Ngươi Có Tiền Ta Có Đao


NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
*
Chương 27: Nhóc ngốc thù dai
  Cận Nhược ngồi xổm trên mặt đất, dùng một sợi dây thừng nghiêm túc đo đạc các loại dấu vết trên mặt đất.

Lăng Chi Nhan đứng ở một bên quan sát, phát hiện người này quả thực rất chuyên nghiệp, sợi dây nhỏ ở trong tay hắn giống như một cây xích mềm mại kỳ diệu, thủ pháp đo lường phương vị khiến người ta hoa cả mắt, mỗi thước đo qua các dấu vết, miệng hắn lại lẩm bẩm, giống như đang tính toán thứ gì đó.
  Thế nhân đều nói địa linh nhân kiệt Giang Nam, quả nhiên là như thế, không thể tưởng được một lính tuần thành nho nhỏ mà lại ngọa hổ tàng long.
  Nghĩ đến đây, Lăng Chi Nhan không khỏi liếc mắt nhìn Hoa Nhất Đường một cái, lại phát hiện Hoa Nhất Đường đang nhíu mày nhìn chằm chằm Lâm Tùy An.

Lăng Chi Nhan lần theo ánh mắt của hắn nhìn qua, Lâm Tùy An càng kỳ quái hơn, khoanh tay nhìn chằm chằm tên lính tuần thành kia, khóe miệng như cười như không, khóe mắt nhướng lên, biểu cảm cực kỳ đáng sợ.
  Chẳng lẽ tên lính tuần thành này có vấn đề?! Lăng Chi Nhan cả kinh, lại quan sát Cận Nhược, quả nhiên phát hiện ra vấn đề.
  Cận Nhược đổ rất nhiều mồ hôi, mồ hôi to bằng hạt đậu theo trượt xuống theo mái tóc làm ướt vạt áo.

Khí Hậu Dương Đô lúc này rất dễ chịu, hắn lại mặc quần áo mỏng manh, cho nên lượng mồ hôi này chảy rất khác thường.
  Đột nhiên, Lâm Tùy An cười một tiếng, tay Cận Nhược run lên, suýt chút nữa thì làm đứt dây thừng trên tay.
 Hoa Nhất Đường phồng má, thở phì phì điên cuồng phe phẩy quạt.
  Cận Nhược đứng dậy, dọc theo con đường phường tiếp tục dò xét, Lâm Tùy An không nhanh không chậm đi theo cách hắn năm bước, Hoa Nhất Đường ung dung đi phía sau Lâm Tùy An ba bước, tần suất phe phẩy quạt càng ngày càng nhanh, cảm giác như sắp quạt ra lửa rồi.
  Lăng Chi Nhan: "..."
  Dường như không giống như hắn nghĩ.
  Hành động đi theo kỳ quái như vậy kéo dài trong vòng một nén nhang thời gian, thẳng đến khi Cận Nhược khảo sát chấm dứt.
  "Từ dấu vết lưu lại trên hiện trường mà thấy thì thứ vận chuyển thi thể là một chiếc xe ngựa bình thường." Cận Nhược đứng ở bên ngoài tường phường Lăng Tam chỉ vào một con đường đất: "Xe ngựa dừng ở chỗ này một khoảng thời gian, sau đó dọc theo đường phường tiếp tục đi về phía trước."
  Mọi người đi theo Cận Nhược đi đến giữa đường, Cận Nhược lại chỉ vào con đường trên mặt đất: "Xe đậu ở chỗ này, trên xe có hai người bước xuống để vận chuyển thi thể."
  Lăng Chi Nhan: "Sao ngươi có thể xác định là hai người?"
  "Chiều dài bước đi và khoảng cách giữa hai chân có thể cho thấy chiều cao, dấu giày nông sâu có thể cho thấy cân nặng", Cận Nhược chỉ vào cạnh bên trái và phải: "Hai dấu giày đều là của nam nhân, một người thân cao hơn tám thước, một người cao từ năm thước đến sáu thước, dấu giày song song bước về phía trước, hơn nữa dấu chân khá sâu, hiển nhiên là hai người đồng thời nâng thi thể, sau đó bọn họ lại lần lượt bày tứ chi của thi thế ra bốn phía." Cận Nhược hơi nhíu mày: "Có một điểm rất kỳ lạ, lúc họ đặt tứ chi, có đi qua đi lại hai ba chuyến, còn có dấu vết kéo đi."
  Hoa Nhất Đường: "Bọn họ hẳn là đang đo khoảng cách giữa tứ chi và đầu"

  Lăng Chi Nhan: "Vì sao lại làm những việc này?"
  Hoa Nhất Đường: "Tôi nào biết?!"
  "Có thể truy tung xe ngựa đi đâu không?" Lâm Tùy An hỏi.
  Cận Nhược lắc đầu: "Ra khỏi khu phong thành, dấu xe để lại quá nhiều, đã không cách nào phán đoán được nữa."
  "Còn nữa không?"
  "Bước chân của bọn họ rất ổn định, không nhanh cũng không chậm."
  Lâm Tùy An thầm khen ngợi.

Bản lĩnh điều tra dấu vết hiện trường của tiểu tử này hiển nhiên cao hơn chủ quầy bánh dẻo kia vài phần, cô có lý do hoài nghi đây là kỹ năng tổ truyền của bản tông Tịnh Môn, vả lại những dấu vết này cũng chứng thực suy đoán lúc trước, hung thủ rất có thể có mối liên hệ với nhân viên trong phủ nha, biết lính tuần thành sẽ không tuần tra đến nơi này, cho nên quá trình vứt xác cực kỳ thong dong.

Lại chứng minh hung thủ có tư duy kín đáo, làm việc rất có kế hoạch, hắn dùng thủ đoạn phức tạp này xử lý thi thể, chỉ sợ không chỉ là phát tiết tình cảm mà là bởi vì hắn có nguyên nhân phải làm như vậy.
  Lâm Tùy An có dự cảm, nguyên nhân này, rất có thể chính là mấu chốt phá án.
  *
  Lúc trở lại phủ nha thì đã qua giờ ăn trưa, Lâm Tùy An đói đến mức lưng dán cả vào bụng, vốn định ké một hộp cơm của phủ nha đã là tốt rồi, kết quả vừa mới vào cửa sảnh phụ đã kinh ngạc đến ngây người.
  Trong phòng có thêm một cái bàn thật lớn, dù là là màu sắc, độ dày, hay là diện tích, đều cùng loại với chiếc bàn ở Hoa trạch, trên bàn bày ra những món ăn rực rỡ muôn màu, thịt gà vịt cá, hương thơm xông vào mũi, các loại điểm tâm với những tạo hình kỳ dị, chén vàng chén bạc được xếp chồng lên nhau rất gọn gàng, Mộc Hạ cúi đầu đứng nghiêm túc bên cạnh bàn, nở nụ cười thương mại hoàn mỹ.
  "Tứ lang, bữa trưa đã chuẩn bị xong."
  Hoa Nhất Đường mời Lâm Tùy An ngồi vào, bản thân cũng phe phẩy quạt tùy tiện ngồi xuống, Lăng Chi Lang cũng vén áo ngồi xuống bên cạnh Hoa Nhất Đường.
  Hoa Nhất Đường: "Này!"
  Lăng Chi Nhan vội gắp cho mình một con cá, nói: "Tố Văn Dương nổi danh thiên hạ, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền, đa tạ Tứ Lang khoản đãi." Còn không quên kêu hai thuộc hạ lại cùng ăn, Minh Thứ, Minh Phong càng không khách sáo, nói một câu "Đa tạ khoản đãi" xong lập ngồi xuống ăn, khẩu vị dường như còn rất tốt.
  Mặt Hoa Nhất Đường đen đi.
  Lăng Chi Nhan coi như không nhìn thấy, Lâm Tùy An cảm thấy cô cũng không nên căng thẳng làm gì, vẫy tay với Cận Nhược nói: "Cùng ăn đi."
  Nói thật, Cận Nhược có vẻ ngoài rất đoan chính, mặt trái xoan mắt tròn, bởi vì quanh năm làm việc ngoài trời mà làn da có màu lúa mạch khỏe mạnh, nhìn tuổi nhiều nhất là mười tám mười chín tuổi.

Vốn dĩ hắn đang đứng từ xa cánh cửa, nghe thấy tiếng của Lâm Tùy An, đầu tiên là cảm thấy hơi sửng sốt, ngay sau đó là vẻ mặt đề phòng.
  Cảnh giác cái gì vậy? Cái đuôi của ngươi đã bị lộ từ lâu rồi.
  Lâm Tùy An nói qua khẩu hình miệng: đừng giả vờ nữa tên gậy trúc.
  Cận Nhược nhận mệnh, đặt mông ngồi bên cạnh Lâm Tùy An, ăn như hổ đói, tư thế kia giống hệt như ăn bữa ăn cuối cùng vậy.
  Mặt Hoa Nhất Đường xanh mét, ánh mắt nhỏ nhắn nhìn Lâm Tùy An tràn đầy sự tố cáo.

  "Lãng phí không tốt, ăn càng nhiều người càng ít thức ăn thừa." Lâm Tùy An nói.
  "......"
  Lăng Chi Nhan vừa ăn vừa hỏi: "Hoa Tứ Lang, quan hệ nhân mạch của mấy người chết lúc trước từng nói kia khi nào mới có thể nói cho ta?"
  Hoa Nhất Đường buông đũa xuống, hiển nhiên là không còn khẩu vị gì, ý bảo Mộc Hạ bưng bút mực đến, đẩy chén đĩa trên bàn sang bên cạnh, dứt khoát viết ngay trên bàn cơm.
  "Quan hệ giữa Nghiêm Hạc, Bạch Thuận, Tưởng Hoành Văn và Phùng Du Nghĩa chính là hình ảnh thu nhỏ của quan hệ gia tộc bốn họ này.

Ba nhà Nghiêm, Bạch, Tưởng coi Phùng thị đứng đầu là chiêm phong, Bạch gia thức thời, dựa vào một chút thanh danh của tổ phụ để cầu cạnh sinh tồn từ Phùng thị, Nghiêm gia là thương nghiệp khởi nghiệp của Dương Đô mấy năm gần đây, dưới sự nâng đỡ của Phùng thị mà không ngừng mở rộng, giằng co với Dương đô Bùi Thị, Tưởng gia và Phùng thị bình thường đều là thư hương thế gia, con cháu Tưởng thị đều chiếm một chỗ trong tư thục Phùng thị, có uy tín trong giới văn môn."
  Hoa Nhất Đường đưa bút rất nhanh, chỉ chốc lát đã phác họa ra quan hệ của bốn nhà và bản đồ phân bố thế lực: "Về phần thế lực Phùng thị, điều này chắc Lăng Tư Trực rõ ràng hơn ta nhỉ."
  Lăng Chi Nhan gật đầu: "Gia chủ Phùng thị Phùng Quang Tế là lễ bộ thượng thư, được thánh thượng coi trọng, văn môn Phùng thị văn môn thanh danh lan xa, hàn môn học tử đều hướng tới, mấy năm gần đây còn có xu thế ngang hàng với ngũ tính thất tông, Đông Đô thậm chí còn xuất hiện cách nói lục tính bát tông, thêm một họ mới đó chính là Phùng thị."
  Ôi chao! Hậu sinh khả úy! Lâm Tùy An nghe rất say sưa.
  "Nói thật, thanh danh của Phùng thị hiện giờ đang thịnh, chúng thế gia hoặc là tránh mũi nhọn, hoặc là mượn sức hợp tác, chỉ có Dương Đô Hoa thị là dám đối nghịch với nhà hắn mà thôi." Lăng Chi Nhan nhìn Hoa Nhất Đường: "Không hổ là một nhánh xuân giữa ngàn biển nước."
  Không thể không nói gương mặt này của Lăng Chi Nhan thực sự rất đỡ việc, trời sinh đã mang theo nét kiên nghị chính khí, những lời khen ngợi này nếu từ trong miệng người khác nói thì nhất định sẽ mang theo mùi vị vuốt mông ngựa, nhưng từ miệng hắn nói ra lại giống như trăm phần chân thành trăm phần chính nghĩa, nghe hắn nói mà mặt Hoa Nhất Đường tỏa sáng, phe phẩy quạt nhỏ cứ phải gọi là dương dương đắc ý.
  "Lăng thị lấy quân công khởi nghiệp, quả nhiên có tầm nhìn."
  "Tứ Lang quá khen." Lăng Chi Nhan nói: "Cho nên Lăng mỗ cho rằng nếu nói Dương Đô này, nếu nói ai hiểu rõ Phùng thị nhất thì ngoài Hoa thị ra thì không còn ai nữa."
  Quạt của Hoa Nhất Đường ngừng lại, Lâm Tùy An suýt nữa thì phì cười.
  Ý Lăng Chi Nhan là: Tiểu tử ngươi đừng lấy những tin tức thối nát này lừa gạt ta, ta chỉ muốn nghe là nội tình thực sự cơ.
  Hoa Nhất Đường khép quạt lại, liếc Lăng Chi Nhan một cái, cầm lấy bút buồn bực viết tiếp, lúc này tốc độ càng nhanh hơn, chỉ trong thời gian một chén trà đã viết được vài trang.

Hắn viết một trang, Lăng Chi Nhan nhìn một trang, ánh mắt nhìn Hoa Nhất Đường càng kỳ quái.
  Lâm Tùy An thật sự tò mò, cũng cầm lấy một trang, phát hiện viết đều là nhưng điều mục liệt kê khô khan, tổng kết chính là bốn hạng mục lớn, thời gian, địa điểm, nhân vật, sự kiện.
  [Mùng tám tháng sáu năm thứ năm Huyền Phụng, Nghiêm Hạc và Bùi Thất Lang Bùi Thi đều ở phường Hồng Trang vì cướp đoạt địa bàn đánh nhau ở phường Tân Kê, trọng thương một người, thương nhẹ mười ba người, chết năm con gà chọi]
  [Ngày mười ba tháng sáu năm thứ năm Huyền Phụng, Tưởng Hoành Văn và Trần Trúc ở phường Quyển Ngọc đấu trà đấu thơ bốn thời rồi sinh ra bất hòa, hai bên đánh nhau, sau đó thành đánh nhau tập thế, bị thương nhẹ hai mươi người]
  [Ngày ba mươi tháng sáu năm thứ năm Huyền Phụng, Hoa Nhất Đường và Phùng Du Nghĩa hẹn đấu bóng trên sân ngựa, trọng thương ba người, bị thương nhẹ hai mươi tám người, sân ngựa nghỉ việc bốn mươi ngày.]
  [Ngày mùng bảy tháng bảy năm thứ năm Huyền Phụng, Phùng thị tư thục thi hội, đám người Hoa Nhất Đường bởi vì thi hội bất công, khẩu chiến bác bỏ đám người Phùng Du Nghĩa, trọng thương năm người, bị thương nhẹ bốn mươi sáu người, sau đó bị nha phủ Dương Đô phủ đình chỉ thi.]
  Được lắm tên nhóc, viết tù tì mấy chục trang, toàn là món nợ của hai đám công tử ăn chơi trác táng, thời gian và nguyên lại viết rõ ràng chi tiết như thế, thực sự khiến người ta bái phục, mà càng đáng sợ hơn nữa là mấy trăm bản ghi chép này Hoa Nhất Đường đều dựa vào trí nhớ viết ra.
  Đầu óc tên này rốt cuộc có cấu tạo thế nào vậy?

  Ngũ quan Lăng Chi Nhan bởi vì khiếp sợ mà trở nên vặn vẹo: "Những thứ này.

Sao ngươi nhớ rõ ràng vậy?"
Hoa Nhất Đường phe phẩy quạt: "Dương Đô này ai chả biết Hoa gia tứ lang ta thông minh hơn người, xem qua là không quên."
  Lăng Chi Nhan càng khiếp sợ: "Nhưng chưa từng nghe nói Hoa Tứ Lang tham gia khoa khảo..."
  Hoa Nhất Đường rất là khinh bỉ: "Một tên ăn chơi trác tác như ta tham gia khoa khảo vớ vẩn kia làm gì?"
(Lăng ca thi đỗ tiến sĩ khoa khảo haha)
  "......"
  Đũa trong tay Lăng Chi Nhan gãy thành đôi, Lâm Tùy An cảm thấy dường như hắn rất muốn xông lên cắn Hoa Nhất Đường một cái.
  "Từ năm thứ năm Huyền Phụng đến năm thứ tám Huyền Phụng, ân ân oán oán của chúng ta và Phùng thị đều viết hết trong này rồi, không phải ta nói, nếu chúng ta thật sự muốn giết đám người Phùng thị kia thì đã sớm động thủ rồi, cần gì phải đợi đến bây giờ." Hoa Nhất Đường nói.
  Lăng Chi Nhan: "Hoa gia Tứ Lang thật thẳng thắn."
  Hoa Nhất Đường: "Những chuyện này ngươi chỉ cần đi vòng ở Dương Đô Thành là có thể điều tra bảy tám phần, không cần phải giấu diếm, chúng ta đối đầu Phùng thị cho tới bây giờ đều là đường đường chính chính, không thẹn với lương tâm, cũng không sợ ngươi điều tra.

Thay vì tập trung tinh lực vào chúng ta thì ngươi vẫn nên đi điều tra những nơi mà ngươi không thể nhìn thấy ấy."
  "Lời này của ngươi là có ý gì?"
  "Bài thơ vớ vẩn Phùng thị đưa cho ngươi lúc trước, vốn dĩ không phải ta viết, ta chỉ là mượn hoa hiến Phật thêm dầu vào lửa, bài thơ kia xuất hiện chưa đến một tháng thì có án giết người liên hoàn." Hoa Nhất Đường nhướng mày: "Theo lời ngươi nói, đúng, thực, rất, kỳ lạ."
  Lăng Chi Nhan hơi suy tư, đứng dậy hành lễ với Hoa Nhất Đường và Lâm Tùy An, dẫn theo Minh Thứ Minh Phong cáo từ rời đi.
  Hoa Nhất Đường thở phào nhẹ nhõm, dùng đũa chọn hạt cơm, liếc mắt nhìn Cận Nhược, ánh mắt tràn đầy sự châm chọc.
  Cận Nhược điên cuồng gặm xong hai miếng thịt dê, lau miệng đứng lên, nói với Lâm Tùy An nói: "Nói chuyện với ta một lát."
  Lâm Tùy An còn chưa kịp phản ứng thì Hoa Nhất Đường đã nóng nảy trước: "Lâm Tùy An với ta là cộng sự! Có gì mà ta không thể nghe được cơ chứ?!"
  "Khụ, xin giới thiệu, vị này là Cận Nhược của Tịnh Môn." Lâm Tùy An quay người nói với Cận Nhược: "Vị này không cần ta giới thiệu nhỉ, Hoa gia Tứ Lang."
  Hoa Nhất Đường trợn lớn hai mắt, Mộc Hạ rất biết điều lui ra ngoài, sau đó còn rất hiểu chuyện đóng cửa phòng lại.
  Cận Nhược: "Sao ngươi nhận ra ta?"
  Lâm Tùy An: "Ta đâu có mù."
  "Ngươi đừng đắc ý, nếu không phải ta tự nguyện hiện thân thì ngươi cho dù có đào ba thước đất cũng không tìm được ta đâu."
  Lâm Tùy An gật đầu: "À.

Nói đi, gặp phải chuyện gì khó khăn mới kích thích ngài ra gặp ta thế?"
  Mặt Cận Nhược càng đen, buồn bực một lúc lâu mới nói: "Trong Tịnh môn có nội gián."
  Lâm Tùy An lập tức lấy lại tinh thần: "Ôi chào?"
  Hoa Nhất Đường dựng thẳng lỗ tai lên.
  "Các ngươi bày ra biểu cảm vui sướng khi người gặp họa như vậy là có ý gì." Tử Nhược hừ một tiếng: "Nội gián lộ ra tin tức Tịnh Môn, suýt nữa thì hại chết hai người các ngươi đó."

  Lâm Tùy An: "..."
  Mí mắt Hoa Nhất Đường run rẩy: "Chẳng lẽ người đưa mật báo cho Chu Trường Bình chính là...!Tịnh Môn?"
  "Tịnh môn quả thực có hợp tác với phủ nhan Dương Đô, nhưng tin tức gì có thể đưa, tin tức gì nên giữ bí mật, Tịnh Môn tự có quy củ.

Lâm Tùy An là chủ nhân của Thiên Tịnh, tin tức nàng ta muốn ở trong Tịnh Môn bí mật cao nhất, tuyệt đối sẽ không nói cho quan phủ biết." Cận Nhược nhíu mày nói: "Nhưng không biết vì sao, tin tức của Lưu Nguyệt lâu lại bị lọt ra ngoài, ta vội vàng rút hết môn đồ về điều tra kỹ lưỡng nhưng lại không tra ra bất kỳ manh mối nào về nội gián.

Trước khi điều tra rõ nội gián, các môn đồ Tịnh Môn đều là nghi phạm, nếu không phải sợ ngươi lại...!Ta sẽ không tự mình đến đâu."
  Biểu cảm của Cận Nhược rất rối rắm, rõ ràng là lo lắng, lại cố gắng giả vờ không lo lắng, khiến cho Lâm Tùy An nhớ tới một con mèo kiêu ngạo, cô đột nhiên muốn xoa đầu hắn, thế nhưng vẫn cố gắng nhịn lại.
  "Ngươi ở Tịnh Môn có chức vị gì?"
  Cận Nhược giận dỗi trả lời: "Đại diện môn chủ.
  Lâm Tùy An: Ôi chao, thế mà lại còn là phó tổng!
  "Môn chủ đâu?"
  "Tạm thời chưa có."
  "Chủ nhân Thiên Tịnh có mối quan hệ gì với Tịnh Môn?"
Hoa Nhất Đường đột nhiên hỏi một câu.
  Giáp Nhược giận dữ: "Liên quan cái rắm gì đến ngươi!"
  Lâm Tùy An đã sớm đoán ra bảy tám phần, dứt khoát sạch sẽ lưu loát đâm thủng cửa sổ giấy: "Thì ra Thiên Tịnh là tín vật của môn chủ Tịnh Môn."
  Cận Nhược nhảy dựng lên, run rẩy: "Ngươi, ngươi ngươi ngươi chẳng lẽ muốn..."
  Lâm Tùy An giơ hai tay lên: "Ta không có hứng thú với vị trí môn chủ gì đó, lời hứa trước đây vẫn có hiệu quả như cũ, chỉ cần người có thể đánh bại ta thì ta sẽ dâng Thiên Tịnh lên cho ngươi.

Chỉ là...!nếu Thiên Tịnh ở trong tay ta, ta có phải có thể đưa ra một chút yêu cầu nhỏ hay không?"
  Nói xong, Lâm Tùy An híp mắt đánh giá Cận Nhược từ trên xuống dưới.

Thầm nghĩ tên nhóc này là nhân tài dấu vết học khan hiếm của nhân loại, nếu không dùng được hắn thì chẳng phải là uống phí của trời hay sao?
  Hoa Nhất Đường: "Ừ khụ khụ khụ!"
  Ảnh Nhược mặt đều xanh mét: "Ngươi, ngươi ngươi ngươi ngươi muốn làm gì?!"
  Lâm Tùy An mỉm cười mà tự cô cảm thấy rất lương thiện: "Hợp tác với chúng ta, cùng điều tra án."
  18.7.2022
  Tiểu kịch trường:
  Cận Nhược: Sao ta có cảm giác như bị lừa lên thuyền giặc thế này?
  Lâm Tùy An: Trùng hợp ghê, trước đây ta cũng từng có loại cảm giác này, ha ha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui