Ngươi Có Tiền Ta Có Đao

NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

Chương 228: Phi tặc Vân Trung Nguyệt

Cận Nhược thò đầu lại nhìn, chợt bật cười như sấm: "Ha ha ha ha ha, cái này không phải là Hoa thần giả trang của họ Hoa sao? Sao còn cầm một con dao, chẳng lẽ con dao này là..." Liếc về phía Lâm Tùy An: "Thiên Tịnh sao? Ha ha ha ha ha...".

Thằng nhóc này này là sợ người khác không nhận ra chúng sao?

Lâm Tùy An trở tay tát hắn một cái, ai ngờ tên tiểu tử này công phu tiến bộ, xoay người tránh được, cười càng to hơn.

Lâm Tùy An đỡ trán: Xấu hổ chết mất!

Lúc này người bán hàng rong cũng cảm thấy không đúng, tròng mắt xoay hai vòng trên bản in của Hoa Nhất Đường và Thiết Huyết Hoa Tài Thần, vỗ đùi một cái: "Ôi chao, nói chờ, dáng vẻ của vị tiểu lang quân này nhìn cũng rất có phúc tướng!"

Hoa Nhất Đường nhịn, hất quạt ra: "Tiểu ca nói rất đúng, tại hạ cảm thấy mình rất có duyên với vị Thiết Huyết Hoa Tài Thần này! Mộc Hạ, thỉnh tất cả các bản in của vị tiểu ca này về nhà, chúng ta cất lại một phần, còn lại thì đóng gói nhanh chóng đưa đến Dương Đô, Đông Đô, Ích Đô và Quảng Đô!"

Lâm Tùy An: "Này!"

"Nhất định phải khiến cho cả Nhà Đường, từ ông lão cho đến trẻ con đều biết sự tích vĩ đại của Thiết Huyết Hoa Tài Thần!" Hoa Nhất Đường đắc ý nói.

Cận Nhược: "Ha ha ha ha ha ha ha!"

Lâm Tùy An: "..."

Người bán hàng rong vui vẻ không khép miệng lại được, dứt khoát cuộn hết bản in rồi dùng dây thừng buộc lại, hơn trăm tấm bản in toàn bộ được cuộn lại, rất tốn chỗ, Y Tháp gọi Thanh Long Chu Tước đến giúp, khiến cho khu vực bên này nhìn rất khoa trương, làm những người bán hàng rong xung quanh đều tiến lại hóng chuyện.

Người này hỏi: Có chuyện gì thế?

Người kia trả lời: Nhìn thấy vị tiểu lang quân kia không? Ăn mặc giống như Hoa hồ điệp, là người từ ngoài đến, chưa trải đời nhiều, mua hàng trăm tấm bản in, hẳn là muốn về nhà đem tặng.

Ấy, còn có chuyện tốt như thế sao! Tiểu thúc của huynh đệ tỷ tỷ ta cũng làm bản in, ta phải mai đi nói với họ một tiếng mới được, có khi sẽ kiếm được một khoản đấy.


Cháu trai lớn của ta cũng bán bản in, ngay bên kia đường, ta cũng đi kêu một tiếng.

Hay lắm, thế là một truyền mười truyền trăm, chỉ chốc lát sau, tất cả các gánh bản in trên chợ đều tụ tập lại đây, ồn ào la hét bán bản in nhà mình, Hoa Nhất Đường đang hưng phấn, lại là một người điên, quạt nhỏ hăng hái giương lên, không từ chối ai mà bao trọn hết, cả con phố đều trở nên sôi sục. Không lo làm ăn cũng không về nhà, nấu cơm ném nồi, cắt vải vứt đao, đại cô nương tiểu tức tử tiểu nam tử tiểu oa tử toàn bộ đều chạy tới, vây xem mấy con người tiêu tiền như rác từ nơi khác đến

Lâm Tùy An vô lực đứng một bên, dù sao thì có ngăn cản cũng vô dụng, dứt khoát các chết lưới rách, cùng lắm thì sau này đánh chết không thừa nhận Thiết Huyết Hoa Tài Thần này có liên quan gì đến cô, vứt hết cái nồi này lên cho Hoa Nhất Đường là được.

"...... Có bản in của Chiến Thần nương nương không?" Trong đám người chợt vang lên một giọng nói u ám, cơ hồ bị tiếng ồn ào của dân chúng bao phủ, tai Lâm Tùy An vừa động, men theo giọng nói nhìn lại, thì thấy một ông lão đầu đầy tóc bạc chống nạng, run rẩy mò mẫm chen về phía trước, đám người mạnh mẽ khiến bước chân của ông lão lảo đảo, mấy lần thiếu chút nữa té ngã, cực kỳ mạo hiểm.

Lâm Tùy An vội vàng bước lên đỡ ông lão đến vị trí trống trải hơn một chút: "Ông à, ở đây nhiều người nhiều lắm, ông phải cẩn thận một chút."

Lão nhân liên tục nói cảm ơn: "Ta nghe người ở chợ nói, tất cả gánh bản in đều ở đây, xin hỏi, có tranh của Chiến Thần nương nương không? Ta muốn mua về nhà để cầu gia đình yên bình."

Bản in ở Dịch Thành có không ít phiên bản, Lâm Tùy An cũng không biết ai là Chiến Thần nương nương, nên đỡ lão nhân đi hỏi bản in thử, ai ngờ bọn họ vừa nghe danh hào của Chiến Thần nương nương, sắc mặt đều đại biến, liên tục lắc đầu, nói cho tới bây giờ chưa từng nghe nói đến.

Ông già nóng nảy: "Vô lý! Chiến Thần nương nương là chiến thần bảo vệ Dịch thành! Dân chúng Dịch Thành chúng ta vẫn luôn dùng tranh của Chiến Thần nương nương để trừ tà! Các ngươi thế mà lại nói không có tranh của Chiến Thần nương nương, tất cả đều là đồ vong ân phụ nghĩa!"

"Ôi chao lão già của ta ơi! Ngươi đừng nói nữa!" Là tiểu thương ban đầu bán tranh cho Hoa Nhất Đường, hắn liên tục xua tay: "Danh hào Chiến Thần nương nương này không thể nhắc tới nữa!"

Ông lão giận đến đỏ mặt: "Ta muốn thỉnh Chiến Thần nương nương về nhà!"

Người bán hàng rong: "Bản in của Chiến Thần nương nương đã hơn ba mươi năm nay không có ai làm rồi."

"Ai nói thế, năm trước ta mới thỉnh về một bộ, chỉ mới qua mấy ngày thôi mà đã không có người làm rồi? Ngươi chê lão gia ta không có tiền phải không, ta có tiền! Ta muốn thỉnh Chiến Thần nương nương về nhà, phù hộ gia viên!"

"......"

Lâm Tùy An nghe hiểu, tám phần là ông lão này lớn tuổi quá nên hồ đồ rồi.

"Hay là bây giờ tiểu ca in cho ông ấy một tấm đi." Lâm Tùy An nói: "Ông ấy cũng không dễ dàng gì."

Người bán hàng rong thở dài, lật trong giỏ nửa ngày, rút ra một túi vải đen, tìm một góc vắng người, cởi bỏ tấm vải đen, trong gánh là một khuôn mẫu in cũ. Trải giấy xong, chải mực, in ra một tờ, hai tay ấn lên, cẩn thận thổi khô, cuộn lại, nhét vào trong ngực lão nhân: "Ông cầm cho chắc đó, ngàn vạn lần đừng để người ngoài nhìn thấy! Được rồi, không thu tiền của ông, haizz... được rồi, ta thu tiền, ông đi về từ từ thôi."

Ông lão ôm bản in trong ngực giống như ôm một bảo bối, chống nạng lắc lư ra khỏi đám người.

Lâm Tùy An nhìn chằm chằm mẫu bản in trên mặt đất, như có điều suy nghĩ: "Vị này chính là Chiến Thần nương nương?"


Người bán hàng rong ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận lau sạch mực trên mẫu, sâu kín nói: "Dịch thành chúng ta đã sớm không còn chiến thần rồi."

"Ta thấy vị Chiến Thần nương nương này anh vũ bất phàm, khí thế hiên ngang, ta có thể thỉnh một cái không?"

Người bán hàng rong quay đầu lại nhìn Lâm Tùy An một cái, há miệng, lại thở dài nặng nề, cúi đầu xuống rửa sạch mực, lần nữa in một tờ cho Lâm Tùy An, thổi khô rồi cuộn lại, hai tay dâng lên, khom người ôm quyền thi lễ rồi thu dọn đồ đạc rời đi.

Lâm Tùy An cảm thấy, hắn thi lễ lần cuối không phải là thi lễ với cô mà là đối với chiến thần nương nương trong tay cô.

*

Biệt viện Hoa thị ở Dịch thành, Hoa trạch 250, số hiệu hiện lên sự thông minh tuyệt đại.(*)

(*)đoạn này bả khịa ấy ạ, ai đọc truyện tung của nhiều chắc biết, 250 là để chỉ mấy đứa ngu, kiểu mài là đứa 250 thì ý là nói mài là đồ ngu...

Mộc Hạ sớm đã thông báo cho đám người hầu thường trú của biệt viện, từ ba ngày trước đã thanh tẩy quét dọn, toàn bộ căn nhà trở nên sáng ngời, rạng rỡ tỏa sáng.

Y Tháp chỉ huy đám người hầu Hoa thị mang hành lý, Thanh Long Chu Tước Bạch Hổ Huyền Vũ phụ trách vận chuyển sáu rương quần áo của Hoa Nhất Đường, Chu Tước là người nói chuyện lưu loát nhất trong tứ thánh, được giao trọng trách giải thích phương thức bảo dưỡng quần áo, ủi như thế nào, cách treo như thế nào, làm thế nào để hương, phòng ẩm như thế nào, phụ kiện như thế nào phân loại bày biện thế nào cho các thị nữ, vài thị nữ nghe mà chóng hết cả mặt.

Mộc Hạ vội vàng đi lo liệu bữa tối, mang theo bốn đầu bếp ở hậu viện chọn nguyên liệu nấu ăn, người đưa thức ăn, trái cây, người đưa rượu, đưa thịt xếp hàng dài ở ngoài cửa sau, một người hầu vội vàng chạy ra ngoài tìm người đưa nước, làm đụng ngã nửa xe trái cây, trái cây lăn lộn khắp đất.

Hoa Nhất Đường sai người dỡ toàn bộ bản in trên xe xuống, kêu hai hộ viện mang theo hai thùng bột nhão lớn đi theo, phấn khởi đi dạo khắp nhà, gặp cảnh cửa nào thì lập tức dán lên, gặp cửa sổ cũng dán, chưa đến nửa canh giờ mà cả biệt viện đã dán đầy hình tượng Thiết Huyết Hoa tài thần, cách năm bước là có một tấm, muốn náo loạn bao nhiêu thì náo loạn bấy nhiêu.

Lâm Tùy An chỉ có thể lơ đi cho đỡ phiền, trốn trong chính đường.

Tất cả các tòa nhà và biệt viện của Hoa thị đều được thay bằng ghế thái sư, nghe nói đã dẫn đầu phong trào ở nhà Đường, trở thành món bán chạy nhất trong và ngoài nước, chiếc mà Lâm Tùy An hiện đang ngồi, là phiên bản cải tiến mới nhất, tay vịn rộng hơn, đệm ở thắt lưng dày hơn, còn có thêm chỗ gác chân, dựa vào có cảm giác như ngồi sô pha. Phương Khắc tựa vào ghế ngủ thiếp đi.

Lâm Tùy An đang xem bản in của Chiến Thần nương nương.

Người trong tranh mặc áo giáp màu đen, thân cưỡi bạch mã, cầm trong tay một thanh đao dài sáu thước, uy phong lẫm liệt. Là một nữ tử nhưng nhìn không thấy dung mạo, trên mặt đeo mặt nạ màu đen, chỉ để lại khe hở nhỏ ở miệng mũi.

Cận Nhược tiến lại gần: "Bản in này không tỉ mỉ bằng Thiết Huyết Hoa tài thần tỉ mỉ, là đồ rẻ nhỉ."

Lâm Tùy An: "Ngươi có cảm thấy người trên bức tranh này có hơi quen mắt không?"


Cận Nhược nghiêng đầu: "Có quen sao?"

Lâm Tùy An đưa ngón tay lên chỉ: "Mặt nạ này rất giống cái của Vân Trung Nguyệt, chỉ là màu sắc không giống."

Cận Nhược hoảng sợ: "Sư phụ không phải có gì đó đối với Vân Trung Nguyệt chứ?"

"Hả?"

"Người ngàn vạn lần đừng để tên họ Hoa biết, nếu không nhất định lại là một trận máu tanh mưa máu đó!"

"......"

Phương Khắc đang ngủ phát ra một tiếng quái dị trong cổ họng.

Hoa Nhất Đường lắc lư đi vào, Cận Nhược nhanh tay lẹ mắt đoạt lấy bản in nhét vào trong ngực, như không có việc gì ngồi sang một bên, bưng một đĩa bánh đường trắng há miệng ăn.

Lâm Tùy An để ý thấy ống tay áo lớn của Hoa Nhất Đường dính một đám bột nhão thì thấy có chút buồn cười, ý bảo hắn lau đi, Hoa Nhất Đường cúi đầu nhìn, đứng lên một chút: "Mộc Hạ, về phòng, thay quần áo..."

Chu Tước lạnh mặt đi vào: "Mộc tổng quản ở sau bếp, không có thời gian quản ngươi, quần áo còn chưa ủi, chờ."

Hoa Nhất Đường cứng đờ, Lâm Tùy An và Cận Nhược nín cười.

Chu Tước lại bổ sung một câu: "Có người cầu kiến, là huyện lệnh Dịch Thành."

*

Huyện lệnh Dịch Thành không tới một mình mà còn mang theo sáu hộ gia đình lớn ở Dịch Thành, cái gì mà Trương viên ngoại, Lý viên ngoại, Điền viên ngoại, Lỗ viên ngoại, Khổng viên ngoại, Vương viên ngoại, độ tuổi trung bình trên dưới năm mươi.

Huyện lệnh Dịch Thành có khuôn mặt như ngựa, họ Tống, vừa mở miệng đã biết là khổ sở: "Nghe đồn Hoa gia tứ lang thông tuệ tuyệt đỉnh, học phú ngũ xa, điều tra vô số kỳ án, có thể nói là đệ nhất thần thám Nhà Đường, Tống mỗ là ngày ngóng đêm mong, cuối cùng cùng ngóng được ngài tới đây."

Vừa nghe đoạn mở đầu, mọi người đã lập tức hiểu ra.

Phương Khắc đột nhiên mở mắt: "Chết bao nhiêu người? Cái xác ở đâu? Vẫn còn tươi chứ?"

Tống huyện lệnh bối rối xua tay: "Không có không có, không có người chết!"

Phương Khắc "Chậc" một tiếng.

Y Tháp bưng khay trà lên, đưa trà Bách Hoa mới cho từng người, thứ đặt trên bàn Phương Khắc tất nhiên là trà hun khói địa ngục đặc chế. Phương Khắc uống một ngụm, sắc mặt tốt hơn một chút.

Hoa Nhất Đường nâng chén trà thổi thổi: "Vụ án gì?"


Tống huyện lệnh lau mồ hôi: "Vụ án này đi, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, quả thực làm cho người ta khó mở miệng..."

Mấy viên ngoại vừa nghe đã thấy bực bội:

"Ôi chao, Tống huyện lệnh ngài đừng chần chờ nữa, đệ nhất thần Thám Hoa Tứ Lang của Nhà Đường đã ở đây rồi, qua thôn này thì không gặp cửa hàng này nữa đâu!

"Cứ tiếp tục như vậy, thì ngày nào chúng ta mới có thể ngủ ngon?!"

Hoa Nhất Đường chớp chớp mắt: "Tống huyện lệnh không ngại cứ nói thẳng, Hoa mỗ rửa tai lắng nghe."

Tống huyện lệnh thở dài: "Mấy tháng gần đây, Dịch thành xuất hiện phi tặc, trộm không ít đồ đạc, dân chúng Dịch này ai nấy đều thấy sợ, đến đêm không ngủ được, quả thực rất phiền lòng!"

Trong đầu Lâm Tùy An "đinh" lên một tiếng: "Loại phi tặc gì?"

"Chưa ai từng thấy dáng vẻ của phi tặc này!" Tống huyện lệnh nói: "Tên trộm này tới không bóng dáng, thần bí khó lường, hơn nữa cực kỳ kiêu ngạo lớn mật, trước mỗi lần trộm cắp, còn đưa hoa tiêu báo trước!"

Nói xong, lấy từ trong ngực ra một phong thư đưa cho Hoa Nhất Đường, trong phong thư là một cái lá hoa, góc dưới bên phải vẽ một cành hoa mai, xiêu xiêu vẹo viết chữ:

[Giờ tý ba khắc ngày mùng mười, thứ quý giá nhất của quý phủ]

Biểu cảm của Hoa Nhất Đường một lời không nói hết: "Giấy là giấy cói, màu mực là đồ giả, hơi có mùi hôi thối, hẳn là cũng là đồ rẻ trên thị trường, hoa... vẽ rất xấu, chữ này... càng xấu hơn... Mạo muội hỏi một chút, hắn trộm gì?"

"Hắn trộm...!" Lỗ viên ngoại giơ tay lên: "Là yếm... của nội tử."

"Phụt..." Lâm Tùy An, Cận Nhược và Phương Khắc đồng thời phun trà ra.

Khóe mắt Hoa Nhất Đường co giật, hoa tiêu trong tay chợt biến thành củ khoai lang nóng tay, cầm cũng không được, ném cũng không được, dùng ngón cái và ngón trỏ bóp một góc, muốn vụng trộm nhét vào trong phong thư.

"Hoa Tứ Lang khoan đã!" Tống huyện lệnh chỉ chỉ: "Tên trộm này có ký tên ở phía sau hoa tiêu."

Hoa Nhất Đường điều chỉnh biểu cảm, chậm rãi lật hoa tiêu lại, đồng tử chợt co rụt.

Ba từ, viết như chó cắn mèo cào: Vân, Trung, Nguyệt.

*

Tiểu kịch trường:

Vân Trung Nguyệt: Hắt xì!!!!!!!!!!!!

10.10.2023


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui