Sau khi các vị tướng lĩnh đã rời khỏi, nàng liền lôi Thiên Bảo vào bên trong soái trướng:
-Ái... bệ hạ à, người muốn cưỡng ép dân nam cũng không cần mạnh tay như vậy đâu mà!
-Cưỡng cưỡng cái đầu huynh, xem sắc mặt của huynh đi, đến nước này còn đùa được?
-Ta không sao, muội nhìn coi, ta còn đứng vững được!
Thiên Bảo buông nàng ra, cố gắng đứng thẳng dậy, không ngờ liền loạng choạng muốn ngã, nàng vội đưa tay đỡ lấy, miệng vẫn giữ giọng trách cứ:
-Thấy chưa? Còn cố nữa không?
-Haha, được rồi, không dám nữa...
Nàng đỡ y ngồi lên giường, giúp y thay chiến bào, trung y thấm đẫm màu máu bị nàng nhíu mày cẩn thận cởi ra:
-Bị thương thế này, còn dám ngoan cố?
-Tiểu muội muội à, nếu muốn mắng, có thể để sau không? Ta nghe muội mắng thật sự muốn ong cả đầu!
-Được được, ngoan ngoãn ngồi yên, muội không nói nữa!
Nàng nhẹ nhàng dùng khăn nóng lau đi máu trên người Thiên Bảo, lau đến đâu lộ ra vết thương sâu đến đó. Sau lần này, nàng quyết không để y mạo hiểm nữa, dù có bắt nhốt hay đánh ngất, nhất định không để y bước chân vào tử lộ!
Nàng thả cái khăn lông từ trắng thuần trở thành đỏ vào chậu nước bên cạnh. Nước bên trong liền trở thành một màu đỏ loang lổ. Nàng cẩn thận bôi thuốc rồi băng bó sau đó đỡ Thiên Bảo nằm xuống giường, giọng ra lệnh:
-Huynh nằm yên nghỉ ngơi đi!
-Tuân lệnh!
Nàng thở dài, vị ca ca này... chưa chịu lớn sao?
Ba ngày sau, cả doanh trại chuẩn bị đón sứ giả từ Ly Quốc.
Đoàn sứ giả chỉ có trên dưới mười người, hai người đại diện bước vào soái trướng.
Cả hai đi giữa hai hàng tướng lĩnh tỏa ra đầy sát khí, lại giật mình khi nhìn lên, một nữ nhân toàn thân vận chiến bào trắng toát, áo choàng đỏ rực khẽ lay động, ánh mắt sắc lạnh nhìn xuống hai người. Hai bên nàng còn có một vị đại hán cao lớn và một vị công tử cầm chiết phiến (Lưu Hổ và Diệp Phúc) cũng tỏa ra một luồng sát khí nặng nề.
Khi nàng ngồi xuống, sát khí bên trong soái trướng tan đi không một dấu tích, nhưng ngược lại càng tăng thêm áp lực cho hai người bên dưới. Một trong số hai người cúi đầu hành lễ, hành động này bình thường sẽ bị cho là sỉ nhục quốc thể (đại diện một nước cúi đầu trước nước khác là sỉ nhục quốc thể), nhưng họ là một nước bại trận lại là kẻ khai chiến, nói sao đi nữa cũng là thế hạ phong, vậy mà nàng lại là người mở lời trước:
-Các vị sứ giả đi đường xa đến, không kịp chuẩn bị chu đáo, thật thất lễ! Trẫm tạ lỗi với các vị!
Thất lễ? Thư báo đã đến từ hai ba ngày trước, không kịp chuẩn bị mới lạ! Nhưng không ngờ, lời đồn quả không sai, tân đế của Hoàng Khánh là một nữ nhân, hơn nữa còn là một tuyệt sắc giai nhân. Trưởng sứ chân mày giật giật, tuy vậy, không hổ danh sứ thần, dù trong lòng đầy khó chịu nhưng vẫn giữ được nét mặt hòa nhã:
-Bệ hạ không cần áy náy, bổn sứ đến quý quốc là để cầu hòa, hy vọng con dân lưỡng quốc ở biên giới có thể chung sống...
-Vậy chúng ta vào vấn đề!
Không để trưởng sứ nói hết câu, nàng thẳng tay cắt ngang:
-Bổn quốc cùng Ly Quốc xưa nay quan hệ không tệ, lần này chiến sự, cũng không hề có ý đuổi cùng giết tận, nếu quý quốc có ý, trẫm bằng lòng trao trả tù binh, xem như chưa có gì xảy ra...
-Bệ hạ nghĩ được như vậy...
-Nhưng mà...
Nàng nhấn mạnh chữ “Nhưng” để cắt lời rồi làm một giọng điệu bất đắc dĩ:
-Hoàng Khánh không giấu gì hai vị, là vừa trải qua đại nạn, lại gặp trận chiến này, thương vong cũng không ít, thật sự rất...
Nàng dừng lại giữa chừng như đó là một điều khó nói ra, trong đầu trưởng sứ bật ra một câu “Giả nhân giả nghĩa!”, ấy vậy nhưng nét mặt vẫn không đổi, chậm rãi nói:
-Bổn quốc hy vọng có thể trợ giúp quý quốc... xem như là bồi thường chiến phí...
-Vậy trẫm cũng không khách khí?
Một cỗ phẫn nộ dâng lên trong lòng trưởng sứ, y nhìn sang người đi cùng, người đó cũng nhìn y, hai người trao đổi ánh mắt một lúc lâu, nàng vẫn làm như mình là người nhờ vả, kiên nhẫn ngồi chờ:
-Chuyện này... mời bệ hạ nói thử...
-Được, trẫm hy vọng có thể nhận được tám trăm vạn lượng vàng và vài thành trì... xem như bồi thường chiến phí...
-Tám... tám trăm vạn lượng?
-Không sai, vị trưởng sứ này... nhĩ lực không tệ... là tám trăm lượng, có vấn đề sao?
-Cái đó... số tiền này... thực sự rất lớn...
-Nếu quý quốc không muốn trẫm cũng không thể ép, chỉ là... nhân lực trong nước hạn hẹp, e rằng không thể trao trả người...
-Chuyện này...
Vị trưởng sứ sắc mặt trắng bệch, y không dám tưởng tượng nếu cuộc thương thuyết này thất bại sẽ gây ra hậu quả gì, hơn nữa nếu đồng ý, khác nào khiến quốc khố giảm xuống thấy rõ, còn bị mất thêm vài thành trì, quay về phục mệnh chỉ có đường chết!
-Trẫm không có ý làm khó trưởng sứ đại nhân, chỉ là... thật khó xử a! Hay là ngài cùng Thác Bạt Tướng quân đây cùng thương lượng một lúc rồi mới quyết định đi?
-Hả?
Tiếng kêu hoảng hốt của trưởng sứ chấn động soái trướng, người đi cùng với y, vốn là một người hầu từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu lắng nghe, nay từ từ ngẩng mặt lên nở một nụ cười chết chóc. Đôi mắt sắc bén của y mang đầy sát khí:
-Bệ hạ quả thực đúng như lời đồn đại, mưu trí quả thực sâu xa!
-Nhận được lời khen của vị Tướng quân bất bại, một đường cơ trí như ngài là một vinh hạnh cho trẫm!
-Bệ hạ thật khiêm tốn, có điều... bổn tướng bây giờ không còn là bất bại nữa... Bệ hạ từng gặp ta rồi sao?
-Chỉ là trực giác nói trẫm biết, thực khâm phục Thác Bạt Tướng quân một mình xâm nhập doanh trại của trẫm nga...
-Thật xấu hổ, bổn tướng từng tức giận bất phục về thất bại này, nhưng hiện tại, trong lòng chỉ ngập tràn sự khâm phục đối với bệ hạ!
-Trẫm cứ nghĩ Tướng quân sẽ như bao kẻ khác, không phục khi thua một nữ nhân?
-Đã từng, nhưng bổn tướng xem trọng thực lực, không cần biết là ai, chỉ cần là kẻ mạnh đều đáng được coi trọng!
-Suy nghĩ của Tướng quân tuy khác người nhưng thật sự rất tiến bộ!
-Các vị tướng của bệ hạ cũng không phải là những kẻ tầm thường, vừa rồi ta có sát khí như vậy mà vẫn không ai có hành động gì.
-Ngài không nghĩ đó là bất cẩn sao?
-Không thể đơn giản như vậy, hai người phía sau bệ hạ cho hỏi là cao nhân phương nào?
Y nhìn về phía Lưu Hổ và Diệp Phúc, nàng nhẹ mỉm cười rồi trả lời:
-Chỉ là hai thị vệ tùy thân của trẫm, nói thế nào đi nữa cũng không thể sánh được với Tướng quân đây!
-Bệ hạ lại khiêm tốn rồi, hai vị kia, chính là cao thủ trong cao thủ, lần này bổn tướng... thua tâm phục khẩu phục!
-Vậy... vấn đề bồi thường chiến phí... có lẽ nên thay đổi...
Trưởng sứ mặt mày hớn hở:
-Thay đổi?
Nàng giả vờ suy tư, tay xoa xoa cằm, giọng như đang tự nói với chính mình:
-Xem nào... mấy nghìn tù binh đã là tám trăm lượng vàng và vài thành trì, bây giờ có thêm Thác Bạt Tướng quân... không chừng phải triều cống mỗi năm...
-Cái gì?
Trưởng sứ nghe đến đó liền tái mặt, Thác Bạt bên cạnh vẫn nhàn nhạt cười:
-Bệ hạ quả thật tính toán rất giỏi!
Nàng ngẩng đầu nhìn y, nở nụ cười:
-Vậy sao? Nếu đã nghĩ như vậy, chắc Tướng quân sẽ không cho rằng trẫm sẽ để ngài đi một cách dễ dàng đâu nhỉ?
-Từ lúc bước vào đây ta đã nghĩ đến tình hình này, bệ hạ muốn gì cứ việc nói thẳng!
-Thác Bạt Tướng quân đã nói vậy, trẫm cũng không khách sáo, tuy nhiên, vừa rồi chỉ là bông đùa một chút, trẫm vẫn nghĩ nên nhận từ quý quốc tám trăm vạn lượng vàng cùng vài thành trì ở biên giới là đủ. Triều cống mỗi năm? Ai lại đuổi cùng giết tận như vậy, có đúng không Tướng quân?
-Bệ hạ thật bao dung!
-Trẫm còn tưởng Tướng quân sẽ giận vì đã đặt ngài ngang với binh sĩ bình thường...
-Nào dám nào dám, đều là người cả...
-Vậy việc này kết thúc tại đây, Hoàng Khánh sẽ nhận từ Ly Quốc tám trăm vạn lượng vàng cùng mười thành trì ở biên giới, xem như là bồi thường chiến phí!
-Được, bổn tướng sẽ hồi kinh và bẩm báo cho Hoàng thượng, đích thân bổn tướng sẽ hộ tống mang đến cho bệ hạ!
-Thật vinh hạnh!
Hai người chuẩn bị ra khỏi soái trướng, Thác Bạt vừa nhấc mành cửa vừa quay đầu lại hỏi:
-Phải rồi, Chiến Thần đại nhân hiện đang ở đâu, sao lại không thấy tới?
Nàng nhíu mày, rõ ràng muốn chọc tức! Ngọn lửa tức giận bùng lên trong nháy mắt, sau đó liền biến thành một nụ cười lãnh khốc:
-Ngài ấy còn nhiều chuyện phải làm, dù sao chúng ta không phải kẻ khai chiến, nên đương nhiên bận rộn thu xếp...
-Vậy sao? Bổn tướng còn muốn thăm hỏi Chiến Thần đại nhân, nghe nói... ngài ấy bị thương không nhẹ, không biết là đã khỏi hay chưa?
“Còn không phải là do ngươi gây ra sao?”
-Trẫm thay mặt ngài ấy đa tạ hảo ý của Tướng quân, nếu còn đi xử lý sự vụ được, đương nhiên... đã không sao rồi!
-Vậy bổn tướng yên tâm rồi, hy vọng ngày nào đó sẽ được diện kiến thỉnh giáo “Chiến Thần”
-Trẫm chắc chắn ngài ấy cũng rất mong được gặp Tướng quân!
-Hahaha...
Thác Bạt cười lớn, hào sảng ra khỏi soái trướng. Nàng đập mạnh tay xuống chiếc bàn trước mặt khiến nó gãy ra làm đôi.
Các vị tướng quân đứng đó hứng chịu cơn thịnh nộ của nàng, trên trán lăn xuống vài giọt mồ hôi. Chỉ có Lưu Hổ và Diệp Phúc vẫn im lặng nhìn về phía trước... trầm mặc xem như không thấy...
-Hahaha...
Bỗng có một tiếng cười vang lên, phá tan bầu không khí ngượng ngập, cả doanh trại... à không... cả Hoàng Khánh, chỉ có một người dám cười vào lúc này!
Thiên Bảo từ trong soái trướng bước ra, tiếu ý còn đọng trên khuôn mặt:
-Ta đã nói rồi không phải sao? Cứ khăng khăng nhốt ta bên trong, bây giờ bị người ta chọc tức!
Các vị tướng đứng nghe, cả hai Cẩm Y vệ đều có cùng một suy nghĩ: “Không phải vì ngài sao?”
Nàng thở ra một hơi lấy lại nét mặt trầm tĩnh:
-Còn không xem lại mình? Mấy ngày trước là ai thậm chí không thể đứng vững?
-Đó là chuyện của mấy ngày trước... bây giờ là bây giờ!
-Được, khỏe rồi chứ gì? Tốt, để cho trẫm không trở thành kẻ nói dối, sự vụ cần phải xử lý, giao cho Thân vương!
-Cái... Được! Tốt rồi, muội muội ta giỏi rồi...
Mấy kẻ chứng kiến nhịn cười đến nội thương, nhìn nét mặt đau khổ của Thiên Bảo giống như đang nói “Ta thật giỏi, cái miệng hại cái thân rồi!”
-Các khanh, Hoàng Giang chi chiến kết thúc thắng lợi, mau loan truyền tin này về kinh thành, cho dân chúng cùng chung vui, sắp xếp cho dân thành Trường Ca quay lại thành. Hai ngày nữa sẽ hồi kinh!
-Dạ! Bệ hạ anh minh! Hoàn Thiên đế vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Khắp soái trướng vang vọng tiếng tung hô, vị vua mà ai nấy đều tôn sùng...
Sau khi rời khỏi doanh trại Hoàng Khánh, Thác Bạt từ đầu đến cuối đều làm bộ mặt như khổ đại cừu thâm, khiến ai nấy đều phải tránh thật xa, viên trưởng sứ đánh bạo đến gần:
-Tướng... tướng quân? Nữ nhân đó...
-Nàng ta không phải một kẻ tầm thường, không ngờ trên đời lại có một người như nàng ta vậy!
-Chuyện đó...
-Hoàng Khánh có được nàng ta trị vì, e rằng bất cứ quốc gia nào... mười năm sau cũng không thể thắng một cuộc giao tranh!
-Có phải là hơi quá không? Hạ thần thấy... nàng ta chỉ là kẻ kiêu ngạo...
-Nàng ta đủ mạnh để kiêu ngạo, một kẻ yếu đuối như các ngươi sẽ không thể nào hiểu được!
Y dừng một chút, lại tiếp tục nói với trưởng sứ:
-Những gì diễn ra bên trong soái trướng, đều đã được nàng ta sắp đặt dự đoán sẵn!
-Ngay cả việc... ngài trà trộn?
-Đó là điểm mấu chốt, với sự xuất hiện của ta, nàng ta đã nắm chắc phần thắng trong tay. A~ không ngờ ta lại đánh giá thấp nữ nhân này!
-Tướng quân... còn điều kiện...
-Ta sẽ đích thân bẩm báo với Hoàng thượng!
-Nhưng quốc khố sẽ...
-Hừ! Mấy kẻ đó... không dám gặp nạn bỏ chạy đâu! Nếu không ta lập tức đến tận Hoàng cung của chúng!
Trong mắt Thác Bạt, mấy tên Hoàng đế ngu muội kia hoàn toàn không thể sánh bằng một góc váy của nữ nhân đó...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...