời cơ, lùi 1 bước tiến 2 bước. Họ suýt nữa đã phạm sai lầm lớn, trái quy tắc sẽ bị các anh em đánh tới chết, vậy mà họ lại quên mất, thà chết dưới tay địch còn tự tàn sát lẫn nhau, điều đó đồng nghĩa với sự phản bội – điều tối kị nhất của một mafia chân chính, “Xin lỗi tiểu thư” họ đồng loạt cúi đầu mong cô tha thứ cho sự ngu đần của bản thân.
Cô đặt tay lên vai Tài Xích - vị thủ lĩnh mảy may thoát chết, nhắm nhẹ đôi mắt. “Coi như tôi chưa thấy gì”. Họ lui vào trong tiếp tục phận sự của mình. Chờ bóng họ khuất dần cô thuở dài, đôi mắt xoáy sâu vào bầu trời đen, một ngày bão giông mây đen giăng lối, liệu ai có thể đem lại tinh tú thắp sáng cho thế nhân đây?

--------------
p/s : Điều đầu tiên mình chân thành cảm ơn mọi người thời gian qua đã ủng hộ mình *cúi đầu*
Vì đây là fic đầu tiên của mình, kinh nghiệm viết không có, nhiều lúc mình cũng nản lắm nhưng vì mình tìm được một động lực viết đó là *sự đam mê*, mình biết truyện của mình chưa hay và còn thiếu xót nhiều lắm, nhưng mình sẽ cố hết sức. Do vậy các bạn cứ tiện tay chặt chém, cho bao nhiêu gạch đá cũng được - vì mình đang cần xây trọ để ở hehe. Hẹn gặp các bạn ở những chập truyện sau.
bài hát này cũng hay lắm à các bạn có thể bấm link sau để nghe thử : mp3.zing /bai-hat/Nguyet-Quang-Ho-Ngan-Ban/IW6Z7FD7.html


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận