NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
Chương 203: Sợ chưa hehe
Nói thật, Ngũ Đạt làm bộ khoái nhiều năm như vậy cũng gặp phải không ít cảnh tượng kinh dị quái dị, xa quá thì không nói, chỉ nói đến hiện trường vụ án sát nhân hoa đào năm trước thôi, sự tàn nhẫn đẫm máu đó hại hắn gặp ác mộng ba ngày.
Với mức độ kinh dị của ngày hôm nay, thì Ngũ Đạt dự cảm sẽ phải đối mặt với cơn ác mộng kéo dài hơn cả tháng.
Lúc đầu còn có thể hét vang một tiếng, bây giờ thì sợ tới mức chẳng thể phát ra được âm thanh nào, hắn trơ mắt nhìn bàn tay khô héo đẩy từng tấc từng tấc đẩy nắp quan tài ra, một đầu người trắng bệch chui từ trong quan tài ra, mái tóc rối tung màu xám trắng xõa ra, làn da nhăn nhúm vàng vọt dán sát vào hộp sọ, hai hốc mắt lõm sâu xuống, bên trong khảm hai viên nhãn cầu xám trắng ảm đạm, xương gò má cao vút, miệng mím lại giống như đóa hoa cúc mất nước, chậm rãi... chậm rãi... xoay qua, miệng mở ra một khe hở, phun ra một luồng khói.
Cận Nhược hít sâu một hơi, Ngũ Đạt lật hai mắt muốn ngất xỉu. Đúng lúc này, Phương Khắc đột nhiên lạnh lẽo cười: "Giả thần giả quỷ, nhìn cho rõ ràng, đó là một người sống."
Cận Nhược và Ngũ Đạt "nấc" một tiếng, lại đứng thẳng lên.
Chỉ thấy đầu người càng lúc càng cao, chậm rãi bò từ trong quan tài ra, thì ra dưới đầu người còn treo một thân thể, gầy giống như bộ xương khô, khoác một bộ đạo bào trống rỗng, đạo bào vốn ước chừng là màu xanh, bây giờ đã phai hết màu, cổ áo rách nát, trọng điểm là, người này có chân, trên chân còn mang một đôi giày rách nát, chỉ là không có vớ, ngón chân cái màu vàng vểnh lên, trong tay cầm một thanh phất trần hói một nửa, nhìn chỉnh thể tạo hình, hẳn là một... đạo sĩ?
"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo xin cúi đầu." Âm thanh của lão đạo sĩ giống như con lừa già nghiên răng, khó nghe đến mức khiến người ta nổi da gà.
Cận Nhược và Ngũ Đạt dìu nhau đứng lên, thở dài một hơi.
Ôi, ôi nương ta ơi, là người thì tốt rồi.
Ánh mắt Phương Khắc đánh giá lão đạo sĩ từ trên xuống dưới một lượt: "Ngươi là ai?"
Lão nói: "Nơi này đương nhiên là nghĩa địa rồi."
"Tại sao lại ở trong quan tài?"
"Bần đạo đã qua tuổi chết rồi."
"Thi thể trong nghĩa trang đâu?"
"Đạo hiệu của bần đạo là Vô Vi Tử, đến từ Huyền Trung quán."
"......"
Cận Nhược đầu đầy vạch đen: "Khó khăn lắm mới tìm được một người sống còn thở, thế mà lại là một tên điếc."
"Làm càn!" Lão đạo sĩ đột nhiên ném phất trần lên mặt Cận Nhược, khói bụi bốc lên: "Yêu nghiệt phương nào, sao cả gan làm càn trước mặt Vô Vi Tử ta, còn không mau hiện ra nguyên hình?!"
Cận Nhược liên tục hắt hơi bốn cái, tức giận đến mặt đỏ tai hồng, giậm chân muốn đánh người, Ngũ Đạt vội vàng ôm Cận Nhược lại: "Cận thiếu môn chủ chớ tức giận, ngươi nhìn lão đạo này gầy đến chỉ còn lại mỗi xương cốt, ngươi mà đánh hắn một quyền có khi hắn chết luôn ấy."
Cận Nhược cắn răng: "Hôm nay coi như vận khí của ngươi tốt, ta cho người một mạng!"
Vô Vi Tử hất cằm, biểu cảm kiêu căng: "Vô Vi Tử ta thanh tu năm mươi tám năm, đã thành kim thân (Cận Nhược tức giận quát: kim thân cái rắm, toàn thân ngươi trên dưới đều là c*t vàng thì có), được quán chủ Huyền Trung quán nhờ vả, ở đây trấn thủ nghĩa trang, tinh lọc oán khí, siêu độ oan hồn, các tiểu yêu nghiệt mau lui đi, nếu không bần đạo sẽ triệu cửu thiên vân lôi, đánh các ngươi trở lại nguyên hình!"
Cận Nhược trợn trắng mắt: "Chúng ta mau đi thôi, đừng lãng phí thời gian với tên đạo sĩ điên này..."
Lời còn chưa dứt, Phương Khắc tát Cận Nhược một cái đánh sang một bên, ôm quyền thi lễ, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm khuôn mặt Vô Vi Tử: "Dám hỏi đạo trưởng, oán khí đến từ đâu?"
Vô Vi Tử lúc này lại không lãng tai nữa, quạt phất trần hai cái, bày ra tạo hình đắc đạo cao nhân: "Lúc bần đạo mới đến nơi này, nơi này âm khí cực nặng, oán khí bốc lên, chướng khí mù mịt, bần đạo mở pháp đàn bảy ngày, thỉnh chín chín tám mươi mốt chú thanh minh mới tan được oán khí, bây giờ chỉ lưu lại tàn niệm của oan hồn, vờn quanh không siêu thoát được."
"Oan hồn đang ở đâu?" Phương Khắc lại hỏi.
Vô Vi Tử cầm phất trần đoan chính đi ra ngoài: "Mười dặm phía bắc, sườn Bắc Tụy hắc khí âm u, âm khí nặng nề, là vì oan hồn quy tụ."
Phương Khắc híp mắt: "Đạo trưởng Vô Vi Tử có thể dẫn đường cho chúng ta hay không?"
Vô Vi Tử liên tục lắc đầu: "Bần đạo trấn thủ nghĩa trang, tuyệt đối không thể rời đi nửa bước, các ngươi có thể tự đến đó, hành động hung hiểm này, mong ngàn vạn lần cẩn thận..."
"Cận Nhược, Ngũ Bộ Đầu, mời đạo trưởng Vô Vi Tử cùng lên đường!" Phương Khắc nghiêm giọng nói.
Cận Nhược và Ngũ Đạt tiến lên, mỗi người một bên đỡ Vô Vi Tử lên, hai chân hắn rời khỏi mặt đất, Vô Vi Tử kinh hãi, hai chân đá lung tung: "Làm càn! Làm càn! Còn ra thể thống gì nữa! Các tiểu yêu tà, ta là kim thân Vô Vi Tử... ưm!"
Ngũ Đạt dùng giẻ rách nhét vào miệng Vô Vi Tử, động tác kia cứ phải gọi là thành thạo gọn gàng.
Lúc Cận Nhược giữ Vô Vi Tử, cảm nhận được trọng lượng Vô Vi Tử, thần sắc hơi đổi, mau ghé mắt nhìn dấu chân xung quanh, bên trong nghĩa trang bụi bặm trải rộng, tất cả dấu chân đều rõ ràng vô cùng, nhất là dấu chân Vô Vi Tử, chỉ có lòng bàn chân trước, không có gót chân sau.
Cận Nhược ánh mắt chợt lóe lên, nở nụ cười: "Vô Vi Tử đạo trưởng, ngài chớ từ chối, hành trình này hung hiểm, phàm nhân chúng ta còn cần vị kim thân vạn năng như ngài thay chúng ta che chở!"
Sườn dốc Bắc Tụy, cách nghĩa trang mười dặm về phía bắc, là một bãi tha ma. Cỏ hoang tràn ngập, gió thổi thê lương.
Lúc đám người Phương Khắc đến đó thì trời đã gần hoàng hôn, bầu trời trải đầy những đám mây cháy đỏ, khiến những ngọn núi như bị nhuốm máu, nhìn mà sởn tóc gáy.
Ngũ Đạt lấy giẻ rách trong miệng Vô Vi Tử ra, hỏi: "Oan hồn ở đâu?"
Vô Vi Tử tức giận khiến mặt càng nhăn nheo, tròng mắt màu xám tro gần như muốn nhảy ra hốc mắt: "Yêu nghiệt hoành hành, tiểu nhân đương đạo, thế nhân có mắt không tròng, tiểu yêu tiểu quái vô sỉ làm càn, chín ngày mây sấm, gió nổi mây bay, cấp cấp như luật lệnh..."
Cận Nhược "cạch" một tiếng rút Nhược Tịnh ra, vẻ mặt như cười như không: "Nếu ngươi còn giả điên giả dại thì ta cũng sẽ không khách khí nữa đâu!"
Vô Vi Tử cứng miệng, tròng mắt đảo một vòng trên lưỡi đao Nhược Tịnh màu bạc, nghiêm túc nói: "Vô Lượng Thiên Tôn, hàng yêu phục ma là thiên mệnh của bần đạo, bần đạo đương nhiên phải liều mạng bồi quân tử. Ba vị nghĩa sĩ, đi về phía bắc, phía trước có một gốc liễu cổ thụ, nghĩa trang oan hồn đã ngủ say dưới tàng cây."
Đoàn người xuyên qua hơn phân nửa bãi tha ma, bước qua vô số xương người bị chó hoang đào ra, cuối cùng cũng nhìn thấy cây liễu màn thầu khổng lồ kia, thân cây to khoảng bốn người ôm, vỏ cây gồ ghề, cành lá lay tán loạn, giống như một cái đầu người tóc tai bù xù, giống như hai gốc liễu trước cửa nghĩa trang mà họ vừa đi qua.
Dưới gốc cây, là những ngôi mộ dày đặc, một số cao, một số thấp, cỏ dại rậm rạp kéo dài đến toàn bộ sườn đồi.
Sắc trời tối sầm lại, gió nổi lên, cỏ lá lật lên từng tầng, tựa như thủy triều ngầm chảy siết mãnh liệt dưới biển sâu.
Vô Vi Tử đầu đầy tóc bạc đung đưa trong gió, giống như một bụi bồ công anh thê lương, khẽ thở dài nói: "Chính là nơi này."
Phương Khắc buông rương gỗ lớn xuống, xắn tay áo lên, nhếch khóe miệng: "Đào mộ!"
*
Lâm Tùy An nhìn quanh một vòng, thở dài thật sâu.
Trong đại sảnh Đoàn Cửu gia, có đầy đủ những người giang hồ có màu da khác nhau, trang phục khác nhau, dẫn đầu vài người, có người cô biết, ví dụ như Ô Thuần của Ngũ Lăng Minh, Tây Môn Dương của Đăng Tiên Giáo, Phùng Kiều của Nha Hàng môn, có người cô không biết, ví dụ như môn chủ Hạc Tiên của phái Xa Tùng và môn chủ Hoàng Điền của Hoàng cửu gia.
Xa Tùng hơn năm mươi tuổi, mái tóc hoa râm, mặc áo khoác màu tím, sắc mặt hồng nhuận, rất có phong thái đạo cốt, người Hoàng Điền thì giống như tên gọi, vừa vàng vừa gầy, khuôn mặt lớn vuông vức, hai hàng lông mày ngang, ngũ quan giống như ô ruộng phân phối đều trên mặt.
Những người giang hồ còn lại đều là đệ tử ngũ đại môn phái, tính xấp xỉ cũng tới gần bốn năm mươi người, cơ bản bao trùm nửa giang sơn của môn phái giang hồ thành Ích Đô.
Gã sai vặt, nha hoàn và kỹ nữ Đoàn cửu gia nhiệt tình chiêu đãi, đưa trà dâng rượu, bận rộn vô cùng, Lưu Thanh Hi chợt cũng không đi được, dứt khoát ngồi bên cạnh Lâm Tùy An chuẩn bị xem dưa, Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường ngồi ở vị trí chủ, mỗi người có hai kỹ nhân môi đỏ mọng xinh đẹp hầu dạ, phất quạt đưa nho, Đoàn Hồng Ngưng tự mình chế trà cho hai người, trên bàn điểm tâm chất thành núi, cực kỳ phô trương cực kỳ lãng phí.
Lâm Tùy An cả người không được tự nhiên, cảm thấy tạo hình bây giờ của cô rất giống như một nhân vật phản diện, mà Hoa Nhất Đường lại giống như một tên BOSS không đứng đắn, chẳng khác gì cá gặp nước.
"Ô minh chủ gióng trống khua chiêng oanh liệt như vậy đến đây, hẳn là đã có quyết định về ván cược của hai ta rồi nhỉ." Hoa Nhất Đường phe phẩy quạt nhỏ: "Hoa mỗ nguyện nghe rõ."
Ô Thuần và bốn vị chưởng môn còn lại liếc nhau, nghiêm giọng nói: "Hôm qua ta và bốn vị chưởng môn đã thương lượng, quyết định tăng thêm tiền cược, nếu hôm nay Lâm nương tử và Hoa Tứ Lang đánh thắng, ngoại trừ địa bàn Ngũ Lăng Minh ra thì địa bàn của Đăng Tiên giáo, Nha Hàng môn, Hạc Tiên phái và Hoàng Cửu gia đều thuộc sở hữu của Hoa thị."
Hoa Nhất Đường nhướng mày: "Nếu Hoa mỗ nhớ không lầm, địa bàn Đăng Tiên giáo và Nha Hàng môn đã sớm được quy cho Tịnh Môn rồi mà?"
Sắc mặt Tây Môn Dương và Phùng Kiều có hơi xấu hổ, Ô Thuần gãi gãi băng gạc đầu, lặng lẽ chọt chọt người bên cạnh.
Đó là một tiểu lang quân trẻ tuổi, mặc đồng phục của sòng bạc Phương Viên, rất gầy, không cao, khom vai, giống như một tên gù nhỏ, làn da vàng, vẫn cúi đầu, hầu như không có cảm giác tồn tại, nếu không phải động tác của Ô Thuần, Lâm Tùy An thậm chí còn không nhìn thấy hắn.
Tiểu lang quân mặt vàng khẽ lắc đầu, giống như một con búp bê đầu to không ngã, nói gì đó bên tai Ô Thuần, ánh mắt Ô Thuần sáng lên, nói: "Đăng Tiên giáo và Nha Hàng môn nguyện đem bí tịch võ công trong môn phái ra làm tiền đặt cược."
Sắc mặt Tây Môn Dương và Phùng Kiều thay đổi, tựa như muốn nói cái gì đó, Ô Thuần lắc đầu với bọn họ, hai người lại nuốt trở về, chấp nhận điều kiện.
Trán Lâm Tùy An giật giật, khuôn mặt vàng của tiểu lang quân kia, hình như có hơi quen.
"Là một trong những gương mặt của Vân Trung Nguyệt." Hoa Nhất Đường thấp giọng nói.
Lưu Thanh Hi che miệng nói khẽ: "Hắn là Vân Trung Nguyệt sao?"
Lâm Tùy An lắc đầu: "Cảm giác không giống hắn."
Cái quạt nhỏ của Hoa Nhất Đường lắc ra vị chua chua: "Ngươi và Vân Trung Nguyệt mới gặp nhau được mấy lần, có đến nỗi quen thuộc nhau thế không?"
Lâm Tùy An: "Ngươi không cảm thấy tư thế ngồi của người này có hơi quen sao?"
Hoa Nhất Đường híp mắt nhìn qua, thần sắc khẽ động đậy: "Chẳng lẽ là..."
"Hoa Tứ Lang, tiền cược này thế nào?!" Ô Thuần lên tiếng hỏi.
Ánh mắt Hoa Nhất Đường dứt ra khỏi mặt tiểu lang quân mặt vàng kia, lần nữa rơi xuống trên người Ô Thuần: "Hoa mỗ lúc trước đã nói rồi, dù là cược gì thì đặt chắc rời tay, quạt rơi không hối hận!"
"Được! Sảng khoái!" Ô Thuần vỗ tay cười to, đám người Tây Môn Dương cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Tùy An có hơi lo lắng: "Hay là phái người đón Y Tháp lại đây trước đã?"
"Yên tâm, nhìn trận thế hôm nay, khẳng định không phải chỉ là một ván cờ bạc nhỏ của sòng bạc đâu." Mắt Hoa Nhất Đường lóe sáng: "Bọn họ là muốn đánh cược bằng mạng!"
Lưu Thanh Hi che miệng, sắc mặt Đoàn Hồng Ngưng thay đổi.
Quả nhiên, câu tiếp theo của Ô Thuần chính là "Chúng ta đều là người giang hồ, mà đã gọi là chuyện giang hồ thì tất nhiên phải dựa theo quy củ giang hồ để đánh cược, cược thắng bại, cược thắng thua!"
Lời này vừa nói ra, Lâm Tùy An lại thấy yên tâm.
Năm chưởng môn ở đây, ba người là bại tướng dưới tay cô, Hạc Tiên phái và Hoàng Cửu gia tuy rằng chưa từng giao đấu nhưng hai người này cung kính Ngũ Lăng Minh như thế, thân thủ chắc hắn là không bằng Ô Thuần, đêm qua cô ngủ rất ngon, tinh thần tốt, thể lực dồi dào, cho dù năm người ngày có luân phiên chiến cũng có phần thắng.
Hoa Nhất Đường ước chừng nghĩ cùng một điểm với cô, gần như là cười ra tiếng: "Ô minh chủ nói thật sao?"
Ô Thuần xua tay: "Hoa Tứ Lang e là không nghe rõ, ta nói cược thắng bại và cược thắng thua phải tách ra rõ ràng."
Hoa Nhất Đường thấy hứng thú, ngồi thẳng: "Ý là thế nào?"
"Ý là... cái kia..." Ô Thuần hắng giọng, lại chọt chọt tiểu lang quân mặt vàng bên cạnh: "Cái gì nhỉ?"
Tiểu lang quân mặt vàng cúi đầu, yên lặng lấy từ trong ngực ra một tờ giấy nhét cho Ô Thuần, Ô Thuần giơ tờ giấy lên, đọc to:
"Quy tắc đánh cược như sau, hai bên mỗi bên phái một người xuống trận đối chiến, so đấu thắng bại. Trước khi đối chiến, hai bên lần lượt đặt cược, đoán kết quả đối chiến trên sân, cũng viết kết quả đối chiến lên giấy, niêm phong lại. Sau trận đấu, người đoán đúng kết quả sẽ thắng, đoán sai thì thua."
Nói cách khác, thắng hay thua không quan trọng, điều quan trọng là phải đoán ai thắng ai thua. Lâm Tùy An ngạc nhiên, thế này thì đơn giản quá, Hoa Nhất Đường chỉ cần đoán cô thắng, vậy thì thắng chắc rồi.
Hoa Nhất Đường nhướng mày: "Nếu hai bên đều đoán đúng thì sao?"
Ô Thuần nở nụ cười: "Coi như chúng ta thắng."
"Vì sao chứ?!" Đoàn Hồng Ngưng phá vỡ miệng nói ra: "Sao lại bất công thế!"
"Đây là quy củ của chúng ta, nếu Hoa Tứ Lang cảm thấy không công bằng, thì có thể không đánh cuộc, chúng ta không cưỡng cầu." Ô Thuần nói.
Lưu Thanh Hi lắc đầu liên tục: "Lâm nương tử, ván cược này quá không công bằng, không thể đánh."
Lâm Tùy An không nói gì, nhìn Hoa Nhất Đường, Hoa Nhất Đường cũng không nói gì, lông mi dài che đi đồng tử, thỉnh thoảng phe phẩy quạt: "Ván này, chúng ta chắc chắn phải đánh.". Cập 𝗇hật tr𝓊𝗒ệ𝗇 𝗇ha𝗇h tại { 𝘛R𝓊𝖬𝘛RU𝖸 eN.𝙑𝗇 }
Đoàn Hồng Ngưng và Lưu Thanh Hi khó hiểu, Lâm Tùy An thở dài: "Có phần thắng không?"
Hoa Nhất Đường nâng mí mắt lên: "Với thân thủ của những người này, ngươi hẳn sẽ thắng, nhưng nếu ta và đối phương đều đoán ngươi thắng thì chúng ta sẽ thua, nếu ngươi cố ý bại trận, ta đoán ngươi thua, đối phương đoán ngươi thắng, chúng ta có thể thắng."
Lâm Tùy An: "Đơn giản, ta nhận thua là được."
Hoa Nhất Đường lắc đầu: "Nếu đối phương cũng đoán được kết cục này, đoán ta thua giống người thì chúng ta thua."
Lâm Tùy An: "..."
Đoàn Hồng Ngưng: "Cho nên Lâm nương tử dù có thắng hay bại thì chúng ta đều có khả năng sẽ thua?"
Hoa Nhất Đường gật đầu: "Mấu chốt của ván cược này là có thể đoán trúng suy nghĩ của đối phương hay không."
Đoàn Hồng Ngưng và Lưu Thanh Hi nhìn nhau.
Đánh trận tâm lý, điều này không giống như cục diện cao cấp mà mấy tên đầu óc đơn giản như Ô Thuần có thể nghĩ, Lâm Tùy An nhìn về phía tiểu lang quân mặt vàng, híp mắt... quả nhiên là ngươi?
"Ô Thuần." Lâm Tùy An nói: "Ngươi định đánh cược mấy ván?"
Ô Thuần cười tủm tỉm: "Năm ván ba thắng, ba ván hai thắng, cả hai đều được, Lâm nương tử có thể tự chọn."
"Quá phiền toái, một ván định thắng bại đi." Lâm Tùy An xách Thiên Tịnh đứng lên: "Một mình ta, năm người các ngươi cùng lên."
Lời này vừa nói ra, cả hội trường xôn xao biến sắc. Tiểu lang quân mặt vàng vẫn luôn cúi đầu đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Lâm Tùy An vui vẻ: Ôi, làm ngươi sợ rồi.
Hoa Nhất Đường nhảy dựng lên một chút, túm lấy tay áo Lâm Tùy An: "Ngươi nói bậy cái gì vậy! Năm người này tốt xấu gì cũng coi như là chủ nhân của một môn phái, một mình đánh tuy rằng không đánh lại ngươi, nhưng nếu liên thủ thì ngươi làm sao có phần thắng?!"
Lâm Tùy An chớp chớp mắt: "Ta là chủ nhân Thiên Tịnh lấy một địch trăm, lấy một địch năm, chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ thôi."
Hoa Nhất Đường nổi giận, kéo mạnh Lâm Tùy An ra phía sau: "Ô Thuần, chúng ta không đánh cược nữa..."
"Hoa Nhất Đường!" Lâm Tùy An nhẹ nhàng đè bả vai Hoa Nhất Đường, cắt ngang lời hắn: "Ngươi lúc nào cũng nói ta tin ngươi, thỉnh thoảng, ngươi cũng phải tin ta một lần chứ."
Hoa Nhất Đường há miệng, ngón tay túm lấy tay áo Lâm Tùy An càng nắm càng chặt, vành mắt đỏ lên, yết hầu lăn hai cái, chậm rãi buông tay ra: "Vạn sự cẩn thận, đừng bị thương."
Lâm Tùy An cười đến xán lạn: "Ta sẽ không thua, ngươi chắc chắn sẽ thắng!"
Nói xong, tung người nhảy lên đài cao trong viện, ôm quyền quát lớn: "Năm vị chưởng môn, mời!"
Đám người Ô Thuần liếc nhau, đồng thời nhấc vũ khí lên, nhảy vào sân.
Đoàn Hồng Ngưng sai người đưa giấy bút lên, mời hai bên viết ra kết quả đoán ra, sau khi viết xong, bỏ vào xúc xắc, lại dùng niêm phong niêm lại, sau đó đặt lên trên bàn cao ở giữa đại sảnh, tất cả mọi người đều có thể thấy rõ ràng.
Người đối diện viết kết quả, quả nhiên là tiểu lang quân mặt vàng, trước khi đặt bút, do dự rất lâu, còn Hoa Nhất Đường vừa vung bút lên, nhoáng một cái là xong.
Lưu Thanh Hi và Đoàn Hồng Ngưng thấy rất rõ ràng, miệng há to đến nỗi có thể nhét một quả trứng ngỗng: "Như thế cũng được sao?"
Hoa Nhất Đường khép quạt lại, ánh mắt kiên định như sao: "Thắng chắc!"
*
Nhà hát nhỏ
Đoàn Hồng Ngưng: Hai người này quả thực là một cặp điên khùng!
Lưu Thanh Hi: Ta cảm thấy hình như ta cũng điên rồi!
Lăng Chi Nhan: Ấy? Ta ở đâu rồi?
6.9.2023
Nói thật ta éo thích dịch đoạn đánh nhau với mấy bộ đồ của anh Hoa, mệt mỏi, lúc dịch cũng chả liên tưởng được gì, cứ pằng chéo quài mệt muốn chết
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...