NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
Chương 235: Ngươi là đỏm dáng bẩm sinh
Ra khỏi Dịch Thành một đường đi lên phía bắc, thời tiết càng ngày càng lạnh, mọi người đồng loạt thay quần áo mùa đông Mộc Hạ chuẩn bị trước.
Áo bông của Lâm Tùy An đều là tay áo hẹp màu đen ngắn, giữ ấm thoáng khí, sạch sẽ gọn gàng, thích hợp cho vận động. Áo choàng bông đỏ thắm của Phương Khắc là sáng nhất, giống như một cây pháo vui vẻ; Trang phục của Cận Nhược, Y Tháp đều dùng áo choàng văn võ mới nhất của Dương Đô, dốc hết sự mong mỏi tha thiết của Mộc Hạ đối với hai người, mong họ có thể học hành chăm chỉ, ngày ngày tiến lên, văn hay võ giỏi. Quần áo tứ thánh và Lâm Tùy An là cùng một bộ sưu tập, chỉ là màu sắc khác nhau, Thanh Long màu xanh, Chu Tước màu đỏ thẫm, Bạch Hổ màu xám, Huyền Vũ xám trắng đan xen.
Hoa lệ nhất chính là Hoa Nhất Đường, ngoại trừ Mộc Hạ, không ai biết rốt cuộc hắn rốt cuộc có bao nhiêu bộ quần áo và phụ kiện, trên đường đi hơn nửa tháng, trang phục không bao giờ giống nhau, tông màu cơ bản là một thân tuyết trắng không tỳ vết, chi tiết xuất sắc, thiên biến vạn hóa, từ tên quần áo có thể thấy được.
Chẳng hạn như hương thơm của "Phiêu hoa phù hàn tiêu ảnh", giày "Nhất dạ thanh sương tận nhiễm", trâm "Tố Tuyết Châu lệ lâm lang", quạt "Quỳnh Thụ Dao Hoa Ngưng Xuân", ngọc bội "Nhất dạ lưu nguyệt" cộng thêm áo choàng lông hồ ly "Dữ Nguyệt giao quang thụy sắc", tựa như tuyết nhung lộng lẫy chói lóa vây quanh Hoa Nhất Đường, khiến cho hắn nhìn giống như một con hồ ly tinh.
Quần áo Hoa Nhất Đường càng hoa lệ thì lòng Lâm Tùy An càng lo lắng, cũng không biết căn bệnh tâm lý ỷ lại vào trang phục hoa lệ của hắn lúc nào mới có chuyển biến tốt, nhưng Lâm Tùy An Tâm cũng hiểu được, việc này tuyệt đối không thể gấp, phải tính toán lâu dài mới là thượng sách.
Qua Bàn Thành và Lựu Thành, là đến địa giới An Đô.
Ngày đến thành An Đô, đúng ngày tuyết đầu mùa ở đó, thành trì hùng vĩ tráng lệ được bao bọc trong một vùng tuyết trắng sáng ngời, từng mảng lớn trên mái nhà giống như nước biển màu bạc kéo dài về phía bầu trời và nơi giao nhau của mặt đất.
An Đô, thành lập ba trăm bảy mươi năm, từng là thủ đô nhà Đường hơn hai trăm năm, có "Bát Thủy" xuyên qua thành, hai mươi lăm con đường lớn tung hoành đan xen, dân cư thường trú hơn một trăm vạn người.
Co dù là quy mô hùng vĩ, kiến trúc tráng lệ, đại lộ Chu Tước rộng hơn hai trăm mét, hay là bố cục phường thị nghiêm cẩn, chùa chiếng đình quán như sao rải rác, chợ thương mại phồn thịnh, đều thể hiện địa vị quan trọng của đại đô thành vừa cổ xưa lại đa dạng này ở Nhà Đường.
Thành An Đô có tổng cộng một trăm lẻ tám phường, căn cứ vào đặc điểm "Đông quý tây phú", "Nam hư bắc thực", đại thể chia làm khu trung tâm, khu Phú Quý, khu thương mại, khu trung tâm, khu dân cư, vài khu ngoại ô, phủ thứ sử An Đô nằm ở phía cực bắc khu trung tâm, khu thương mại chủ yếu chỉ cho chợ Đông và chợ Tây, xoay quanh "hai thành", phân bố bố trí ở khu trung tâm và khu Phú Quý tổng cộng bốn mươi bốn phường, phạm vi bên ngoài là khu dân cư và khu ngoại ô.
Hoa trách số tám nằm ở phường Thái Bình, cách phố Chu Tước ở khu trung tâm một phường Hưng Lộc, cách phủ Thứ sử An Đô hai khắc đồng hồ đi bộ, là vị trí đắc địa vang dội của thành An Đô.
Mộc Hạ không tiến vào từ cửa Minh Đức ở phía nam, mà chọn cửa Kim Quang ở phía tây, cửa này cách chợ Tây và phường Thái Bình gần hơn, có thể tiết kiệm một canh giờ lộ trình.
Nhà Đường ngoại trừ Đông Đô ra, thì An Đô là đại đô thành duy nhất còn nghiêm khắc tuân thủ chế độ lệnh giới nghiêm, lúc chạy tới cửa Kim Quang thì đã vừa qua chính ngọ, là thời gian hai chợ đông tây mở cửa, đứng ở dưới cửa thành cũng có thể nghe được tiếng trống buổi trưa đánh ầm ầm, tiếng trống buổi trưa ngắn hơn trống sáng và trống chiều, chỉ có ba mươi sáu tiếng, ước chừng kéo dài khoảng nửa canh giờ.
Nửa canh giờ này, chính là đỉnh cao buổi trưa của cửa Kim Quang (gần chợ Tây) và cửa Xuân Minh (gần chợ Đông), chợ Đông gần khu Phú Quý, hàng hóa chủ yếu là hàng cao cấp, hàng hóa không cầu tốt nhất chỉ cầu đắt nhất, chợ Tây chủ yếu là bán cho bình dân, quy mô lớn, hàng hóa đa dạng, giá rẻ, là điểm khởi đầu của con đường tơ lụa, thương mại nước ngoài phồn vinh, thương nhân nước ngoài rất nhiều.
Sáu đoàn xe ngựa của Hoa thị bình thường coi như đã rất khí thế, nhưng trong giờ cao điểm buổi trưa chật chội ở thành An Đô thì hoàn toàn chìm nghỉm, xe do tứ thánh phụ trách bị đội lạc đà lấp mất, Mộc Hạ lui về tuyến hai, để Y Tháp lái xe, vốn Lâm Tùy An còn buồn bực vì sao phải sắp xếp như thế, sau đó thì tức khắc hiểu ra.
Trước cửa thành thật sự quá tắc nghẽn, gần như đều là đội buôn bán của nước ngoài... đầu ngựa chống mông lạc đà, trầu già kéo xe ngồi xổm trên đầu khỉ, đầu la và đầu lừa đập vào nhau, tuyết trên mặt đất trộn lẫn với phân lạc đà thành bùn màu xanh biếc... đi lại cực gian nan, khó nhích nổi một bước chân. Lúc này, thiên phú ngoại ngữ của Y Tháp đã phát huy tác dụng lớn, một đường ồn ào nói tiếng Ba Tư, tiếng Đường, tiếng Cao Lệ, tiếng Thổ Hỏa La, tiếng Đại Thực, tiếng Phù Tang, tiếng Thiên Tranh và đủ loại tiếng nghe không hiểu, như chỉ luồn kim, thật sự là vắt lắm mới ra được một con đường máu.
Đội buôn Phù Tang cách vách hùng hổ hổ, muốn chen lấn, Lâm Tùy An thế mà lại nghe hiểu mấy từ, đang khó chịu thì Hoa Nhất Đường đẩy cửa sổ xe ra mắng lại, giọng nói còn vang hơn Y Tháp, giọng điệu ầm ĩ, giống như ca hát, mắng thương đội Phù Tang đến choáng ngợp, đội lạc đà Ba Tư phía trước phát ra tiếng cười vang, phía sau đội buôn Thiên Tranh trống da, con khỉ trên đầu trâu theo tiết tấu nhảy múa.
Hơn trăm đội buôn, cứ như vậy ồn ào, chật chội, chậm rãi chảy vào cửa Kim Quang. Vừa vào cửa thành thì tầm mắt lập tức trở nên sáng sủa, đường cái rộng gần bốn trượng, các thương đội thở phào nhẹ nhõm, tốc độ tiến lên nhanh không ít, qua phường Quần Hiền rồi cùng tràn vào chợ Tây.
Đi về phía đông qua phường Diên Thọ, chính là cửa phường Thái Bình, các hộ viện hầu hạ của Hoa trách số tám đã xếp hàng nghênh đón sẵn, có vẻ như là chờ đã lâu. Quản sự ở An Đô dẫn đầu, là một thím hơn năm mươi tuổi, tinh thần sáng láng, nụ cười hiền hậu, Mộc Hạ rất kính trọng người này, cố ý xuống xe hành lễ, gọi người này là "Mộc Thịnh tẩu".
Hoa trạch số tám chiếm diện tích chỉ có một phần ba lý phường, là diện tích nhỏ nhất trong ngũ đại đô thành, ước chừng là vì phối hợp với lịch sử văn hóa lâu đời của An Đô, phong cách Hoa trạch nơi này lại tinh xảo đơn giản không ít, nước sông trong vắt dọc theo kênh đào vừa khéo xuyên qua hoa trạch, biến thành một hồ trong xanh tự nhiên, mặt hồ mùa đông thành băng, tuyết trắng phủ đầy, hàn khí lung linh khói tựa như tiên cảnh.
Mọi người thuyền xe nhọc nhằn cho nên đều cực kỳ mệt mỏi, qua loa dùng bữa trưa thì lập tức về phòng nghỉ ngơi, Lâm Tùy An vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ, ngủ một lèo hai canh giờ.
*
Lúc Lâm Tùy An tỉnh lại, đã sắp đến giờ Dậu, sắc trời đã tối lạ thường, ước chừng lại sắp có tuyết rơi. Kiếp trước Lâm Tùy An sống ở phương bắc, cho nên khá thích ứng với khí hậu An Đô, đi trên hành lang, thở ra một hơi, khí trắng trong miệng mũi dâng lên nỗi nhớ nhà kỳ lạ.
Trong chính đường đốt địa long, rất ấm áp, chỉ có một mình Hoa Nhất Đường ở đây, Phương Khắc hiển nhiên còn đang ngủ, Mộc Hạ nói Cận Nhược mang theo Y Tháp và Tứ Thánh đi dạo trong thành, phỏng chừng không trở về trong chốc lát được.
Hoa Nhất Đường mặc áo bông màu tuyết, tóc tai xộc xệch, trên chân mang dép bông... dép bông là do Mộc Hạ căn cứ vào hình dung của Lâm Tùy An tự mình thiết kế chế tác, giữ ấm tốt, thành phẩm rất được hoan nghênh, nhất là Phương Khắc, lấy hết năm đôi.
Hoa Nhất Đường đang đọc thư.
Ghế dựa của Hoa trạch số tám đều phối với đệm lông ngỗng mềm mại thoải mái, nguyên mẫu gần như giống với ghế lười, Lâm Tùy An đi vào, ngáp một cái.
"Huynh trưởng viết thư nói." "Hoa Nhất Đường nói: "Lũng Tây Bạch thị có ý muốn thông gia với Dương Đô Hoa thị ta."
Lâm Tùy An ngẩn ra: "Lũng Tây Bạch thị? Nhà Bạch Nhữ Nghi sao?"
Hoa Nhất Đường: "Bạch Nhữ Nghi ở Đông Đô làm thư lang tám tháng, bởi vì học thức uyên bác, quân tử nho nhã, làm người khiêm tốn, được thánh nhân coi trọng, ba tháng trước thăng chức Thập Di, tòng bát phẩm, phẩm cấp tuy rằng không cao, nhưng là cận thần của thiên tử, tiền đồ không thể hạn lượng. Từ đó về sau, gia chủ Bạch thị đã liên tiếp tỏ lòng với huynh trưởng ta, nói nguyện thúc đẩy mối quan hệ giữa hai tộc."
Lâm Tùy An: "..."
Bạch Nhữ Nghi thảm quá, lần nào cũng bị coi là lợi thế của đám thông gia.
"Khoan đã, Lũng Tây Bạch thị tính chọn ai?" Lâm Tùy An nhảy dựng lên: "Chẳng lẽ là Hoa Tam Nương?!"
Chớ nhé! Nếu thế thì anh Lăng đẹp trai khéo lại thất tình mất?
"Là Nhị tỷ Hoa Nhất Phong của ta." Hoa Nhất Đường gãi gãi đầu: "Nói chứ hai người này đều là mọt sách, có vẻ như rất xứng đôi."
Lâm Tùy An thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ vợ của anh Lăng đẹp trai tạm thời được bảo vệ.
"Huynh trưởng còn nói phát hiện vài hướng tiền của cửa hàng châu chấu, ước chừng chính là đám lừa đảo nhà Tô thị Tùy Châu, còn đang truy xét, kêu chúng ta ở An Đô lưu ý một chút, nếu có manh mối thì kịp thời thông báo."
Lâm Tùy An nhún vai, phần này là cục vốn cao cấp, cô cũng không giúp được gì.
Hoa Nhất Đường mở một trang giấy khác: "Huynh trưởng còn nói, Hoa Tứ Lang ngươi thành sự không đủ bại sự có dư, thật sự ngu xuẩn..." đột nhiên dừng lại.
Lâm Tùy An tò mò: "Thành sự không đủ bại sự có dư gì?"
Tròng mắt Hoa Nhất Đường vội quét xong nội dung trên thư, mặt đỏ lên, nhanh chóng gấp giấy nhét vào phong thư, cất vào trong ngực: "Khụ, không có gì, chỉ là giáo huấn ta ngày ngày không có chí tiến thủ, vô tri sống qua ngày."
Lâm Tùy An nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của Hoa Nhất Đường, thầm nghĩ: Chắc tôi tin anh!
Mộc Hạ quét tuyết trên vai vội vàng đi vào, trình lên một phong thiệp: "Đây là thứ sử Gia Mục của An Đô đưa tới, nói hôm nay vào giờ tuất ba khắc sẽ ở lầu Sùng Dương của phường Thái Bình mở yến tiệc đón gió, đặc biệt mời Tứ Lang và Lâm nương tử cùng đi."
"Ta đoán cũng đã gần đến giờ trong thiệp mời rồi." Hoa Nhất Đường đứng lên, duỗi thắt lưng: "Mộc Hạ, thay quần áo."
"Vâng, Tứ Lang." Mộc Hạ khom người thi lễ, nhường về phía sau, Mộc Thịnh tẩu trực tiếp đi tới mặt Lâm Tùy An: "Lâm nương tử, chúng ta cũng đi thôi."
Lâm Tùy An chỉ vào mũi mình: "Ta cũng phải thay quần áo sao?"
Mộc Thịnh tẩu cười hòa ái: "Yến tiệc đón gió tẩy trần của thứ sử An Đô, tất nhiên là phải trang điểm thật đẹp rồi."
"Không, không cần đâu mà..."
"Các thị nữ đã sớm chuẩn bị xong, Lâm nương tử cũng đừng để mọi người thất vọng."
"......"
*
Mộc Thịnh tẩu có dáng người cao cao gầy gò, con hơn Lâm Tùy An tận nửa cái đầu, tươi cười thân thiết lại không thể cự tuyệt, thị nữ đều là tiểu nữ nương xinh đẹp, giống như chim nhỏ líu ríu quanh Lâm Tùy An, phối áo choàng, chọn giày tất, trang sức tóc, cực kỳ bận rộn.
Có vết xe đổ của Phương đại phu, Lâm Tùy An thật sự rất lo rằng mình sẽ bị thành một con bướm đêm mất, chưa từng nghĩ y bào vừa lên người, đúng là phong cách thanh nhã đơn giản, tay áo hẹp, vạt ngắn, thắt lưng, quần râu, giày ngắn, tay áo thêu hoa văn cành lá hình sợi tơ, Lâm Tùy An cảm thấy quen mắt, hình như từng thấy trên y phục Hoa Nhất Đường rồi, chắc là hoa văn thêu thống nhất của Hoa thị.
Mộc Thịnh tẩu rất cảm khái: "Không nờ có một ngày phải chuẩn bị quần áo thuần khiết như vậy, thật đúng là có chút không thích ứng được."
Lâm Tùy An: "..."
Sự hiểu biết về hai chữ "thuần khiết" của họ dường như không giống nhau.
Bộ quần áo này thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng theo ánh sáng chiếu vào thì bề mặt vải sẽ khúc xạ ra màu sắc khác nhau, khi thì nhạt tím, khi thì màu xanh đậm, động tác lớn hơn một chút, còn có thể hiện ra ánh sáng nhạt.
Hay lắm, vừa nhìn đã biết giá cả đắt đỏ!
Mộc Thịnh tẩu dường như nhìn ra tâm tư của Lâm Tùy An, cười nói: "Đây là hàng mới của Dương Đô, tên là "Đông Phương Ký Bạch", lấy cảm hứng mặt bầu trời trước khi bình minh, Tứ Lang nói rất hợp với Lâm nương tử, nên đã cho ngựa nhanh nhất đem từ Dương Đô tới đây."
Lâm Tùy An: "Nhiều, bao nhiêu tiền... quên đi, đừng nói cho ta biết."
Mộc Thịnh tẩu cười ra tiếng: "Tứ Lang đã thích đồ vật hoa lệ từ lúc còn nằm tã lót, đột nhiên đặt một món mộc mạc như vậy, hàng vải Dương Đô còn tưởng rằng truyền sai, phái người hỏi ba lần mới dám xác định."
"Trong tã lót?" Lâm Tùy An ngẩn ra: "Hoa Nhất Đường không phải sau sáu tuổi mới thích quần áo hoa lệ sao?"
Mộc Thịnh tẩu cười càng lớn hơn: "Lúc Tứ Lang mới sinh ra, ta ở đại trạch Dương Đô Hoa thị làm phó quản sự, vẫn nhớ rõ ràng, Tứ Lang từ khi mở mắt ra đã muốn nằm ngủ trong Gấm Thục, thậm chí phải là thượng phẩm Gấm Thục, hạ phẩm Gấm Thục thì không ngủ. Lúc có thể bò thì càng kén chọn hơn, nếu là gấm Thục có hoa văn đơn giản, màu sắc không vừa mắt, thì thà nằm sấp một canh giờ cũng không nhúc nhích chút chút nào, lúc ấy toàn bộ Hoa trạch vì chọn Gấm Thục cho Tứ Lang, thiếu chút nữa thì dọn sạch gấm Thục của Dương Đô, cuối cùng bất đắc dĩ phái Hoa Nhị Mộc đến Ích Đô, chuyên mở ra thương lộ Gấm Thục từ Dương Đô đến Ích Đô."
Lâm Tùy An: "..."
Chờ đã, cho nên nói Hoa Nhất Đường thích quần áo hoa lệ, không phải bởi vì chấn thương tâm lý lúc nhỏ, mà là trời sinh sao?!
"Vậy... Hoa Nhất Đường ăn giỏi thế là..."
"Tứ Lang khẩu vị lớn, ba nhũ nương cho ăn cũng không đủ, ăn uống giỏi, lớn lên xinh đẹp, da dẻ trắng mịn, ai nhìn cũng đều nói Dương Đô Hoa Tứ Lang là mệnh phú quý trời sinh." Mộc Thịnh tẩu tự hào nói.
"......"
"Chỉ là, về sau Tứ Lang càng ngày càng chú ý quần áo, ngoại trừ Tứ Lang thích, thì còn có một nguyên nhân khác."
"Là gì?"
"Tứ Lang đẹp mà, cho nên chất liệu và kiểu dáng mặc trên người hắn đều bán rất tốt, cho nên gia chủ đã ra lệnh cho hàng vải và hàng may mặc của Hoa thị, phàm là kiểu mới đều phải chuẩn bị cho Tứ Lang một phần, để cho Tứ Lang mỗi ngày mặc đi ra ngoài lắc lư, hiệu quả cực kỳ tốt. Chỉ cần là loại mà Tứ Lang mặc thì không quá ba ngày, nhất định có thể bán hết. Nói một câu không khoa trương thì việc làm ăn của Hoa thị, hơn một nửa đều là công lao của Tứ Lang."
"......"
Lâm Tùy An nhìn mình trong gương, trừng mắt, trán muốn nứt ra.
*
Lúc trở lại chính đường, Hoa Nhất Đường trang điểm thay quần xong dung mạo rạng rỡ chói chang, hắn vung hai tay, vểnh chân, mặc cho tám người hầu xách lư hương vây quanh hắn, lượn lờ trong hương thơm, biểu cảm kia cứ phải gọi là hưởng thụ.
Mộc Hạ một bên chỉ đạo: "Hương Nguyệt Phách Hoa Linh này, phối hợp với "Nhật Mộ Miểu Miểu Bào" trên người Tứ Lang, ít hơn một phần thì nhạt, nhiều hơn một phần thì nồng đậm, ấy, lại rời đi ba bước, đi nhanh một chút, đừng quên áo choàng 'Yên Liễu Phi Nhược'."
Tám người hầu vòng quanh đầu đầy mồ hôi, Mộc Hạ vẫn không hài lòng, lại tự mình lên tay sửa sang lại quả cầu hương của Hoa Nhất Đường: "Tứ Lang, bộ mới này là tác phẩm mà phường Y Phục Dương Đô dốc hết tâm lực làm, có thể chiếm được vị trí ở thị trường An Đô hay không thì phải xem biểu hiện của Tứ Lang hôm nay rồi."
Hoa Nhất Đường: "Yên tâm, nhất định ta sẽ mặc ra được phong thái, mặc ra được đặc sắc, khiến cả An Đô phải mến phục!"
Lâm Tùy An ôm Thiên Tịnh lạnh lùng bàng quan, thái dương giật giật càng lúc càng thường xuyên.
Hoa Nhất Đường đắc ý nói: "Đẹp không? Có đẹp không?"
Lâm Tùy An: "Ngươi đỏm dáng trời sinh phải không?"
Hoa Nhất Đường: "Ôi chao, Hoa mỗ hoa dung nguyệt mạo như thế, tất nhiên phải góp một phần sức lực cho sản nghiệp Hoa thị rồi."
"Cái áo lụa Vãn Kính là ngươi đặt..."
"Tắm rửa xong, ôm gương tự thưởng, vừa lúc ứng cảnh."
"......"
Lâm Tùy An tức giận đến ong ong đầu, cô thực sự rảnh rỗi quá đi quan tâm hắn, còn xót xa giùm, ha ha, cho dù có là ngày tận thế thì cái thứ tai họa này cũng có thể vui vẻ nhảy nhót cả đời mà thôi!
Lâm Tùy An thở phì phì rời đi, Hoa Nhất Đường thu hồi động tác phô trương, thở dài một hơi, đảo mắt nhìn Mộc Hạ và Mộc Thịnh tẩu một cái, hai người đồng thời cúi đầu ôm quyền.
10.11.2023
Tiểu kịch trường:
Đêm trước khi vào An Đô, Hoa Nhất Đường gọi Mộc Hạ vào trong phòng.
"Quản sự của Bát trạch An Đô Hoa thị là ai?"
"Hồi bấm Tứ Lang, là Mộc Thịnh tẩu."
"Rất tốt, ngươi và Mộc Thịnh tẩu thương lượng một chút, để cho nàng tìm thời cơ, lơ đãng giải thích với Lâm Tùy An một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Nói ta thích trang phục hoa lệ và thích ăn là sở thích trời sinh."
"Nhưng mà Tứ Lang, hai thói quen này của ngài rõ ràng là sau khi sáu tuổi bị mất tích mới..."
Hoa Nhất Đường nhíu mày.
Mộc Hạ hiểu rõ: "Tứ Lang hối hận vì đã nói cho Lâm nương tử chuyện này sao?"
"Ánh trăng đêm đó quá đẹp. Bất tri bất giác đã nói ra... Mặc dù ta không nghĩ rằng nói với nàng xong thì có gì là không tốt... Nhưng..." Hoa Nhất Đường thở dài: "Ngày đó, nàng đã buồn bực không vui, mặt mày ủ rũ, nàng thông minh như vậy, nhất định đã phát hiện... Ta thực sự không thể chịu đựng được cảnh nàng đau lòng vì ta."
Mộc Hạ nhìn dung nhan tuấn lệ vô song của Hoa Nhất Đường trong bóng đêm, cảm giác đỉnh đầu mình chỉ mới mười lăm tuổi mà đã bắt đầu có tóc bạc chui lên.
"Tứ Lang a, ngài cần gì phải tự mình chịu khổ sở như vậy?"
"Ta tình nguyện tự khổ cả đời, cũng không muốn nàng vì ta khổ nửa phần."
"......"
"Đi làm đi, cẩn thận một chút, Lâm Tùy An không dễ lừa gạt, chớ để lộ chân tướng."
"...... Tuân mệnh."
(Như truyện khác chắc tui còn nhỏ cho giọt nước mắt, chứ đặt lên người anh Bông sự thâm tình này, tự nhiên nó cứ hài hài sao ấy, mô Phật, so rì anh nha)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...