NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
Chương 258: Có thù tất báo
Lăng Chi Nhan mang theo hai bình trà cuối cùng đứng ở trước cửa trạch viện Vạn Lâm, thủ vệ của Vạn thị Thanh Châu không phải hộ viện bình thường mà là quân sĩ xuất ngũ có thân hình khôi ngô, Lăng Chi Nhan rất kinh ngạc vội vàng vào cửa thông báo, một lúc lâu sau Vạn Lâm ồn ào lớn tiếng chạy ra: "Ta đã nói buổi sáng hôm nay vì sao chim khách cứ kêu ríu rít cơ, hóa ra là có khách quý lâm môn, Lăng lão đệ cũng quá khách khí rồi, với giao tình của hai ta thì đến thôi là được, mang theo gì cho...."
Lời nói khách sáo Lăng Chi Nhan chuẩn bị còn chưa cơ hội nói ra miệng thì đã bị Vạn Lâm kéo vào thư phòng, vừa nấu nước pha trà, vừa dọn điểm tâm trái cây ra.
Lăng Chi Nhan ngại nói: "Vạn đại ca, đừng dọn ra nữa, Lăng mỗ tới đây là có việc muốn hỏi.
Vạn Lâm vội vàng nín thở, đóng cửa: "Nhìn dáng vẻ của Lăng lão đệ thì hẳn lại gặp phải vụ án khó giải quyết đi, có chỗ nào cần Vạn mỗ hỗ trợ thì cứ việc nói, lên núi đao xuống biển lửa gì Vạn đại ca cũng sẽ giúp đệ hết lòng!"
Có những lời này của hắn, Lăng Chi Nhan yên tâm hít sâu vài lần, bình tĩnh nói: "Lăng mỗ và Lâm nương tử, Hoa Tứ Lang gần đây đang điều tra một vụ án cũ, trong đó liên quan đến Vạn thị Thanh Châu, cho nên mới tới hỏi Vạn đại ca xem có manh mối gì không."
Vạn Lâm ngẩn ra: "Vụ án cũ gì?"
"Vụ án phản quốc của quân Tần gia năm hai mươi bảy Huyền Đức."
Nụ cười trên mặt Vạn Lâm đột nhiên biến mất, khí thế quanh người đại biến, trong nháy mắt kia, hắn dường như không phải là lão đại ca cởi mở dễ nói chuyện kia mà là một chiến sĩ từ trong núi thây biển máu trên chiến trường bò tới, toàn thân bốc lên sát khí hung tàn đáng sợ, cả gian phòng tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm.
"Sao lại biết vụ án này?"
Ánh mắt Lăng Chi Nhan lạnh thấu xương: "Án này có oan!"
"Oan gì?!"
"Tứ Lang Kinh đã nhận được lời khai của tham quân Tư công phủ An Đô Trịnh Vĩnh Ngôn, người này tên thật là Từ Bách Thủy, là con cháu còn lại của Từ thị ở Lục An, chính miệng hắn thừa nhận chuyện quân Tần gia tham ô quân phí chỉ là vu hại."
"Lăng mỗ còn điều tra được quá trình quân Tần gia phản quốc là vì bại lộ chuyện tham ô quân phí, cho nên Tần Nam Âm mới sợ đánh nhầm người vô tội chạy về phía Đồ Tán quốc, nói cách khác, vụ án tham ô là điều kiện tiên quyết để quân Tần gia phản quốc, nhưng bây giờ điều kiện tiên quyết này căn bản không tồn tại, chuyện quân Tần gia phản quốc tất nhiên là rất đáng nghi."
Hốc mắt Vạn Lâm càng lúc càng căng ra, trên đồng tử trợn lo phủ kín tơ màu máu đỏ tươi: "...Nói thật sao?!"
"Hiện giờ lời khai của Từ Bách Thủy đang nằm trong tay Hoa Tứ Lang."
Vạn Lâm cắn chặt răng, hốc mắt đỏ bừng tràn ngập ánh nước, kẻ hán tử như sắt bị gãy bốn cái xương sườn cũng không hừ một tiếng trên chiến trường, lúc này lại kinh ngạc rơi lệ.
Lăng Chi Nhan ngạc nhiên: "Vạn đại ca, huynh..."
Hai tay Vạn Lâm đưa lên che mặt, khóc ngất lên, kéo trong tay áo ra một cái khăn nhăn nhúm hỉ mũi, đột nhiên bắt đầu chửi ầm lên: "Bà nội nó! Ta chỉ biết vụ án này là án oan mà! Cái gì mà tư hội thẩm chó má, tất cả đều là con mẹ nó vô nghĩa! Cho dù trời có sập xuống thì Tần gia quân cũng không thể phản quốc được! Đám tiểu nhân đê tiện vô sỉ đó chính là ghen tị Tần tướng quân, ghen tị danh vọng của Tần gia quân, mới nói xấu Tần gia quân, oan uổng Tần tướng quân! Một đám cứt chó! Tất cả đều đáng chết!"
Lăng Chi Nhan lần đầu tiên nhìn thấy Vạn Lâm kích động như thế, khiếp sợ một hồi: "Vạn đại ca biết nội tình gì sao?"
"Ta mười một tuổi lần đầu tiên ra chiến trường, là trận ở năm hai mười bảy Huyền Đức ở Dịch Thành!"
"Vì sao chưa bao giờ nghe Vạn đại ca nhắc tới?"
"Có cái gì để nói chứ, trận đại thắng kia căn bản là, chính là..." Vạn Lâm lắc đầu, dường như rất khó để nói tiếp.
Lăng Chi Nhan vỗ vỗ bả vai Vạn Lâm: "Vạn đại ca, vụ án này khó tra, khi đó Dịch Thành rốt cuộc nằm trong tình hình gì, có thể nói rõ cho Lăng mỗ nghe được không?"
Vạn Lâm lau mặt: "Đó là ngày hai mươi lăm tháng mười một, tổ phụ nhận được ý chỉ của triều đình nói rằng gấp rút tiếp viện cho Dịch Thành, trên dưới nam nữ già trẻ của Vạn thị ta chỉ cần là người có thể cầm được binh khí thì đều mặc giáp lên ngựa, ngày đêm xuất binh, cuối cùng chạy tới Dịch Thành trong vòng bảy ngày."
Lúc đó Dịch Thành giằng co với hắc kỵ binh Đồ Tán quốc hơn một tháng, hết đạn hết lương thực, lúc chúng ta đến thì chỉ vừa mới đánh lui một đợt công kích, hài cốt chân tay cụt đầy đất, trong thành đầu người máu đó bay đầy, cửa thành và tường thành cắm đầy mũi tên, ta còn nhớ rất rõ, trên tường thành treo một cái lang nha bảng tàn tạ, đinh sắt rơi đầy đất."
"Vào thành, sự thê lương tràn vào mặt, kẻ thu thập tàn cục không phải là quân binh mà là già yếu phụ nữ trẻ em, không có nam đinh. Đợi lên thành mới phát hiện, một nửa binh lính thủ thành bên một nửa đều là bách tính, mà còn lại một nửa là Tần gia quân còn sót lại..."
"Ta từ nhỏ đã nghe truyền thuyết về đội quân Tần gia, nói bọn họ là chiến sĩ anh dũng của Đường quốc, bễ nghễ, đánh đâu thắng đó. Nhưng ngày đó quân Tần gia mà ta chứng kiến, áo giáp rách nát treo như khăn lau, không có mấy người được hoàn chỉnh, gãy chân, không có cánh tay, còn thừa một con mắt, còn có người bả vai thiếu đi một nửa, băng vải nhuộm máu và đá thủ thành chất đống tỏa ra mùi hôi thối, bọn họ nằm ngổn ngang dựa lưng vào tường thành, nhắm mắt lại, gần như không thở nổi."
"Nhưng dù vậy, trong tay bọn họ vẫn nắm chặt đao, nắm cung tên... a gia kêu vài tiếng, bọn họ mới động đậy, ta còn tưởng tất cả họ đều đã chết... ngoài thành vang lên tiếng vó ngựa, kỵ binh Đồ Tán quốc lại phát động tiến công."
Nói đến đây, Vạn Lâm dừng một chút: "... Đệ chắc chắn không biết, lúc ấy đã xảy ra chuyện gì..."
Cổ họng Lăng Chi Nhan căng thẳng: "Chuyện... gì..."
Nước mắt Vạn Lâm rơi xuống: "Ta nghe thấy tiếng hát..."
Lăng Chi Nhan: "Hát?"
Hai mắt đẫm lệ của Vạn Lâm mang theo nụ cười, thì thào ngâm nga, làn điệu mênh mông lại bi thương, giống như khói báo động theo gió tản ra trong đại mạc mênh mông, lời bài hát rất kỳ lạ, giống như tiếng địa phương ở đâu đó, ban đầu nghe rất rõ ràng, nghe một hồi lại nhảy ra mấy âm thanh quen thuộc, Lăng Chi Nhan bỗng nhiên phản ứng lại, bài hát này chính là bài quân ca ghi chép trong "Hạo Thanh Từ Lục"!
[Thiết giáp sáng ngời, khoác trường đao lên, vó ngựa đạp gió bay đi, con đường trước mắt dài đằng đẵng, không biết khi nào mới có thể quay về... Tướng binh bách chiến, đều là đồng bào ta, không sợ sống chết, chỉ đời một ngày có thể quay về với anh trăng quê nhà, ngàn đời vạn kiếp đều thái bình...]
Giọng Vạn Lâm bắt đầu run rẩy: "Tiếng hát càng lúc càng lớn, những quân nhân Tần gia chỉ còn lại một hơi tàn kia chậm rãi đứng lên, giơ đao, đáp tên, dây cung nhuốm máu vang vọng khắp trời đất, vạn mũi tên cùng bắn ra, đội kỵ binh Đồ Tán ngoài thành ngựa hí dài, rống giận, chửi bậy, nhưng không dám tấn công tới... thì ra đám cường đạo này đã sớm bị quân Tần gia dọa cho vỡ mật, như nỏ mạnh hết đà rồi..."
"Tổ phụ và a gia mang theo chúng ta xông tới cửa thành, tử chiến với hắc kỵ binh của Đồ Tán quốc quyết một trận tử chiến, đó là lần đầu tiên ra giết người, rất nhanh, đã có lần thứ hai, lần thứ ba..."
"Chúng ta đánh từ bình minh tới hoàng hôn, trên trời có tuyết rơi xuông, màu đỏ của ánh chiều tà chiếu qua bông tuyết, giống một cơn mưa máu, ngay lúc này trên mênh mông đồng ruộng chạy tới một người một ngựa, giết vào trận địa địch, màu đen của ngựa, màu đen của chiến giáp, còn có một thanh đao tựa như có thể bổ đôi thiên địa, đó là trảm mã đao!"
"Tuyết quá lớn, chúng ta không thể nhìn rõ người nọ, chỉ thấy ánh đao vung đến đâu thì máu văng ra đến đó, tiếng kêu rên rung trùng, lúc ấy giống như có người kêu lên 'Tần tướng quân', nhưng người Vạn thị bên trong không dám xác định thân phận người tới, ngay lúc đó Tần Nam Âm kinh biến mất hơn một tháng, không ai biết nàng đi nơi nào, cảnh tượng trước mắt... có lẽ chỉ là mọi người giết đỏ mắt nên mới xuất hiện ảo ảnh..."
"Trong lúc bất chợt, ta nghe phía sau vang lên tiếng giết chóc rung trời, những thương binh Tần gia quân bị gãy chân, mắt bị mù cưỡi chiến mã vượt qua chúng ta giữa tuyết lớn đầy trời, cầm đao cưỡi ngựa xông vào trận địa địch... Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy bóng lưng của bọn họ..."
Vạn Lâm hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Chúng ta giết địch suốt ngày, đến hừng đông ngày thứ tư cuối cùng cũng thắng. Sau đó mọi người đều nói, đại thắng Dịch Thành là do Vạn thị Thanh Châu dùng tính mạng nửa tộc đổi lại, nhưng không ai biết trận đại thắng đó, toàn bộ quân Tần gia đều chết trận, không một ai sống sót."
Lăng Chi Nhan nhắm mắt lại, đè sự chua xót nơi cổ họng: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó ư?" Vạn Lâm lạnh lẽo cười: "Lúc Dịch thành lâm vào nguy hiểm, tất cả mọi người đều tránh đi, chờ Dịch thành thắng thì những tên ruồi chó kia đều mạo hiểm đến đoạt công, không những muốn cướp công còn dội nước bẩn, nói Dịch thành đại thương đều là vì Tần gia quân ngoại thông quân địch, Lục An Từ thị không nói việc khí giới lão hóa hỏng hóc, mà nói là vì Tần Nam Âm tham ô quân phí, bên trên còn nói nhận được mật báo gì đó nói có cái gì mà Phó tướng Tần gia tận mắt thấy Tần tướng quân đầu quân cho địch! Đúng là thả rắm chó nhà hắn!"
Lăng Chi Nhan: "Phó tướng kia là ai?!"
"Có quỷ mới biết tên phó tướng kia từ đâu chui ra!" Vạn Lâm mắng: "Lúc chúng ta đến Dịch Thành thì tướng lĩnh quân Tần gia đều chết trận, chỉ còn lại có mấy giáo úy đau khổ chống đỡ, phó tướng gì đó ở đâu ra chứ! Chắc chắn là có người khác giả mạo!"
"Tổ phụ và a gia ta tức giận quá, vài lần thượng tấu muốn lật lại án oan cho Tần gia, nhưng đều bị trả về, nói vụ án này đã kết án rồi, nếu ai dám nghi ngờ thì sẽ chịu tội như Tần gia!"
Nói đến đây, Vạn Lâm nặng nề thở dài, trầm mặc xuống.
Lăng Chi Nhan nhíu mày: "Án này thẩm lúc nào?"
Vạn Lâm: "Khoảng năm hai mươi tám tháng hai Huyền Đức."
Lăng Chi Nhan vội sắp xếp lại tuyến thời gian: Năm Huyền Đức thứ hai mươi tám tháng giêng, quý phi của Thái Nguyên Khương thị và nhị hoàng tử đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, tháng hai, vụ án Tần gia quân phản quốc định tội, tháng tư, Thái Hoàng Huyền Xương đế băng hà, tiên hoàng Huyền Minh đế kế vị, Thái hậu Càn Châu Khương thị... Sau đó chính là mấy chục năm Càn Châu Khương thị và Thái Nguyên Khương thị đối kháng với nhau.
Hai đời đế vương luân phiên, là lúc triều đình ổn định nhất, cũng là lúc tiểu nhân dễ dàng quấy phá nhất.
Lăng Chi Nhan đột nhiên nảy ra một suy nghĩ đáng sợ: Quân Tần gia và Tần Nam Âm giống như bị Khương thị Thái Nguyên biến thành vật tuẫn táng của quý phi và nhị hoàng tử.
Lăng Chi Nhan bị ý nghĩ này làm cho cả người toát mồ hôi lạnh.
Tại sao Tần Nam Âm lại đột nhiên biến mất?
Nàng ta đã đi đâu?
Người hiện ra trên chiến trường sau đó, là Tần Nam Âm thật, hay là... nàng thực ra đã chết rồi, và đó chỉ là hồn phách trở về mà thôi...
Vạn Lâm nhìn vẻ mặt Lăng Chi Nhan, có hơi lo lắng: "Lăng lão đệ à, đệ thật sự muốn điều tra vụ án này sao?"
Lăng Chi Nhan hoàn hồn: "Vâng."
Vạn Lâm: "Đã lâu lắm rồi, mà vụ án này lại... Haiz, Trần Phiền Phiền có đồng ý không đây?"
Lăng Chi Nhan: "Vạn đại ca có nhớ vụ án của văn môn Phùng thị không?"
"Tất nhiên là nhớ, vậy thì sao?"
"Phùng thị và Trần công thực ra là thông gia."
Vạn Lâm ngạc nhiên.
"Lúc thẩm vấn Phùng thị, có không ít người đến biện hộ cho Phùng thị, và đều bị Trần công mắng trở về, lúc ấy có người nói Trần công không có nhân tình, đến gia đình thông gia cũng không chịu bảo vệ. Lăng mỗ còn nhớ rất rõ lúc ấy Trần công đã trả lời một câu, ngài nói Đại Lý Tự là nơi tìm ra chân tướng và công lý, dù kẻ phạm tội là ai thì Đại Lý Tự đều tuyệt đối sẽ không vì tình riêng mà bao che." Ánh mắt Lăng Chi Nhan kiên nghị: "Lăng mỗ tin tưởng trên dưới Đại Lý Tự chắc chắn sẽ giúp ta điều tra rõ chân tướng vụ án này!"
"Đầu của Trần Phiền Phiền hói không uổng." Vạn Lâm cảm khái, suy nghĩ một chút, lại nói: "Lúc điều tra vụ án này phải cẩn thận, bình thường ra ngoài nhớ dẫn theo nhiều người, chớ đi một mình."
Lăng Chi Nhan ngẩn ra: "Ý Vạn đại ca là sao?"
Vạn Lâm do dự một lúc lâu: "Thật không giấu diếm, ta vẫn suy đoán cái chết của cô cô có thể liên quan đến vụ án này."
"Ý của đại ca là Vạn Tình Nguyện của Vạn thị Thanh Châu sao?"
Vạn Lâm nói: "Trước ngày mười một tháng mười một, cô cô nói phát hiện mộ quần áo của Tần tướng quân ở gần Dịch Thành, muốn đi tế bái, kết quả đi mãi không về. Sau đó, tổ phụ ta nhờ Lăng Tu Trúc đi điều tra, cũng không thấy trở về. Nói ra, việc này đúng là Vạn thị mắc nợ Lăng thị!"
Lăng Chi Nhan nắm chặt tay lại.
Hắn biết Vạn Tình Nguyện và Lăng Tu Trúc đều nằm trên quyển trục của Khương thị Thái Nguyên, cũng ước chừng đoán được cái chết của bọn họ ra sao.
Nhưng chuyện này, phải nói cho Vạn thị Thanh Châu như thế nào đây?
"Vạn tham quân." Hộ viện bên ngoài gõ cửa: "Bạch Thư Sứ của Ngự thư tư cầu kiến."
Vạn Lâm hơi sửng sốt, ánh mắt Lăng Chi Nhan chợt lóe lên: "Chắc là tới tìm đệ đó."
Bạch Nhữ Nghi quả thực là tìm Lăng Chi Nhan, còn mang đến một tin tức tốt.
"Bạch mỗ lại lật lại nhật tạp lục của gia chủ đời trước, phát hiện một ghi chép." Bạch Nhữ Nghi chỉ vào quyển trục nói: "Giữa thu ngày mười lăm tháng tám năm Huyền Đức thứ hai mươi sáu, tham gia tiệc nhận đồ đệ của Đại Lý tự khanh Hoàng Sơn Khánh, đồ đệ này tính tình ngay thẳng, tuổi tác còn trẻ, tóc mai thưa thớt, quả thực thú vị."
Lăng Chi Nhan ngạc nhiên: "Chẳng lẽ đồ đệ của tiền nhiệm Đại Lý tự khanh là..."
Bạch Nhữ Nghi lại lật vài trang sau: "Phía sau có nhắc tới, họ Trần, tự Trung Nham."
Vạn Lâm: "Đó không phải là Trần Phiền Phiền sao!"
Lăng Chi Nhan đứng phắt dậy: "Ta về Đại Lý Tự một chuyến!"
*
Thành An Đô, Hoa thị bát trạch.
Lâm Tùy An ngồi trên mái hiên, thò đầu, dựng thẳng lỗ tai, hai huynh đệ Hoa thị đang nói chuyện ở trong chòi nghỉ mát phía xa xa, không khí rất nặng nề.
Hoa Nhất Hoàn: "Nói nhảm nãy giờ, rốt cuộc là muốn nói gì?"
Hoa Nhất Đường hít sâu một hơi: "Nếu muốn tra rõ án này, thì Thái Nguyên Khương thị chắc chắn sẽ không chịu để yên, bất cứ lúc nào cũng có thể trả thù Hoa thị, cho nên đệ nghĩ cứ nên hỏi ý huynh trưởng trước..."
Hoa Nhất Hoàn bưng chén trà nhấp một ngụm, lại buông xuống: "Ngươi đang lo gì thế? Lo Dương Đô Hoa thị sẽ giống như Tần thị Thái Nguyên bị diệt tộc, hay là giống như Tùy Châu Tô thị bị ăn đến ngay cả xương cũng không còn?"
Hoa Nhất Đường nắm chặt hai tay, không dám lên tiếng.
Hoa Nhất Hoàn hừ một tiếng: "Hoa Nhất Đường, ngươi bị ngu hả?"
"Hả?"
"Dương Đô Hoa thị hiện giờ là tộc giàu nhất Đường quốc, thanh danh lan xa, cho dù không có ân oán với Khương Đông Dịch, cho dù người không điều tra vụ án cũ này thì cũng đã sớm là gai trong mắt Khương thị Thái Nguyên rồi, bọn họ bây giờ còn chưa động thủ với Hoa thị thì chỉ còn nước là chưa tìm được cơ hội thích hợp mà thôi, nếu thật sự để cho bọn họ tìm được cơ hội thì chắc chắn sẽ đuổi tận giết tuyệt chúng ta, giống như đối với Tần thị và Tô thị vậy!"
Nói đến đây, Hoa Nhất Hoàn nghiêm mặt lại: "Thương trường như chiến trường, ngươi không chết thì ta vong, hôm nay bắt được nhược điểm lớn này của Thái Nguyên Khương thị, tất nhiên là phải ra tay giết chết chúng trước rồi, không chỉ giết chúng nó mà còn phải nhổ cỏ tận gốc, bằm xương hoa tro! Ngươi quên sạch tổ huấn của Hoa thị ta rồi sao?!"
Hoa Nhất Đường nghẹn họng nhìn huynh trưởng mình trân trối: "Tổ huấn của chúng ta là... đặc lập độc hành(*)...sao?
(*)ý chỉ những người có chí hướng cao xa, không chịu giống người bình thường khác.
"Là đặc lập độc hành, có thù tất báo!"
"... Nửa câu sau ở đâu ra thế?"
"Ta vừa mới thêm." Hoa Nhất Hoàn nhếch miệng: "Huống chi ngày nào ngươi cũng treo mấy câu này bên miệng, từ lâu đã truyền khắp năm sông bốn biển rồi, dù không phải tổ huấn thì cũng thành tổ huấn luôn rồi."
(cưng em chai quá chời chời lun)
Hoa Nhất Đường sửng sốt một lúc lâu, rồi bật cười rạng rỡ, ánh mắt sáng ngời: "Huynh trưởng nói rất đúng!"
Hoa Nhất Hoàn gõ trán Hoa Nhất Đường một cái: "Về sau mấy chuyện nhỏ này không cần hỏi ta, cứ thoải mái mà làm, vi huynh còn có đại sự phải làm, phải ra khỏi thành mấy ngày."
Hoa Nhất Đường ngạc nhiên: "Có chuyện gì còn lớn hơn cả Khương thị Thái Nguyên?"
"Tất nhiên là hôn sự của nhị tỷ nhà ngươi." Hoa Nhất Hoàn đứng dậy: "Ở thành An Đô này chậm trễ lâu như thế, chẳng làm được chuyện gì, ta đã chuẩn bị xe ngựa xong rồi, hôm nay sẽ đến học viện Tam Hòa kia gặp tên Hà Tư Sơn."
Nói xong, hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài, đi được vài bước, lại dừng: "Lúc Thái Nguyên Tần thị diệt môn ta còn chưa sinh, vô duyên nhìn thấy phong thái của Tần gia quân, vụ án này nếu đã đến tay đệ thì phải điều ra cho rõ chân tướng ngọn ngành. Thần tử trung dũng không nên có kết cục như vậy."
Hoa Nhất Đường cúi người, trịnh trọng thở dài: "Hoa Nhất Đường tuân lệnh gia chủ!"
Hoa Nhất Hoàn gật đầu, rời đi.
Hoa Nhất Đường nhìn theo bóng lưng huynh trưởng rời đi, thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Tùy An nhảy vào chòi nghỉ mát, ôm Thiên Tịnh cảm khái vạn phần: "Hoa đại ca không hổ là gia chủ, quả nhiên là nhìn xa trông rộng."
Hoa Nhất Đường gật đầu: "Huynh trưởng quả nhiên là huynh trưởng, Hoa mỗ tự thẹn không bằng."
Hai người nhìn nhau cười, ngồi xuống uống trà, tiếp tục sắp xếp tình tiết vụ án.
Hoa Nhất Đường: "Tình tiết vụ án bây giờ đã rất rõ ràng, duy chỉ thiếu một khâu ở giữa."
Lâm Tùy An: "Nhân chứng tận mắt chứng kiến này rốt cuộc là ai, hiện giờ đang ở đâu?"
"Cho dù không chết, thì chỉ e cũng đổi tên đổi họ như Từ Bách Thủy, thành một người khác."
"Nếu thật sự là như vậy, manh mối mà chúng ta nắm giữ bây giờ quá ít, muốn tìm được hắn chẳng khác gì mò kim đáy bể."
"Lăng Lục Lang và Bạch Thập Lang bên kia có tin tức gì không?"
"Tịnh Môn đã ba năm không nhận được thư từ thành Đông Đô, biết Lăng Tư trực hẳn cũng gặp chướng ngại... nếu có thể tìm được ngươi từng tiếp xúc với hồ sơ vụ án, biết càng nhiều chi tiết thì tốt rồi..."
"Hay chúng ta tử lược lại lần nữa, biết đâu lại phát hiện ra manh mối khác thì sao."
"Ừ."
Sắc trời đã nhạt dần, mặt trời sắp lặn, Mộc Hạ đưa chậu than sưởi ấm lên, treo màn che gió, đưa bữa tối vào trong đình nghỉ mát. Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường bàn chuyện từ hoàng hôn tới lúc đèn thắp lên, đêm dần khuya, giờ Hợi tiếng canh vang lên, Cận Nhược mang đến tin tức mới của thành An Đô.
"Người mật báo Tần Nam Âm thông địch với triều đình là phó tướng của Tần gia quân?"
Hoa Nhất Đường kinh ngạc: "Họ gì tên gì?"
Cận Nhược lắc đầu: "Trong thư Lăng lão lục không nói."
Lâm Tùy An: "Chỉ có thế thôi sao?"
"Còn một điểm ở đây?"
Cận Nhược chỉ về phía sau, lại là một đệ tử phong trần mệt mỏi của phân đàn Tịnh Môn Đông Đô.
"Bái kiến Lâm nương tử, Hoa tham quân, Lăng tư trực nhờ ta mang đến cho hai vị một lời nhắn." Tịnh môn đệ tử hai mươi tuổi, dáng vẻ khỏe mạnh kháu khỉnh, hành lễ xong thì hai tay chống nạnh, khí tụ đan điền, bắt đầu cất tiếng hát, giọng rất sáng, tinh thần sung mãn, kêu au áu, chỉ nghe mỗi giai điệu, còn lại hoàn toàn không hiểu đang hát cái quỷ gì cả.
Hoa Nhất Đường, Lâm Tùy An và Cận Nhược đều ngây người.
Hát xong một khúc, không khí chết lặng.
Lâm Tùy An dở khóc dở cười: "Vị huynh đệ này, giọng hát này quả thực đáng kinh ngạc!"
Tịnh môn đệ tử đắc ý: "Ta học từ Kinh Triệu phủ Vạn tham quân đó, hắn cũng hát như vậy."
Hoa Nhất Đường đỡ trán: "Cho nên đây rốt cuộc là bài hát gì?"
"Vạn tham quân nói là quân ca của Tần gia quân." Tịnh môn đệ tử móc ra một phong thư: " Đây là lời bài hát Lăng Tư trực viết."
Hoa Nhất Đường nhận lấy đọc kỹ một lần, rồi lại đưa cho Lâm Tùy An.
Lâm Tùy An nhìn lời bài hát, nhớ lại giai điệu vừa rồi, trong lòng chợt nảy ra một cảm giác khác thường: "Hình như ta đã từng nghe ở đâu đó..."
Hoa Nhất Đường thong thả bước đi, ánh mắt sáng lên: "Ở thư viện Tam Hòa! Lúc Hà Tư Sơn trọng thương hôn mê, có ngâm nga giai điệu này!"
Lâm Tùy An nhắm mắt, vội nhớ lại, những mảnh vỡ của Dịch Thành, tranh khắc bản, Vân Trung Nguyệt, thành An Đô, tiệc đón gió xẹt qua trong đầu, bỗng nhiên mở mắt: "Trong tiệc đón gió, lúc Gia Thứ Sử say rượu, cũng hát bài này!"
Sắc mặt Hoa Nhất Đường thay đổi, Cận Nhược kinh hãi: "... Người nói ai..."
Lời còn chưa dứt, chợt nghe một tiếng nổ rung trời, phía tây nam bỗng xuất hiện ánh lửa, chiếu sáng nửa mặt bầu trời đêm.
Ba người hoảng sợ.
Cận Nhược: "Là hướng của phủ nha An Đô!"
*
Cùng lúc đó, công văn đường của Đại lý tự thành Đông Đô.
Đại Lý tự khanh Trần Yến Phàm nhìn chằm chằm "Hạo Thanh Từ Phú", nhíu chặt lông mày: "Câu 'tặc thần ác phỉ, miệng ếch ộp ộp, chứng ngôn dơ bẩn' trong 'Tế Thiên Thu Phú' có lẽ không phải là câu mắng, mà đang nói đặc trưng của kẻ làm chứng..."
Lăng Chi Nhan: "Gì ạ?!"
"Sư phụ ta, chính là tiền nhiệm Đại Lý Tự Khanh Hoàng Sơn Khánh, nhiều năm trước đây có một lần uống nhiều rượu rồi không cẩn thận nói lỡ miệng, nói phó tướng mật báo Tần Nam Âm thông địch kia chẳng đẹp đẽ gì, miệng rộng như ếch, biệt danh trong quân doanh là ếch miệng rộng, còn nhắc tới tự của người này, gọi là... gọi là gì nhỉ? Giai Kỳ? Không đúng, giai nhân? Gia thái? Cũng không phải, hình như có liên quan đến dê hay bò gì đó. À, ta nhớ ra rồi, tên là Giai Mục...... Đúng, tên Giai Mục!"
"Giai Mục... Gia Mục..." Lăng Chi Nhan biến sắc: "Thứ sử phủ An Đô cũng tên là Gia Mục, đồng âm đồng tự!"
Trần Yến Phàm: "Trùng hợp vậy sao?"
"Chỉ e không phải là trùng hợp!" Lăng Chi Nhan xoay người xông ra khỏi cửa: "Tứ Lang và Lâm nương tử gặp nguy hiểm rồi!"
12.11.2023
Ghê tóa nè
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...