NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
Chương 253: Cùng lắm thì ta đưa ngươi đi trốn
Lâm Tùy An chớp mắt một cái, lại chớp mắt một cái, một lúc lâu mới ngạc nhiên "Hả?" Một tiếng.
Hoa Nhất Đường dường như không chú ý tới biểu cảm của cô, tự mình tiếp tục nói: "Gia chủ đời trước của Hoa thị không có thiên phú kinh doanh, lúc đại ca tiếp nhận Hoa thị thì chỉ có bốn thương đội này coi như hơi quy mô, đại ca lúc này mới bắt đầu gây dựng lại thương đội và mở rộng thêm, lại mở ra mấy con đường thương mại, mới thương đợi Mục thị như bây giờ. Nói không ngoa thì bốn thương đội này có thể nói là căn cơ để Hoa thị quật khởi.
Tế bào não của Lâm Tùy An theo lời nói của Hoa Nhất Đường vòng vo vài vòng, cuối cùng đã sắp xếp rõ ràng: "Ý ngươi là, những sổ sách này cho thấy thương đội Mục thị là lập nghiệp từ tiền lừa gạt của tiệm châu chấu lột xác sao?"
Hoa Nhất Đường rũ mắt: "Thanh Châu Bạch thị năm đó dựa lưng thương giới Thanh Châu, danh tiếng nổi khắp. Nhưng vụ án lừa đảo liên hoàn hai mươi năm trước khiến thương giới Thanh Châu nguyên khí đại thương, Thanh Châu Bạch thị cũng bị ảnh hưởng, thực lực cắt giảm rất nhiều, sau đó Dương Đô Hoa thị và Thanh Châu Bạch thị thương chiến, Bạch thị từng bước bại trận, cuối cùng bị buộc trở về thành Quảng Đô, dâng thị trường Đông Đô và Ích Đô cho Hoa thị."
Lâm Tùy An: Hả?
Hô hấp của Hoa Nhất Đường càng ngày càng nặng nề: "Đầu tiên dùng cửa hàng châu chấu làm suy yếu thế lực của Thanh Châu Bạch thị, tiền tài lừa được đưa vào bốn nhà thương đội chiếm làm của riêng, đợi sau khi lớn mạnh, lại từng bước xâm chiếm bản đồ thương nghiệp của Thanh Châu Bạch thị, cuối cùng thay thế vào, kế hoạch liên hoàn tàn khốc như vậy."
Lâm Tùy An: Hả? Này? Này???
"Ngươi còn nhớ Tô Phi Chương trước khi chết đã nói câu gì không?" Hoa Nhất Đường đột nhiên hỏi ra một câu.
Lâm Tùy An: "Hả?"
Đồng tử Hoa Nhất Đường sâu không thấy đáy, tốc độ nói càng lúc càng nhanh: "Hắn nói, sớm muộn có một ngày, Hoa thị sẽ rơi vào kết cục như Tô thị, hắn còn hỏi ta... nếu như có một ngày, sự tồn vong của gia tộc đi ngược lại với luật pháp quốc gì thì ta sẽ lựa chọn thế nào?"
"Hoa Nhất Đường!" Lâm Tùy An vỗ mạnh vai Hoa Nhất Đường, Hoa Nhất Đường giật mình, ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Lâm Tùy An.
Lâm Tùy An thở dài: "Ngươi có biết ưu điểm và khuyết điểm lớn nhất của ngươi là gì không?"
Lần này đến phiên Hoa Nhất Đường ngây người "Hả?" một tiếng.
"Ưu điểm lớn nhất của ngươi là thông minh, có thể suy luận ra chân tướng vụ án từ những chi tiết nhỏ nhất, nhưng khuyết điểm lớn nhất của ngươi cũng chính là thông minh." Lâm Tùy An nói: "Nghĩ quá xa, nghĩ quá nhiều."
Hoa Nhất Đường vô tội nhìn cô.
"Thứ nhất, những sổ sách Trịnh Vĩnh Ngôn đưa tới có từ đâu, là ai viết, ghi chép là thật hay giả, đều chưa được khảo chứng, nói cách khác, tính chân thực của chứng cứ này còn đáng nghi ngờ, như vậy, những kết luận căn cứ vào chứng cứ này để suy đoán ra tất nhiên cũng không thể tin được."
"Thứ hai, ta mặc dù ta biết về Hoa thị rất ít, nhưng tục ngữ nói rất đúng, nhìn một nốt ruồi có thể thấy cả mặt, xem giọt nước cũng biết có biển cả, ta và ngươi hợp tác với nhau hai năm, đã từng gặp Hoa gia chủ, Hoa Nhị Nương, Hoa Tam Nương, Hoa Nhị Mộc, các ngươi đều là những người thành thực giữ chữ tín, nội tâm lương thiện, ta tin tưởng Hoa thị bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào, cũng sẽ không kiếm tiền trái pháp luật."
Hốc mắt Hoa Nhất Đường đỏ lên.
Lâm Tùy An: "Ngươi thông minh như vậy, ta có thể nghĩ đến sao người lại không thể nghĩ tới? Chỉ là quan tâm tất loạn mà thôi."
Hoa Nhất Đường bình tĩnh nhìn vào mắt Lâm Tùy An: "Nếu lỡ như thì sao?"
Lâm Tùy An nhướng mày: "Nếu thật sự có một ngày như vậy, ta tin ngươi nhất định sẽ đưa ra lựa chọn chính xác!!"
Ánh nước xoay vòng trong đáy mắt Hoa Nhất Đường, hắn nghiêng đầu nhếch khóe miệng: "Nếu có một ngày, sau lưng ta không còn Hoa thị, vậy thì sẽ thế nào đây?"
"Cùng lắm ta đưa người đi trốn." Lâm Tùy An nói.
(bà con ơi, hai anh chụy nhà ta chưa gì đã đòi bỏ trốn vì tình)
Hai mắt Hoa Nhất Đường đột nhiên căng tròn: "Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi nói cái gì?!"
Lâm Tùy An cười nói: "Công phu của ta cũng tạm được, bảo vệ ngươi hẳn là đủ rồi, cùng ngươi hợp tác mấy ngày nay cũng tiết kiệm được chút tiền riêng, chỉ cần ngươi đừng quá tự mãn, ít mua chút quần áo, trâm, quạt, giày, huân hương, cũng đủ chúng ta tiêu mấy đời rồi, thiên hạ to lớn, biển rộng trời cao, lo gì không chỗ dung thân?"
Hoa Nhất Đường lẳng lặng nhìn cô, đột nhiên bật cười, cuối cùng ánh mắt lại đặt ở trên mặt Lâm Tùy An, đồng tử giống như nước mùa thu, dịu dàng vô tận.
Lâm Tùy An gãi gãi trán, thầm nghĩ hôm nay thật sự là phát huy vượt xa người thường, coi như nhét hết mấy suy nghĩ lung tung của Hoa Nhất Đường vào lại rồi, đợi cô nói thêm hai câu kết thúc thì sẽ đặt dấu chấm hết hoàn mỹ cho bài diễn thuyết hôm nay.
"Được." Hoa Nhất Đường đột nhiên thốt ra một chữ.
Lâm Tùy An ngẩn ra: "Cái gì?"
Thân thể Hoa Nhất Đường chậm rãi nghiêng về phía trước, âm thanh nỉ non khàn khàn ái muội quấn quanh: "Bỏ trốn cùng nàng, được..."
Mặt Hoa Nhất Đường càng lúc càng gần, con ngươi Lâm Tùy An gần như muốn rơi ra, này! Này này?! Này này này??? Ngươi muốn làm gì?! Mùi thơm ấm áp giống như hai cánh tay vô hình ôm lấy thân thể, tay chân Lâm Tùy An cứng ngắc, cảm giác mình giống như một cọc gỗ đang quá kinh ngạc, muốn động đậy cũng không được, lông mi cong cong của Hoa Nhất Đường khẽ rung động khép lại trước mắt, làn da trên chóp mũi như mỡ đông, ngay cả lỗ chân lông cũng không nhìn thấy, cánh môi giống như thạch hoa quả màu anh đào.
Lâm Tùy An nuốt một ngụm nước miếng: Nếm một miếng... Dường như cũng không có gì không ổn...
(sắp sắp hun rồi, aaaaaaaaaaa)
"Cái tên nhóc ngu xuẩn Hoa Nhất Đường này!"
(Biết ngay mà, cái số gu truyện của em, bớt yêu nhau lại lo làm sự nghiệp đi kìa)
Đột nhiên, trên không trung giáng xuống một tia sấm sét, Lâm Tùy An đột nhiên tỉnh táo, mũi chân đạp đất, cả người lẫn ghế lùi lại bốn thước, thân thể Hoa Nhất Đường nghiêng một cái, cả người lẫn ghế đều ngã xuống đất, rên rỉ không ngừng.
Một người phá bóng đen bước nhanh tới, mày rậm mắt to, nổi trận lôi đình, trong tay còn giơ một cây thước, vừa mở miệng đã mắng: "Cái thứ không đứng đắn này, ba ngày không đánh là leo nóc nhà dỡ ngói!"
Nói xong, vung thước đánh về phía mông Hoa Nhất Đường, Lâm Tùy An vội lắc người tiến lên, nắm chặt thước, kinh ngạc: "Hoa gia chủ?"
Hoa Nhất Đường nhân cơ hội bò dậy, hít một cái chui ra phía sau Lâm Tùy An: "Đại, đại đại đại đại đại ca, ta vừa rồi chưa kịp làm gì cả!"
Gân xanh Hoa Nhất Hoàn nổi lên: "Ngươi sai ở chỗ chẳng làm gì cả đó!"
Hoa Nhất Đường: "Hả?"
Lâm Tùy An: "Hả?"
"Đến An Đô lâu như vậy, chuyện chính thì chẳng làm gì sất! Dương Đô Hoa thị ta sao lại nuôi ra một tên phế vật như ngươi thế không biết?! Lề mề lề mề, coi lời của ta trở thành gió thoảng bên tai đúng không?! Nếu ta không đến thì phải làm sao đây?!"
Hoa Nhất Hoàn không hổ là gia chủ Hoa thị, từ ngữ mắng chửi người mặc dù không phong phú bằng Hoa Nhất Đường, nhưng khí thế tuyệt đối khí thế, giọng nói lớn áp chế hết người trước mặt, khiến đầu óc Lâm Tùy An cũng kêu ong ong, vội vàng lui về phía sau một bước, nhường không gian cho hai huynh đệ họ phát huy.
Hoa Nhất Đường mặt đỏ bừng: "Huynh, huynh trưởng, chuyện này không thể nóng vội, còn cần từ từ."
"Trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng, củi khô lửa cháy chung sống một phòng, lại còn từ từ, cái cái cùng sắp sinh luôn rồi kìa!"
Cả người Hoa Nhất Đường chợt nổ thành pháo hoa, Lâm Tùy An khiếp sợ chớp mắt, nhớ lại tư vị ban nãy mặt nóng đến mức có thể nướng bánh: "Hoa, Hoa gia chủ, vừa rồi, vừa rồi... chuyện đó... ngài có thể là hiểu lầm..."
Hoa Nhất Đường: "Ta ta ta ta không không không không không không không"
Hoa Nhất Hoàn tức sùi bọt mép: "Ta bảo ngươi quan tâm đến Nhị Nương, kết quả ngươi chẳng điều tra gì đã ném Nhị Nương ở Học viện Tam Hòa, cái tên Hà Tư Sơn vừa già vừa xấu, còn là người què, có chỗ nào xứng với muội muội nhà ta hả?!"
(Chủ tịch xuất hiện, phong cảnh lu mờ há há há)
Không khí chợt chết lặng.
Lâm Tùy An trong nháy mắt đứng đoan chính, cau mày nói: "Đúng thế!"
Hoa Nhất Đường lúc này mới khôi phục đoan chính, nghiêm mặt nói: "Đúng là tắc trách!"
Hai con người lật mặt vô cùng trơn tru, nếu không phải mặt hai người đều đỏ như quả hồng chín, thì còn rất ra dáng.
Ánh mắt Hoa Nhất Hoàn đảo một vòng trên mặt hai người, kéo ghế ngồi xuống: "Nếu không thì sao, các ngươi cho rằng ta đang nói ai?"
Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường liếc nhau, lại vội dời ánh mắt, xấu hổ ngồi đối diện Hoa Nhất Hoàn.
Hoa Nhất Đường hắng giọng: "Nếu là quân hộ, Hà Tư Sơn vốn dĩ tòng quân ở đâu?"
Lâm Tùy An: "Hắn nguyên danh là gì?"
"Ta chỉ điều tra ra Hà Tư Sơn xuất thân từ Thanh Châu Vạn thị, tên thật không rõ, thay từng hắn đổi thân phận, hẳn cũng từng là người của Thanh Châu Vạn thị." Hoa Nhất Hoàn liếc Hoa Nhất Đường: "Nghe nói Lăng gia lão lục và Thanh Châu Vạn Thị có mối giao tình, ngươi nghĩ cách đi điều tra nguồn gốc của Hà Tư Sơn đi."
Hoa Nhất Đường ôm quyền: "Cẩn tuân mệnh huynh trưởng!"
Hoa Nhất Hoàn thở dài, rót cho Lâm Tùy An một chén trà: "Theo Lâm nương tử thấy, nhân phẩm của Hà Tư Sơn thế nào?
Lâm Tùy An nghĩ nghĩ: "Hà Sơn Trưởng tâm chí kiên nghị, tình cách ôn hòa đôn hậu, quan trọng nhất là hắn thật lòng với Hoa Nhị Nương."
Hoa Nhất Đường không ngừng gật đầu.
Hoa Nhất Hoàn nhíu mày: "Nhưng người này giấu diếm thân phận, e là có hậu hoạn, ta nhất định phải đích thân đi gặp hắn mới yên tâm." Lại trừng mắt nhìn Hoa Nhất Đường một cái: "Ta cũng muốn xem thư của ngươi viết là thật hay giả."
Hoa Nhất Đường gật đầu như giã tỏi: "Vâng vâng vâng, huynh trưởng tuệ nhãn như đuốc, nhất định đáng tin cậy hơn ta!"
Hoa Nhất Hoàn hừ một tiếng, bưng chén trà lên uống một ngụm.
Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường thở phào nhẹ nhõm, cùng ngồi uống trà.
Hoa Nhất Hoàn nhướng mắt: "Được rồi, bây giờ cho ta xem rốt cuộc là sổ sách gì lại có thể khiến cho Lâm nương tử muốn mang Tứ lang nhà ta bỏ trốn đi."
Phụttttttttttt
Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường đồng loạt phun nước trà.
Một khắc đồng hồ sau, Hoa Nhất Hoàn buông sổ sách xuống: "Sổ sách này mặt ngoài thoạt nhìn rất hợp lý, người làm sổ sách là một tay lão luyện, chân tướng mỗi nét trên sổ sách đều có logic, hơn nữa là sổ sách cũ hơn hai mươi năm trước, ta tiếp nhận Hoa thị là vào mười lăm năm trước, nói thật, dù là ta thì cũng sẽ tin theo sổ sách, rất khó phán đoán là thật hay giả, chỉ sợ có người từng trải qua vụ án lừa đảo liên hoàn năm đó mới có thể phân biệt được."
Hoa Nhất Đường trầm mặc, Lâm Tùy An vốn định hỏi có thể mời gia chủ Hoa thị tiền nhiệm nhìn xem hay không thì chợt nghĩ lại, cô quen biết Hoa Nhất Đường lâu như vậy, chưa bao giờ thấy hắn nhắc tới chuyện gia chủ Hoa thị tiền nhiệm, tám chín phần mười đã không còn nữa rồi
Hoa Nhất Hoàn mỉm cười: "Trùng hợp, ta vừa vặn biết một người.
Ai?
Gia chủ Bạch thị Thanh Châu, Bạch Vanh.
*
Bốn ngày sau, ở tổ trạch Bạch thị ở Thanh Châu.
Bạch Hướng nâng cái bụng tròn vo chạy vào thư phòng: "A gia a gia a gia, Hoa gia chủ lại gửi thư!"
Bạch Vanh từ trong núi sổ sách ngẩng đầu, rống giận: "Giục cái gì mà giục, đến đòi mạng à! Ta đây không phải đang viết hồi âm sao!"
Bạch Hướng thò đầu ra nhìn, mừng rỡ: "A gia, người tra được hướng đi cuối cùng của tiền bạc trong tiệm châu chấu của Tùy Châu Tô thị rồi sao?"
Bạch Vanh hừ một tiếng: "Nhiều năm như vậy, vẫn dùng cách mấy chục năm trước, coi Bạch thị Thanh Châu ta là ăn chay sao?"
"A gia uy vũ!" Bạch Hướng hạ giọng: "Cho nên, tiền của Tùy Châu Tô thị cuối cùng đi đâu?"
Bạch Vanh cầm bút lông dính đầy mực, viết ra bốn chữ to đùng trên giấy:
(Khương thị Thái Nguyên)
Bạch Hướng hít sâu một hơi: "Thật khó lường!"
Bạch Vanh: "Tên nhóc Hoa Nhất Hoàn kia nhất định muốn tra ra, ta cũng muốn xem hiện tại tra ra được Thái Nguyên Khương thị, thì hắn định làm gì?"
"Nhưng lần này Hoa gia chủ không hỏi về tiệm châu chấu của Tùy Châu Tô thị, mà là vụ án hai mươi năm trước."
Bạch Vanh: "Hả?"
Bạch Hướng dâng hộp gỗ nhỏ lên: "Đây là bản sao chép sổ sách Tịnh Môn đưa tới."
Bạch Vanh cầm lấy sổ sách mở ra, tỉ mỉ xem qua một lần, lắc đầu: "Những sổ sách này đều là giả."
Bạch Hướng: "Sao nhìn ra được! Con thấy thật lắm mà!"
Bạch Vanh tát hắn một cái: "Bảo ngươi ngày thường xem nhiều sổ sách cũ trước kia thì không nghe, rõ ràng như thế mà, trong này ghi chép ngân hàng Hối Thông Quảng Đô là sản nghiệp của Bạch thị chúng ta."
Bạch Hướng ôm đầu: "Sau, sau đó thì sao?"
"Năm thứ tám Huyền Xương, chưởng quỹ ngân hàng này đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, đóng cửa hơn một tháng, căn bản không thế nào có sổ sách tiền bạc tới lui, nhưng bên trong sổ sách này lại có ba hàng tháng năm ghi chép, tất nhiên là giả rồi."
Bạch Hướng kinh hãi: "A gia, chuyện hơn hai mươi năm mà người vẫn còn nhớ sao?"
Bạch Vanh khó chịu: "Chưởng quầy kia chết rất kỳ quặc, người nhà hắn đến náo loạn làm tốn năm trăm vàng mới bình ổn chuyện được, tất nhiên là ta phải nhớ rõ rồi!"
Bạch Hướng:...
"Được rồi, hai chuyện đều điều tra rõ ràng, nhanh viết hồi âm cho Hoa Nhất Hoàn, tên nhóc này ngày nào cũng giục ta, phiền muốn chết!"
"Thư hồi âm này vẫn là a gia tự mình viết đi ạ."
Bạch Hướng quay đầu bỏ chạy: "Nghĩa huynh kêu ta điều tra một người, ta phải đến phủ Quảng Đô một chuyến." Nói xong một chữ cuối cùng thì người đã không còn bóng dáng.
Bạch Vanh tức giận thổi râu trừng mắt: "Há mồm nghĩa huynh ngậm miệng nghĩa huynh, cũng không biết tên nhóc thối Hoa Nhất Đường kia cho ngươi uống canh mê hồn gì!"
Nói thế nhưng bút trong tay Bạch Vanh lại viết rất nhanh.
[Hoa thị gia chủ, đọc thư như gặp người: Vi huynh từ khi nhận được bồ câu đưa tin của lão đệ, thì hết lòng lo lắng, mất ăn mất ngủ, toàn lực điều tra vụ án châu chấu lột xác, may mắn không phụ sự nhờ vả của lão đệ, bây giờ đã có kết luận..."
(hai cha con nhà này mê ai anh em nhà họ Hoa, giống tuiiiiiiiiiiii)
Nửa canh giờ sau, phủ nha Quảng Đô.
Thái Thú Xa Đình thành Quảng Đô cầm tờ "Lời khai của Trịnh Vĩnh Ngôn" mà Hoa Nhất Đường đưa tới, tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ: "Cuộc đời vị Trịnh tham quân có hơi truyền kỳ ha!"
Bạch Hướng: "Hoa Tứ Lang nói người này từng ở thành Quảng Đô một thời gian ngắn, còn từng xây kho hàng cho phủ Thái Thú, muốn hỏi phủ Thái Thú có người quen biết hắn hay không."
Xa thái thú suy nghĩ một hồi, gọi bất lương soái Triệu Chính Chỉ tới, hỏi: "Triệu soái có ấn tượng với người này không?"
Triệu Chính Chỉ vò đầu: "Hai mươi năm trước, ta vẫn còn làm tiểu binh ở Vạn thị Thanh Châu, sao có thể nhận ra người này được."
Xa thái thú: "Ta nhớ lão Lương làm người bất lương gần ba mươi năm rồi, ngươi gọi hắn tới hỏi thử đi."
Không bao lâu, lão Lương tới. Đó là một lão bất lương đã hơn năm mươi tuổi, tóc mai hoa râm, tinh thần cũng không tệ, Xa thái thú hỏi xong thì nhíu mày suy nghĩ một chút: "Lúc đó phủ thái thú mở rộng kho hàng, chỉ riêng thợ thủ công đã có mấy chục người, thật sự là nghĩ không ra."
"Khoan đã." Triệu Chính Chỉ chỉ vào khẩu cung nói: "Thời gian người này đến xây dựng kho hàng và thời gian yêu đương vụng trộm với vợ đồng hương cách xa nhau không đến một tháng, loại chuyện bát quái màu hường này, đám thợ thủ công chắc chắn sẽ lén lút đồn đại, lão Lương ngươi có ấn tượng không?"
"À!" Mặt Lão Lương sáng lên: "Ta nhớ ra rồi. Lúc ấy thợ thủ công phụ trách kiến tạo kho hàng mời một tiên sinh làm sổ sách, đã qua tuổi sáu mươi, mới tái huyền cưới thê tử mới. Tân phụ xinh đẹp ngày ngày đưa cơm cho tiên sinh làm sổ sách, thường xuyên qua lại nên đã tư thông với một thợ thủ công, lúc ấy chuyện rất ầm ĩ, còn báo quan, công văn đường hẳn là còn có hồ sơ."
Triệu Chính Chỉ lúc này đi đến công văn đường, không bao lâu sau mang theo hồ sơ trở về, mặt trên ghi chép rất rõ ràng, Huyền Xương tám năm mười sáu tháng chín, tiếp dân án, nguyên cáo Trịnh Tài, kiện đồng hương Trịnh Vĩnh Ngôn ăn cắp, sau đó bởi vì chứng cứ không đủ nên nguyên cáo đã rút đơn kiện.
Lão Lương giật mình: "Thì ra tên nhóc yêu đương vụng trộm kia tên là Trịnh Vĩnh Ngôn, thời gian quá lâu, ta quên mất..."
Xa thái thú: "Sao lại là vụ trộm, còn rút đơn kiện nữa?"
Vẻ mặt lão Lương muốn nói lại thôi, Triệu Chính Chỉ nhíu mày: "Có gì nói mau!"
"Chuyện thê tử nhà mình và người khác thông dâm truyền ra ngoài dù sao cũng không dễ nghe, cho nên đổi tên báo án là thao tác thông thường... nguyên cáo kia cũng chính là Trịnh Vĩnh Ngôn bị đánh một trận, da tróc thịt bong, lúc khiêng tới chỉ còn một hơi tàn, thái thú sợ gây ra tai nạn chết người, nên bắt Trịnh Tài rút đơn kiện, lúc này mới không giải quyết được gì." Lão Lương thở dài: "Trịnh Vĩnh Ngôn này sau khi về nhà bệnh không dậy nổi, qua hai tháng lại nhiễm phong hàn, sau đó thì chết."
"Đã chết?!" Xa thái thú quá sợ hãi: "Ngươi xác định Trịnh Vĩnh Ngôn năm đó đã chết?!"
Lão Lương: "Nghe nói Trịnh Vĩnh Ngôn này là con riêng của ngoại thất, chưa thành niên đã bị đuổi ra khỏi nhà, không người thân thích, sau khi chết không ai quản, là ta nhặt xác cho hắn. Không sai."
Triệu Chính Chỉ: "Trịnh Tài và Lưu thị ở đâu?"
Lão Lương: "Lưu thị biết Trịnh Vĩnh Ngôn đã chết, cũng nhảy sông. Trịnh Tài chưa đầy hai năm cũng bệnh chết, đến cả huyết mạch cũng không lưu lại, người hầu trong nhà cũng giải tán. Đoán chừng vụ án này, toàn bộ Quảng Đô thành chỉ có ta còn nhớ rõ."
Bạch Hướng há to miệng, Xa thái thú và Triệu Chính Chỉ liếc nhau: "Mau hồi âm cho Hoa tham quân!"
Tiểu kịch trường:
Bạch Hướng OS: Mẹ ơi, Hoa Tứ Lang chỉ viết một phong thư mà đã có thể liên lụy đến án mạng người lâu năm, vận khí này, đúng là phục sát đất!
4.12.2023
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...