Ngươi Có Tiền Ta Có Đao

NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

Chương 268: Phiên ngoại: Một ngày bình thường của Đại lý tự

Đây là một ngày rất bình thường.

Giờ dần ngày mùng ba, Đại Lý Tự Tư Trực Lăng Chi Nhan rời giường.

Sau khi rửa mặt đơn giản thì Minh Thứ bưng bữa sáng tới: một lồng bánh đường trắng.

Hôm qua, Thiếu khanh Đại Lý Tự Trương Hoài tổ chức tiệc trăm ngày cho con trai, mời mấy người bạn chí giáo, Lăng Chi Nhan chính là một trong số đó, trên tiệc khách chủ tận hoan, lúc yến tàn Trương Hoài đuổi theo ra cửa lớn, nhét cho Lăng Chi Nhan một hộp thức ăn.

"Lục Lang, ngươi nhìn ngươi xem, Hoa Tứ Lang mới không ở đô thành ba tháng mà người đã gầy đi một vòng rồi, nếu sau này bận rộn quá thì đừng khách khí mà cứ tới nhà ta ăn cơm, mặc dù Trương phủ ta không ngon bằng Hoa trạch nhưng có thể lấp đầy bụng."

Không thể không nói, thực tế cầu thị quả nhiên là truyền thống tốt đẹp của Đại Lý Tự.

Những lời này của Trương thiếu khanh thật sự nói vào điểm mấu chốt, bánh đường trắng của Trương phủ cũng chỉ có mỗi cái ưu điểm lấp đầy bụng, cứng đến có thể đập chết người, Lăng Chi Nhan khó khăn gặm hai miếng mà đau cả răng.

Minh Thứ yên lặng pha một chén trà Bách Hoa lớn, Lăng Chi Nhan thở dài, tách bánh đường trắng ra ngâm vào nước trà, coi như ăn xong một bữa.

Sáng sớm bắt đầu không thuận lợi cho nên tâm trạng Lăng Tư Trực đại nhân cũng không tốt lắm.

Giờ dần một khắc, Lăng Chi Nhan ra khỏi nhà đúng giờ.

Lăng Chi Nhan ở phường Đôn Hậu, khu cư trú hoàng kim của thành Đông Đô, giao thông thuận tiện, chỗ tốt rất nhiều.

Ví dụ như có thể đi bộ đi làm, lúc nào cũng có thể bị lãnh đạo gọi đi tăng ca vân vân, khuyết điểm cũng rất rõ ràng, tiền thuê quá đắt.

Lần trước vụ án của Thái Nguyên Khương, thánh thượng thưởng cho ba vạn quan, hẳn cầm đi trợ cấp hết cho các huynh đệ trong tộc rồi, còn chút bổng lộc của Đại Lý Tự đành phải tiết kiệm mà dùng.

Nếu lần nào có nhiệm vụ được thưởng một ngôi nhà ở Đông Đô thì tốt biết mấy, Lăng Chi Nhan nghĩ thầm, giống như Lâm nương tử vậy, ít nhất có thể tiết kiệm chút tiền thuê phòng.

Đáng tiếc, Huỳnh Dương Lăng thị lục lang nổi tiếng da mặt mỏng, đưa ra yêu cầu này thật sự là không dễ nói với thánh thượng, chỉ có thể ám chỉ, nhưng thánh thượng giống như đã hiểu lại vỡ như hồ đồ, vả lại hình như còn rất thích nhìn cái dáng vẻ xấu hổ quẫn bách của hắn.

Nói thật, Lăng Chi Nhan có đôi khi cảm thấy thánh thượng cũng rảnh quá.

Khụ, đại bất kính đại bất kính!

Lăng Chi Nhan thầm tỉnh táo lại, theo dòng quan viên lục bộ cửu giám, đúng giờ đi vào hoàng thành, dọc đường gật đầu chào hỏi rồi vào Đại Lý tự, đi thẳng đến công văn đường, hôm qua còn có mấy quyển trục vụ án chưa thẩm xong, cần phải kết thúc công tác trước khi hạ triều.

Mỗi ngày từ đầu giờ Mão đến giờ Thìn là thời gian lâm triều, quan viên lục phẩm trở lên của Hoàng thành đều cần lên triều nghị sự, khoảng thời gian này cũng là thời gian an tĩnh hiếm có của Đại Lý Tự, tất cả mọi người ngầm hiểu là nhân lúc này tranh thủ làm việc, nếu không thì đợi đến khi Đại Lý Tự Khanh Trần Yến Phàm trở về, thì có khi lại kiếm chuyện gì đó nữa.

Lăng Chi Nhan xem hồ sơ hơn một canh giờ, hơi mỏi mắt bèn đứng lên dạo quanh hai vòng, lấy ra bình lưu ly nhỏ mang theo nhón một miếng ô mai trong bình ngậm ở trong miệng, đầu lưỡi kích thích, trong lòng ngọt ngào, cả người đều cảm thấy thoải mái.

Ô mai này là do Hoa gia Tam Nương tự tay ướp gia vị, giục roi thúc ngựa từ Ích Đô đưa tới, Lăng Chi Nhan còn nhớ rõ lần đầu tiên ăn ô mai là Hoa gia Tam Nương ngón tay bóp miệng nhét vào miệng hắn, còn cả mùi hương trên người Hoa Nhất Mộng...

Tai Lăng Chi Nhan đỏ lên, vội hít sâu một hơi, đuổi ý nghĩ không an phận kia ra khỏi đầu.

Ô mai này vốn là muốn giúp hắn trị liệu tâm bệnh nôn mửa, bây giờ chứng nôn mửa đã khỏi bảy tám phần, lại mắc phải bệnh thích đồ chua, mỗi ngày không ăn mấy viên thì trong lòng cứ thấy trống trải.

Minh Thứ ở bên cạnh vò đầu bứt tai, muốn nói lại thôi.

Lăng Chi Nhan: "Chuyện gì thế?"

Minh Thứ thở dài: "Lăng công à, về sau lúc ngài ăn ô mai này thì vẫn nên đến nơi ít người thì hơn."

"Vì sao?"

"Lần trước ngài điều tra án, chứng nôn mửa tái phát, ăn ô mai xong thì hết, kết quả bị dân chúng vây xem nhìn thấy... Bây giờ trên phố đều đồn nói Tư Trực tướng mạo tuấn tú ở Đại Lý Tự là nữ cải nam trang, còn mang thai..."

Minh Phong: "Phụt ha ha ha ha!"

Lăng Tư Trực đại nhân "tướng mạo tuấn tú" rối rắm một hồi: "Lăng mỗ đâu phải Tứ Lang, có chỗ nào giống nữ tử đâu?!"

Minh Phong cười đến nghiêng ngả: "Không hẳn không hẳn, thì là bởi vì Hoa gia Tứ Lang thơm hơn cả nữ tử nên mới không khiến người ta hoài nghi, còn người như Lăng tư trực ngài thì càng hấp dẫn hơn."

Lời này của Minh Phong nghe quả thực không được tự nhiên? Lăng Chi Nhan thầm nghĩ, quả nhiên là chơi lâu với Mộc Hạ, không học được điều gì tốt cả.


Trong lúc nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, Lăng Chi Nhan liếc mắt nhìn sắc trời, giờ thìn đã qua, hẳn là đã hạ triều, vội vàng bước nhanh tới cửa chính.

Từ xa, chợt nghe thấy Đại Lý tự khanh Trần Yến Phàm lớn giọng: "Phương Phi Quang cái tên kia, có bản lĩnh chúng ta ra đánh tay đôi! Ngày nào cũng bóng gió chỉ tang mắng hòe ta trên triều thì tính là cái thá gì?!"

Thiếu khanh Đại Lý Tự Trương Hoài hai tay đỡ Trần Yến Phàm, dùng sức chín trâu hai hổ kéo hắn vào trong cửa, mệt đến toát mồ hôi trán, Trần Yến Phàm chẳng những không phối hợp mà còn mượn điểm tựa của Trương Thiếu Khanh, nhảy dựng lên đạp liên tục, miệng mắng liên tục.

Phương Phi Quang bên ngoài cũng không chịu thua kém, bị hai tên giám sát Ngự Sử đài đỡ lấy, đạp càng hăng máu, mắng càng lớn tiếng hơn: "Trần Phiền Phiền ngươi còn có mặt mũi nói ư, mấy tông án Ngự Thư đài buộc tội kia khi nào thì bắt đầu điều tra hả?"

"Chứng cớ thì éo có cái rắm gì, ta cái bà nội nhà ngươi! Rõ ràng là giám sát Ngự Sử đài các ngươi rảnh rỗi sinh nông nổi!"

"Trần Phiền Phiền, ngươi là lấy chuyện công báo thù riêng, lười biếng không làm tròn trách nhiệm!"

"Ta đập chết tổ cha nhà ngươi!"

"Ta nhổ vào tổ cha nhà ngươi!"

Lăng Chi Nhan tiến lên giúp Trương Thiếu Khanh kéo Trần Yến Phàm vào, viện binh Ngự Sử Đài cũng tới, khiêng Phương Phi Quang đi, triều quan đi ngang qua đã nhìn quen mắt, chẳng thèm liếc xem.

Buổi sáng an nhàn của Đại Lý Tự cứ như vậy mà kết thúc.

Trần Yến Phàm mang về một tin tức tốt và một tin tức xấu.

Tin tức tốt là tuần án Ngự Sử Hoa Nhất Đường mới nhậm chức, ít ngày nữa sẽ trở về Đông Đô, tin tức xấu là hắn mang theo một đống hồ sơ vụ án, toàn bộ thành viên Đại Lý Tự phải tăng ca.

Trần Yến Phàm dùng búa nhỏ dính thuốc mọc tóc tí tách đập vào đầu: "Ngươi nói xem Hoa gia Tứ Lang này rốt cuộc là ai? Sao hắn đi đến đâu thì nơi đó lại có án oan, đến đâu là có người chết đến đó, bao nhiêu vụ án khắp nhà Đường này đều cho hắn gặp phải rồi?! Còn Lâm Tùy An kia, vì sao cứ đến đâu thì chỗ đó lại có giang hồ đạo tặc, sơn dã cướp bóc, lần trước còn có môn phái nuôi dưỡng tư binh gì, ôi trời ơi, hai người này, đúng là xui quá rồi!"

Trương Thiếu Khanh cảm khái: "Người có thiên mệnh, mệnh cách kỳ tuyệt, không phải người thường có thể hiểu được."

"Thiên mệnh gì? Thiên mệnh xui xẻo sao?"

"Phì... khụ khụ, Trần công không thể nói lung tung đâu..."

Lăng Chi Nhan nghe giọng nói của hai người, có hơi hoảng hốt.

Hắn giống như có hơi nhớ tay nghề của Mộc Hạ, tiếng cười lạnh lẽo của tứ thánh, gương mặt quan tài của Phương Khắc, bánh ngọt của Cận Nhược, thậm chí nhớ đến trà xông địa ngục của Y Tháp.

Nhớ nhất, tất nhiên là......

Đang lúc đi vào cõi thần tiên thì ngoài cửa có nữ quan truyền đến khẩu dụ của thánh thượng, truyền Đại Lý Tự Ti trực Lăng Chi Nhan vào cung nghị sự.

*

Biểu cảm của nữ đế rất nặng nề, một tay nâng má, một tay gõ ngự án.

Tấu chương trên án chất như một ngọn núi nhỏ.

Lòng Lăng Chi Nhan trầm xuống, chẳng lẽ lại có vụ án lớn xảy ra, bèn bước lên phía trước thi lễ: "Thánh thượng gọi gấp vi thần đến đây, không biết là chuyện gì quan trọng thế ạ?!""

Nữ Đế cau mày: "Những thứ này đều là tấu sớ giục trẫm sắc lập hoàng phu!"

"Hả?"

"Đám già này ngày nào cũng cằn nhằn liên miên dong dài, nói hoàng thất chính thống, huyết mạch tất phải cao quý thuần khiết, hoàng phu được chọn phải từ các thanh niên tài tuấn trong đại thế gia." Nữ Đế thở dài, nhướng mắt nhìn Lăng Chi Nhan, ánh mắt như nước xuân du đãng: "Nếu nói đến thanh niên tài tuấn của thế gia đại tộc, Lăng ái khanh ngươi...."

Da đầu Lăng Chi Nhan muốn nổ tung, quỳ xuống dập đầu: "Vi thần đã có người ái mộ trong lòng, đời này không phải nàng thì không cưới, đến chết không thay đổi!

Nữ Đế thật dài "Ồ?" một tiếng, duỗi dài cổ, hai mắt tỏa sáng: "Người Lăng ái khanh ái mộ là Hoa gia Tam Nương Hoa Nhất Mộng ư?"

Cổ họng Lăng Chi Nhan lăn vài cái, cắn răng: "Vâng!"

"Rất tốt! Rất tốt!" Nữ đế mừng rỡ: "Lăng ái khanh mau đứng dậy, mau kể hết những chuyện ngươi làm thế nào để có được trái tim của Hoa Tam Nương đi!"

Lăng Chi Nhan bối rối: "Gì cơ ạ?"

Nữ Đế cũng không biết lấy từ đâu ra một cuốn sách nhỏ, giơ bút lông, trông mong nhìn Lăng Chi Nhan: "Nói đi."

"Việc này có liên quan gì đến việc sắc lập hoàng phu?"

"Đều là người Hoa gia, sở thích chắc sẽ tương tự, kinh nghiệm của Lăng ái khanh chắc trẫm có thể dùng được!"

Ánh mắt Lăng Chi Nhan càng lúc càng tròn: "Chẳng, chẳng lẽ người được chọn làm hoàng phu trong lòng thánh nhân là, là..."


"Ai da, ta nói thẳng nhé." Nữ đế hắng giọng: "Ta nhìn trúng Hoa thị gia chủ Hoa Nhất Hoàn."

"Đùng đùng" một tia sét bay qua da đầu, Lăng Chi Nhan cứng ngắc, trong đầu xoay quanh mấy hàng chữ to:

Nơi này là cấm cung!

Trước mặt là thánh thượng!

Tuyệt đối không thể thất lễ!

Nhịn, nhất định phải nhịn!

Lăng Chi Nhan không nhịn được.

Nữ đế ôm bụng cười to: "Ha ha ha ha, Lăng Lục Lang, biểu cảm của ngươi là gì thế ha ha ha ha~"

Lăng Chi Nhan quỳ xuống đất: "Xin thứ tội vi thần vô lễ!"

"Không sao không sao." Nữ Đế xua tay: "Mau nói kinh nghiệm của ngươi cho ta nghe một chút đi!"

Mặt Lăng Chi đỏ tới mang tai, hắn như ngồi trên đống lửa, lắp bắp kể lại quá trình quen biết Hoa Nhất Mộng một lần, Nữ đế nghe rất cẩn thận, còn nghiêm túc ghi chép, cuối cùng đưa ra tổng kết: "Thì ra là thế, thứ Lăng Lục Lang ngươi dùng là chiêu lạt mềm buộc chặt, anh hùng cứu mỹ nhân, lấy lòng, chiêu số tuy rằng hơi quê một chút, nhưng có lẽ người Hoa thị thích kiểu này cũng chưa biết chừng."

Lăng Chi Nhan nhắm hai mắt, nắm chặt tay, cảm giác mình sắp chín đến nơi rồi.

Thế mà nữ đế vẫn chưa hết hứng thú, còn lôi kéo hắn ở trong cung ăn cơm, uống trà, nghe nhạc, thề phải vắt sạch chút kinh nghiệm yêu đương ít ỏi của Lăng gia Lục Lang mới thôi, đến lúc hoàng hôn mới từ bi thả hắn ra khỏi cung.

Lúc trở lại Đại Lý Tự thì trời đã tối, thể xác và tinh thần Lăng Chi Nhan đều mệt mỏi, bước đi giống như đang bay.

Còn chưa vào cửa thì Kinh Triệu phủ tư pháp tham quân Vạn Lâm đã như lửa cháy hừng hực vọt tới, lôi kéo Lăng Chi Nhan đi: "Lăng lão đệ, xảy ra vụ án lớn rồi!"

Lăng Chi Nhan giật mình hoàn hồn: "Vụ án gì?!

"Đông Đô thành tự nhiên xuất hiện một tên trộm, trộm bảo vật gia truyền của ba nhà phú thương, hôm nay hạ thiếp, nói muốn tới trộm nhà thứ tư, mau mau theo ta đi bắt giặc nào!"

*

Lăng Chi Nhan nhìn chằm chằm cây trâm trước mắt, nhìn thế nào cũng thấy rất quen.

[Nghe nói là bảo vật truyền đời, trong lòng yêu thích, hôm nay giờ tý ba khắc sẽ đạp trăng tới xem thử bảo vật thế nào.]

Chữ viết ngang bằng dọc thẳng, cứng rắn, rõ ràng chính là "thể chữ mộc" của thiên hạ đệ nhất trộm.

Lăng Chi Nhan đỡ trán: "Là Vân Trung Nguyệt."

Vạn Lâm muốn té xỉu: "Xong đời!"

Mục tiêu của Vân Trung Nguyệt là một phú thương Ba Tư, vừa tới Đông Đô định cư chưa đến nửa năm, nhận được thiếp mời của Vân Trung Nguyệt chẳng những không hoảng hốt lại còn thấy hưng phấn, ngoại trừ báo quan ra thì còn mời hào kiệt giang hồ lừng lẫy nổi tiếng Đông Đô thành đến tương trợ.

Giang hồ hào kiệt là thập trưởng lão Đinh Khôn phân đàn Tịnh Môn Đông Đô, dẫn theo hai mươi đệ tử Tịnh Môn chặn trước.

"Hai vị đại nhân chớ lo lắng, Tịnh Môn ta và Vân Trung Nguyệt giao chiến nhiều lần, kinh nghiệm phong phú, hôm nay đã thiết lập thiên la địa võng, Vân Trung Nguyệt này không đến thì thôi, nếu dám đến chắc chắn sẽ khiến hắn chịu không nổi!"

Lời còn chưa dứt thì chợt nghe trong gió truyền đến tiếng cười: "Chu chua, khẩu khí thật lớn, tại hạ tung hoành giang hồ nhiều năm, trừ chủ nhân Thiên Tịnh của Tịnh môn các ngươi, thì chưa bao giờ sợ ai."

Một bóng dáng theo gió bay tới trên mái cong nhọn, giày đen, mặt nạ màu bạc, phía sau là một vầng trăng tròn thật lớn, đuôi tóc dài hiện lên ánh bạc.

Phú thương Ba Tư kích động kêu to, chỉ hận không thể xông lên bắt tay ký tên ngay tại chỗ.

Lăng Chi Nhan và Vạn Lâm liếc nhau, đồng thời rút đao ra khỏi vỏ, đạp tường thượng phòng đánh về phía Vân Trung Nguyệt.

Gió bỗng nhiên biến lớn, ánh trăng phía sau Vân Trung Nguyệt chợt sáng ngời, hóa ra chín tầng ảo ảnh hoa sen, từng cánh hoa ùn ùn kéo xuống che phủ hai người.

Đây là liên hoa bộ? Sao lại trở nên đáng sợ như vậy?

Lăng Chi Nhan kinh hãi thất sắc, hoảng loạn vung đao nghênh địch, nhưng toàn chém vào không khí, Vạn Lâm phía sau hét một tiếng, rơi từ trên nóc nhà xuống, một cơn gió đột nhiên tới gần, Lăng Chi Nhan thấy được đôi mắt cười híp lại phía sau mặt nạ bạc.

Một giây sau trong viện truyền đến một tiếng quát to: "Lăng lão lục, tránh ra!"


Là giọng của Cận Nhược.

Lăng Chi Nhan quay ngươi vung ra một đao đồng thời cấp tốc lui về phía sau, chợt nghe trên không trung "bùm bùm" mấy tiếng vang thật lớn, năm tấm lưới lớn mở ra giữa không trung, gào thét đánh về phía Vân Trung Nguyệt, là "lưới đánh cá" công bộ thị lang Lư Anh Kiệt thí nghiệm đã lâu để bắt giặc.

Mũi chân Vân Trung Nguyệt nhón lên ngói nhà, thân như gió xoáy, múa một đường rồi gập người giữa không trung, chẳng hao tổn chút lông tóc nào chui ra khỏi lưới đánh cá: "Tiểu Cận Nhược, mấy ngày không gặp, thông minh lên rồi nhỉ, đáng tiếc thứ đồ chơi thô thiển này, căn bản không làm gì được ta."

Lại nghe một tiếng "cạch", ánh đao màu xanh lục như sấm chớp bổ ánh trăng ra, thiếu nữ áo đen như gió lốc xoáy về phía Vân Trung Nguyệt.

Gần như cùng một lúc, một chiếc giày trắng như tuyết bay qua đầu Vân Trung Nguyệt, giọng Hoa Nhất Đường vang vọng bầu trời đêm: "Ăn cứt chó! Vân Trung Nguyệt! Sao ngươi còn dám đến! chán sống rồi hay sao hả?!"

Vân Trung Nguyệt căn bản không rảnh trả lời Hoa Nhất Đường, bóng sen chín tầng và đao quang Thiên Tịnh quấn quanh giao kích dưới ánh trăng, tia lửa văng khắp nơi, rực rỡ còn hơn pháo hoa tiết Thượng Nguyên.

Lăng Chi Nhan rất biết mình biết ta, xoay người nhảy xuống nóc nhà, đây là sức chiến đầu hắn không dây vào được, tốt nhất vẫn nên cách xa một chút.

Phú thương Ba Tư trợn mắt há hốc mồm: "Ta biết, đó là môn thần! Chiến thần nương nương!"

Dần dần, đao quang Thiên Tịnh càng lúc càng sáng lên, ảo ảnh hoa sen của Vân Trung Nguyệt càng ngày càng ít, từ chín cái biến thành tám cái, lại từ tám cái biến thành sáu cái, lúc cái ảo ảnh thứ năm bị Vân Trung Nguyệt đột nhiên kêu to: "Lâm Tùy An, đừng ép ta ra tuyệt chiêu!"

Nói xong, ba chiêu Đao chém đoạn trường đánh qua, toàn bộ ảo ảnh bị tiêu diệt, chỉ còn lại có Vân Trung Nguyệt, mắt thấy sắp bị Thiên Tịnh chém đứt cổ thì đột nhiên Vân Trung Nguyệt lại kéo mặt nạ bạc xuống. Dưới ánh trăng, khuôn mặt kia đẹp đến mức không giống như người phàm.

Dưới chân Lâm Tùy An lảo đảo một cái, Thiên Tịnh chém lệch.

Vân Trung Nguyệt cười lớn đạp gió mà đi, trốn biệt.

Hoa Nhất Đường tức sùi bọt mép: "Vân Trung Nguyệt, ngươi có cần mặt mũi nữa không hả!"

Giọng Vân Trung Nguyệt từ xa truyền về: "Đương nhiên là muốn rồi! Tại hạ phải dựa vào khuôn mặt này để chạy trốn nữa mà...mà...mà..."

Phú thương Ba Tư sốt ruột, mang theo thủ hạ đuổi theo: "Nguyệt Trung Hằng Nga, đừng đi mà, bảo bối của ta tặng người nè, mau trở về đi..."

Lâm Tùy An thở dài, xoay người nhảy vào trong viện: "Liên hoa bộ của Vân Trung Nguyệt lại tinh tiến rồi."

Cận Nhược nghiến răng nghiến lợi: "Chúng ta đi đến đâu, hắn lại đi theo trộm đến đó, chắc chắn là cố ý rồi!"

Hoa Nhất Đường tức giận: "Lâm Tùy An, nàng lại hạ thủ lưu tình!"

"Khuôn mặt kia là khuôn mặt của Tần tướng quân." Lâm Tùy An bất đắc dĩ: "Ta không xuống tay được..."

Mặt Hoa Nhất Đường đen thành đáy nồi, quay đầu bước đi, Lâm Tùy An dở khóc dở cười đuổi theo, chọc chọc lên bả vai Hoa Nhất Đường, Hoa Nhất Đường hừ hừ hai tiếng, tiếp tục đi, Lâm Tùy An lại kéo kéo tay áo Hoa Nhất Đường, Hoa Nhất Đường dừng bước, cầm tay Lâm Tùy An đặt vào trong ngực, hai cánh tay ôm eo Lâm Tùy An, chua lè nói: "Lần sau, tuyệt đối không tha cho hắn!"

"Được rồi."

"Không được nhìn chằm chằm mặt hắn."

"Ta sẽ cố gắng hết sức."

"Nói dối là chó con!"

"....Gấu..."

Cận Nhược và đám Tịnh môn đệ tử lộ ra biểu cảm chán nản, Vạn Lâm tặc lưỡi: "Quả thực chẳng coi chúng ta là người ngoài, đến ta còn xấu hổ giùm hai người họ."

Lăng Chi Nhan: Da mặt dày như thế, không hổ là Tứ Lang.

Hoa Nhất Đường quay đầu lại: "Lục Lang, còn thất thần làm gì? Về nhà ăn khuya thôi."

Lâm Tùy An: "Đều là món đắt nhất đó."

Cận Nhược: "Có canh rùa nữa!"

Lăng Chi Nhan nhướng mày cười: "Đến đây."

*

Lại là một ngày bình thường.

Giờ dần ba khắc, Đại Lý Tự Tư Trực Lăng Chi Nhan rời giường.

Minh Thứ bưng bữa sáng tới: Thịt dê nóng hôi hổi mới từ Hoa trạch đưa tới.

Lăng Chi Nhan liên tục khoát tay.

Đêm qua ăn no quá, bây giờ còn có chút buồn nôn.

Hắn lấy ô mai ra ngậm một viên, thoải mái hơn một chút.

Nghĩ đến đêm qua Hoa Nhất Đường nói, tháng sau Hoa Nhất Mộng sẽ tới Đông Đô, trong lòng hắn càng thoải mái.

Giờ mão một khắc, vào Hoàng thành, vào Đại Lý tự.

Lúc đi ngang qua Liễm Thi Đường, thấy mấy người khám nghiệm tử thi mới tới tông cửa xông ra, quỳ trên mặt đất nôn đến tối tăm mặt mũi.


Kim bài khám nghiệm tử thi của Đại Lý Tự Phương Khắc tay trái cầm một thanh đao mổ thi thể, tay phải một đoạn ruột máu chảy đầm đìa đi ra, vẻ mặt ghét bỏ: "Chừng này mà đã nôn rồi? Hôm nay ngỗ tác của Đại Lý Tự đúng là chẳng được gì!"

Minh Thứ và Minh Phong dán vào chân tường chạy nhanh như chớp, Lăng Chi Nhan làm bộ như không nhận ra, nhét nhét hai miếng ô mai vào miệng, cũng chạy trốn.

Giờ thìn ba khắc, hạ triều. Đại Lý tự khanh Trần Yến Phàm và Ngự Sử đài đại phu Phương Phi Quang ở trước cửa đánh nhau, quan viên Đại Lý tự và Ngự Sử đài kêu khổ không ngừng, dùng sức chín trâu hai hổ mới kéo được hai vị đại ca của nhà mình ra nâng trở về nha môn.

Giờ tỵ một khắc, nữ quan truyền khẩu dụ thánh thượng, tuyên Đại Lý tự ti trực Lăng Chi Nhan vào cung nghị sự.

Lăng Chi Nhan cố gắng lết đi, còn chưa tới ngự thư phòng thì đã nghe được giọng của nữ đế: "Lâm ái khanh, thực không giấu diếm, ta nhìn trúng Hoa Nhất Hoàn. Lâm ái khanh đã làm gì để có được trái tim thiếu nữ của Hoa Tứ Lang thế, mau nói cho ta nghe một chút để ta tham khảo nào."

Lăng Chi Nhan trượt chân, suýt nữa thì vẹo thắt lưng.

Trong ngự thư phòng, Lâm Tùy An cứng ngắc đứng đó, cằm muốn rớt xuống, con ngươi run rẩy, không hề có chút tư thế oai hùng nào của chủ nhân Thiên Tịnh nữa.

Lăng Chi Nhan trong lòng thấy cân bằng nhiều rồi, xem ra cho dù tâm chí kiên nghị như Lâm nương tử thì cũng không chịu nổi kích thích như vậy.

Dưới sự uy hiếp dụ dỗ của nữ đế, Lâm Tùy An lắp bắp nói vài điểm quan trọng khi quen biết với Hoa Nhất Đường, nữ đế ghi chép xong: "Lâm ái khanh cũng dùng chiêu anh hùng cứu mỹ nhân nhỉ! xem ra người của Hoa thị đều thích kiểu này! Rất tốt! Ám Ngự Sử Lăng Chi Nhan, Lâm Tùy An nghe lệnh!"

Lăng Chi Nhan và Lâm Tùy An quỳ xuống đất: "Hạ quan ở đây!"

"Ta lệnh cho hai người các ngươi giả làm sơn phỉ, đến Dương Đô trói Hoa Nhất Hoàn lại, đợi ta dẫn người tới cứu hắn ra, như thế thì đại sự có thể thành rồi!"

Lăng Chi Nhan mồ hôi đầm đìa: "Kế này không ổn!"

Nữ Đế ngẩn ra: "Không ổn ở đâu?"

"Chẳng ổng ở đâu cả!" Lăng Chi Nhan trong lòng kêu rên, cái quái gì thế, làm vậy còn ra thể thống gì!

Lâm Tùy An lau mồ hôi: "Thánh thượng minh xét, Hoa gia chủ tung hoành ở thương giới nhiều năm, khôn khéo cơ trí, kế này quá qua loa, tất nhiên là không lừa được hắn!"

Lăng Chi Nhan mừng rỡ: Lâm nương tử nói rất đúng, nói thêm vài câu đi.

Nữ đế cắn cán bút suy nghĩ một hồi: "Lâm Tùy An ngươi nói có lý, hai ngươi và Hoa Nhất Hoàn quá quen thuộc, hắn chắc chắn có thể nhận ra, như vậy thì kêu Vạn Lâm, để mười tám kỵ sĩ Vạn thị giả làm sơn phỉ trói Hoa Nhất Hoàn, hai ngươi cùng ta cứu người, như vậy thì sao?"

Một ngụm máu già của Lăng Chi Nhan bị chặn ở ngực, suýt nữa thì ngất đi.

Lâm Tùy An cả người liêu xiêu, xem ra cũng sắp kiên trì không nổi, hai người liếc nhau, đồng thời đưa ra quyết định.

Lăng Chi Nhan: "Bẩm thánh nhân, vi thần cho rằng, người hiểu huynh trưởng không ai bằng đệ đệ!"

Lâm Tùy An: "Vi thần chỉ giỏi đánh nhau, chuyện thất đức thế này.... Khụ, ý vi thần là, Hoa gia Tứ Lang thông tuệ hơn người, giỏi nhất là chuyện này."

Nữ đế bừng tỉnh đại ngộ: "Hai vị ái khanh nói rất đúng, người đâu, mau truyền Hoa Ngự Sử vào cung!"

Lăng Chi Nhan và Lâm Tùy An liếc nhau, liên cười khổ, im lặng lui ra cửa.

Không bao lâu, Hoa Nhất Đường hùng hùng hổ hổ đi vào, nhìn thấy biểu cảm của hai người, đầu hiện ra một loạt dấu chấm hỏi.

Lâm Tùy An đẩy Hoa Nhất Đường về phía ngự thư phòng, Lăng Chi Nhan đóng cửa điện lại, sau đó, nghe thấy tiếng Hoa Nhất Đường kinh ngạc hét lên: "Ối ối ối ối?!"

Sau một khoảng thời gian yên tĩnh ngắn, giọng của Hoa Nhất Đường và thánh thượng bắt đầu lên xuống liên tục, hẳn là đang thảo luận rất hăng.

Lâm Tùy An ho khan hai tiếng: "Khụ, thời tiết không tệ nhỉ."

Lăng Chi Nhan ngẩng đầu nhìn thoáng qua, trời trong nắng ấm, mây trắng từng đóa, cười rồi.

"Quả thực không tồi."

Hôm nay, quả nhiên lại là một ngày bình thường.

*

Cùng lúc đó, đại trạch Dương Đô Hoa thị.

Hoa Nhất Hoàn liên tục hắt xì ba cái, cảnh giác nhìn xung quanh.

Vì sao đột nhiên cảm thấy ớn lạnh thế này, là ai muốn hãm hại hắn?!

Ngươi Có Tiền, Ta Có Dao Full Version

15.12.2023

Cho em tâm hự tí tào lao tí:

Hoàn rồi, cuối cùng cũng hoàn rồi, tự nhiên thấy lụy anh bông lụy tác giả lụy luôn mấy bạn độc giả, hiccccccccc

Từ tháng 5 năm ngoái bắt đầu mở hố, đến bây giờ hơn năm rưỡi luôn rồi, thời gian dài thế mà mọi người cũng không bỏ ngang, thực sự cảm ơn mọi người đã theo dõi và đọc cùng em trong suốt thời gian qua nhé. Cái nết chọn truyện của em kiểu đều thuộc dạng kén người đọc, nên có người đọc cùng thấy vui lạ lắm.

Mí lại, rày em toàn đam mê truyện buê đuê cho nên ngôn lù đồ ít biết lắm, có nữa thì cũng là mấy bộ này, kiểu vừa dịch vừa đọc củm vui. Đu cũng đu theo tác giả, như chị bảy, chị Sala, rồi bà này, tìm thêm tác giả ngoài em kiểu sợ không đúng gu mà tốn thời gian ý, nên em đang phân vân bộ tiếp theo lắm lắm. Cái bộ quỷ đoản mệnh nọ giới thiệu cho mọi người nghe khen nhiều nhưng cái văn phong nó cứ là lạ, mà một chương cũng chỉ có mấy trăm chữ thôi, hong biết sao luôn. Phân vân_ing. (Hay lại mở bộ buê đuê nhỉ, có ai thích buê đuê như em không, nếu có bộ nào hay thì cmt bên dưới để em đưa vô vòng bốc thăm tuyển chọn phi tần luôn). Thôi nhảm nhiều quá, túm váy lại là cảm ơn mọi người đã theo dõi và yêu thích bộ truyện này.

Xin hẹn ngày tái ngộ!!!!!!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui