Hạ quyết tâm, cô gọi
điện cho người chịu trách nhiệm chính, nói mình bị gãy chân nên không
thể đến được, mong bọn họ trực tiếp gửi giấy chứng nhận đến địa chỉ cô
đã đăng ký.
Vội vàng định rời đi từ cửa bên thì cô chậm rãi đi
qua một người đàn ông bên cạnh. Bước đi của cô ngừng lại, đối phương
cũng dừng bước.
Dưới ánh sáng chói mắt, cô quay đầu nhìn lại, đối phương cũng chậm rãi lấy kính râm trên sống mũi xuống.
Gương mặt ôn nhã không thể xoi xét, quần áo giày da, đoan trang khiêm tốn.
Người không được hoan nghênh cho dù đang nhìn cũng duy trì nhất quán
phong phạm quân tử, chỉ nhíu mi một chút, nhìn về phía cô thoáng vuốt
cằm.
Bùi Ý, viện trưởng học viện thành phố S.
Hôm nay, nếu không phải Hạ Tầm Giản xuất hiện, người này cũng là người cô chờ mong đã lâu.
“Đến xem trao giải?” Giọng nói Bùi Ý cũng như người của anh, luôn dịu dàng, bên môi nhất quán là lễ phép tươi cười.
An Nhan Nhiên lười trả lời, xoay người muốn đi, đối phương càng lên tiếng, “Nghe nói em đang làm trợ lý ở phòng làm việc của Cao Phỉ?”
“Bùi tổng, việc này không có quan hệ gì với anh.” Đầu cô giữ nguyên, đôi đồng đen lặng im chậm rãi nheo lại.
“A, em thế mà thật thoáng tính.” Anh nở nụ cười, tiếp tục không nói gì, xoay người vào cửa hàng mỹ thuật tạo hình.
An Nhan Nhiên lẳng lặng nhìn theo bóng lưng của anh, chỉ cảm thấy cảm xúc
nào đã bình ổn lâu nay lần thứ hai từ đáy lòng lại luồn lên, nháy mắt
lan tràn tới toàn thân. Không hổ là Bùi Ý, dù là lời quá đáng cũng có
thể dùng từ ngữ tao nhã biểu đạt ra.
Cũng may hiện nay cô đủ bình tĩnh, đáp lễ loại sự tình này, cô nhất định phải chọn thời cơ tốt nhất!
ЖЖЖЖЖЖЖ
Quay đi chưa được mấy bước, di động vang lên. Thấy rõ tên trên màn hình, trong lòng cô chợt nảy lên, “Thầy!”
“Em đâu rồi?”
“Mới vừa đi...”
“Giải thích.” Bên kia hình như còn có người khác, Hạ đại sư đối thoại luôn
luôn ngắn ngọn súc tích. Nhưng hiển nhiên, anh đang không vui.
“Ngày trước rời biệt thự đi thầy nói, nếu không đạt được thành tựu gì thì
đừng tới gặp thầy.” Thầy giáo biến thái yêu cầu biến thái cô tất nhiên
không để trong lòng nhưng đúng dịp này, lấy ra là cái cớ tốt.
“Ồ, em lại nghe lời như vậy. Rốt cuộc nhớ rõ phải kiên trì.”
Ngữ điệu Hạ Tầm Giản bình tĩnh rõ ràng, nhất thời da đầu cô lại có chút run lên, lập tức tiếp tục, “Tuy rằng em cũng rất muốn kiên trì, vì em hiểu
được, để em từ nay về sau cũng không gặp thầy là việc không thế! Thầy đã sớm trở thành một bộ phận trong cuộc sống của em, em căn bản không có
cách nào rời xa thầy… Là em không tốt, phụ lòng thầy dạy dỗ, không có
thành tựu gì, làm cho thầy mất mặt làm cho thầy hổ thẹn…Nhưng em vẫn hi
vọng thầy cho em thêm một cơ hội…”
Nói xong, ngay cả chính cô hai mặt cũng đẫm lệ cái mũi tắc nghẹn.
Sau đó người kia ở đầu bên kia điện thoại chỉ lạnh lùng vạch một sự thật,
“Tôi không mất mặt, không ai biết em là học trò tôi, mất mặt chỉ có em.”
“Thầy ah, thầy thật hư…”
“Nói trước em đừng làm nũng.”
“... Vậy đợi lát nữa sau khi trao giải kết thúc thầy có thì giờ rãnh không?”
“Chuyện gì?”
“Em mời thầy ăn cơm.” Cô lại không biết xấu hổ bắt đầu khoe khoang, “Tuy
rằng lần này không nhận được huy chương, nhưng rốt cuộc vẫn được thưởng, em muốn dùng tiền thưởng mua tặng thầy một món quà, vốn muốn quay về
biệt thự đưa cho thầy, giờ thầy đã ở trong thành, có thể bớt chút thời
gian để cho em mời thầy ăn bữa cơm?”
“Sáu giờ, Nile.”
Đại sư nói xong liền cúp máy, để lại cô một người nắm chặt điện thoại ngẩn người.
Ni la... Anh nói quán đó chỉ tiếp đãi hội viên hữu hạn một bữa cơm tùy tiện đều phải năm con số - Nile sao?
Thầy à, thầy làm gì mà mang thù… =_=
ЖЖЖЖЖЖЖ
Trong trí nhớ, đây là lần đầu tiên cô cùng Hạ Tầm Giản ăn cơm ở nơi công cộng.
Sau khi vào đến ghế lô, cô mới hiểu được nguyên nhân anh chọn nơi này dùng
cơm. Quán này không có đại sảnh, tầng một làm quầy cà phê, giới hạn hội
viên. Tầng hai tất cả đều là ghế lô, chỉ mở với hội viên cao cấp, một
một gian đều có thang máy tư nhân tốc hành, tính bí ẩn rất mạnh.
Cô vào thì Hạ Tầm Giản đã đến, đang ngồi trên ghế sa lon tựa vào cửa sổ,
tay chống trán nhắm mắt nghỉ ngơi. Xem nếp uốn hơi hơi trên vầng trán
anh, tâm tình có vẻ cũng không khá lắm.
An Nhan Nhiên phất tay
bảo phục vụ rời đi, hạ mắt chịu đựng, nhẹ nhàng đi về phía sau sô pha,
ngón tay ấn chặt huyệt Thái Dương của anh, chậm rãi mát xa.
Tay
cô nhẹ nhàng như xem xét vẻ mặt của anh, tay cô chỉ chạm nhẹ da anh một
chút, lông mi anh hơi giật giật, cũng không mở mắt. Một lát sau, nếp uốn trên vầng trán lại buông lỏng ra.
Ngay khi trong lòng cô chậm rãi thả lỏng thì anh thình lình mở miệng, “Mua cái gì?”
An Nhan Nhiên ngẩn người mới kịp phản ứng anh hỏi mua quà tặng, vội lấy trong túi ra món quà vừa mua cách đây một giờ đưa anh.
Trong hộp gỗ thô, là một chiếc thắt lưng Ferragamo màu đen mặt bằng vàng. Mất của cô gần ba nghìn tệ, vô cùng đau lòng.
Dưới đáy hộp còn có một tấm thiệp, trên đó viết một đoạn thật dài, nội dung
đại khái là: cảm ơn thầy đã dạy gần một năm qua, học trò An Nhan Nhiên
vô cùng cảm kích, hi vọng sau này thầy tiếp tục thúc giục em, em sẽ
quyết chí tự cường, phát triển không ngừng, cố gắng vẽ tốt, không phụ
lòng thầy đã dạy dỗ, v.v
“Thúc giục?” anh vuốt thắt lưng trong tay, ngẩng đầu nhìn cô, “Dùng cái này?”
“Đây là mua cho thầy đeo…” Nếu anh nguyện ý “thúc giục” như thế, cô sớm đem
mình tắm rửa sạch sẻ đưa tới cửa. Vấn đề là phòng tuyến của anh thật sự
rất chặt chẽ, cô hoàn toàn, từ đầu đến cuối, luôn luôn hạ thủ không
thành.
“Từ giờ, mỗi tuần tôi sẽ bỏ ra hai giờ dạy em vẽ tranh.”
Anh cất kỹ thắt lưng, chậm rãi nói, “Em tốt nhất tự giác ngộ, nếu chịu
không được thì tự động biến mất.”
An Nhan Nhiên khó nén sắc mặt vui mừng, mềm lời đáp vâng, đứng sau sô pha tiếp tụcmát xa cho anh.
Có lẽ là cô mát xa đúng chỗ, sau một lúc lâu sau anh không ngờ ra tiếng, “Làm sao học được ?”
“À, trước kia em luôn bị đau đầu, về sau đến học thầy mát xa vài lần, vì
thường xuyên làm cho mình, nên dần thành được như vậy.”
Cô hạ
tầm mắt xuống, thật ra, năm đó người thường xuyên đau đầu là Quan Hữu,
”Thầy thích? Sau này mỗi lần trở về thầy nói em sẽ làm cho thầy? Ngoại
trừ cái này em còn biết mát xa chỗ khác, thầy không thoải mái chỗ nào
cũng có thể nói cho em biết!”
Người nào đó nhân cơ hội nịnh nọt,
từ huyệt Thái Dương theo đến bả vai, tiếp tục một đường dọc theo cánh
tay đến chân, người cũng nửa quỳ đến cạnh người anh, tư thế tiêu chuẩn
tiểu tức phụ.
Ánh đèn làm lộ ngũ quan lập thể thâm thúy của anh một bên thản nhiên nói ra, “Làm học trò của tôi không cần làm nhiều như vậy.”
“Em thích thế.” Cô nói nhanh, ngửa mặt nhìn anh tươi cười. Khuôn mặt hồng
nhạt, giống như đóa hoa chậm rãi nở ra, nổi bật lên cặp mắt hắc bạch
phân minh kia đồng tử mắt phát tia nhìn trong suốt, mặt mày rạng rỡ như
phát ra ánh sáng.
Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt này một lát, cuối cùng cái gì cũng không nói, một lần nữa chợp mắt nghỉ ngơi. Trên trán,
mơ hồ bớt thêm nếp uốn thật nhỏ.
ЖЖЖЖЖЖЖ
Một cái thắt lưng đổi mỗi tuần hai giờ dạy, mua bán này tính thế nào cũng là lãi. Bữa cơm Ni la kia Hạ Tầm Giản tự nhiên sẽ không bắt cô thanh toán, thật ra ngay cả anh cũng không cần trả tiền, ăn cơm xong ký tên, vô cùng đơn giản.
Ngày hôm sau là chủ nhật, Hạ Tầm Giản thấy muộn liền trực tiếp trở về biệt
thự, cô được cho nghỉ ngơi một ngày, không cần đi theo trở về.
An Nhan Nhiên ngủ một ngày, thứ hai tinh thần sảng khoái đi làm ở phòng
làm việc. Vừa vào tới nơi, chỉ nghe thấy mấy trợ lý tập trung ở góc hành lang bàn luận trao giải cuộc thi vẽ tranh vào thứ bảy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...