NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
Chương 176: Có dự cảm không lành là phải tăng ca
Lúc Hạ Trường Sử đến phủ nhân đã là giờ thìn ba khắc, ánh mắt Trì thái thú nhìn hắn cực kỳ khó chịu, mũi không phải mũi, mắt không phải mắt, đầu tiên tìm cớ răn dạy hắn một canh giờ, sau đó nhét một tấm thiệp mời, dặn dò phải tự tay giao cho Hoa tham quân, đột nhiên đơn phương tuyên bố mình hôm nay xin nghỉ, sau đó nhanh như chớp trở về hậu nha.
Hạ Trường Sử không hiểu ra sao, vội vàng tìm nha lại hỏi thăm, lúc này mới hiểu được lai lịch.
Thì ra đêm qua thái thú bị Hoa gia Tứ Lang bắt lên thẩm án, nửa đêm cũng không ngủ, hẳn là nhịn một bụng bực tức bị bắt rời giường xả hết lên người hắn đây mà.
Lại nhìn thiệp mời của Trì thái thú nhét cho hắn, Hạ Trường Sử đau cả đầu, là của Tô thị gia chủ Tô Vĩnh Phong mời Hoa gia Tứ Lang đến nhà tổ Tô thị dự tiệc.
Thành Ích Đô ngay cả chó cũng biết, Tùy Châu Tô thị và Dương Đô Hoa thị trước giờ không ưa nhau, nhất là nghe nói vị Lâm nương tử kia từng đính hôn với một con cháu ngoại tông của Tô thị Tùy Châu, về sau không biết tại sao lại hủy hôn, lại không biết vì sao lại ở cùng Hoa gia Tứ Lang làm việc... yêu hận tình thù trong đó chẳng ai biết được rõ ràng... thế mà thiệp mời đáng chết này lại đưa đến tay Trì thái thú, rồi lại biến hắn thành bia đỡ đạn, haiz, sớm biết thế này, hôm qua hắn nên ở phủ nha để tăng ca cùng cấp trên mới đúng.
Hạ Trường Sử bước đi nặng nề vào Sở Tư pháp.
Phủ nha Ích Đô tổng cộng có sáu Tào, Tư Công, Tư Thương, Tư Hộ, Tư Binh, Tư Pháp, Tư Sĩ, Tư Pháp, Tư Sĩ, địa điểm làm việc chủ yếu đều nằm ở đệ tam viện phủ nha Ích Đô, phía trước giáp với chính đường phủ nha, có hành lang và nội đường đệ tử viện, hoa sảnh, thư phòng, án mưu đường, liễm thi đường, truyền xá tương liên, thuận tiện cho việc trao đổi giữa đồng liêu, và báo cáo công tác lên cấp trên.
Tham quân tư pháp của Pháp Tào chấp chưởng luật, lệnh, cách thức, cúc ngục định hình, bắt trộm, xử gian dâm phi pháp, quanh năm toàn giao tiếp với những tội phạm cực ác, tương đối đặc thù cho nên được một viện riêng làm sở tư pháp.
Trước kia khi Ngô Chính Thanh kiêm nhiệm chức tham quân tư pháp, Hạ Trường Sử cũng thường xuyên đến, cũng tính là người quen, nhưng hôm nay vừa vào sở tư pháp, phản ứng đầu tiên của Hạ Trường Sử chính là đi nhầm cửa, sau khi xác nhận ở cửa quả thực treo tấm biển của Sở Tư pháp, thì hắn mới yên tâm đi vào.
Mới một ngày thôi mà sở Tư pháp đã thay đổi đến nghiêng trời lệch đất, tuy rằng bố cục cơ bản không có thay đổi lớn, nhưng đồ đạc và bài trí trong sở đều đổi mới hoàn toàn, điều khiến Hạ Trường Sử ngạc nhiên nhất chính là, tất cả ghế bên trong đều đổi thành ghế Hồ?
Không đúng, nó không phải ghế hồ, mà giống như sự kết hợp giữa ghế Hồ và bằng kỷ, cao hơn ghế Hồ, phía sau có tựa lưng, hai bên còn có tay vịn, trên ghế hồ đặt đệm mềm dày, chỗ tựa lưng cũng có đệm, tạo hình tròn trịa, giống như gối đầu.
Hạ Trường Sử tò mò nhìn xung quanh, thấy không có người thì xách áo choàng ngồi lên, dựa về phía sau, ấy, thoải mái quá!
Dưới mông vừa rộng rãi vừa mềm mại, tựa lưng có thể chống đỡ toàn bộ sống lưng, có phần đệm gối dưới thắt lưng, quan trọng nhất là hai chân có thể duỗi dài thả xuống, Hạ Trường Sử hài lòng duỗi ra eo lười biếng, cảm giác như bênh lạnh chân của mình cũng tốt lên ba phần.
Tay vịn làm bằng gỗ trơn bóng, cảm giác đặt tay rất tốt, nó thế mà lại là gỗ hoa lê quý giá, đệm ngồi là gấm Thục nổi tiếng thiên hạ, Hạ Trường Sử cảm thấy có hơi nóng mông, lưu luyến đứng lên, lại phát hiện thêm một thứ đồ chơi mới lạ, bàn và thư án cũng đều đổi thành bàn chân cao, độ cao vừa vặn tương xứng với loại ghế mới này. truyện kiếm hiệp hay
Hạ Trường Sử thật sự chịu không nổi cám dỗ, lại ngồi thử vào sau thư án, rất thoải mái, cuối cùng cũng không cần cong lưng cuộn chân viết chữ, còn có văn phòng tứ bảo trên án này, mỗi một thứ đều có giá cả không hề rẻ: giấy Thục thượng phẩm của phường giấy Hoa thị, nghiên tử ngọc kim thạch của phường Phong vật giang sơn, thượng phẩm Xuân vụ mực điều của phường Hoa thị tẩy tủy, bút lông sói thượng phẩm, giá bút Hồng Mộc thượng phẩm, thượng phẩm Thanh sứ bút sơn, thượng phẩm giấy Hắc Tử Mộc... Hạ Trường Sử run rẩy ngón tay sờ một lần, hâm mộ đến gần như rơi lệ.
(*)Ba cái này tác giả bịa quá, em cũng chẳng biết là tên riêng hay là loại gì nữa, mọi người đọc cho vui thôi ha, đại khái là ba cái bút giấy của ảnh toàn bộ đắt đỏ í...
"Ngươi đang làm gì vậy?!" Trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên giọng nói lạnh như băng, Hạ Trường Sử giật mình ngẩng đầu, chỉ thấy Phương Khắc đang cầm một cái bình sứ trắng, sắc mặt hắn cũng trắng như bình, đôi mắt hạt châu đen như vực sâu, áo đỏ như máu, có thể ví với ác quỷ dạ hành.
Hạ Trường Sử sợ tới mức thiếu nữa thì hụt hơi, đỡ ngực một lúc lâu mới bình tĩnh lại được.
Phương Khắc khinh thường tặc lưỡi một tiếng.
"Khụ khụ, Hạ... Hạ mỗ là tới tìm Hoa tham quân." Hạ Trường Sử đứng dậy nói.
Phương Khắc quay đầu bỏ đi.
Hạ Trường Sử ngạc nhiên, vội vàng đuổi theo: "Hoa tham quân không có ở đây sao?"
"Đi ra ngoài." Phương Khắc lắc lư bình sứ nhỏ, xoay người đi vào sảnh phụ của Sở Tư pháp, sảnh phủ này vốn là kho chứa đồ linh tinh, bây giờ cũng bị dọn dẹp, đặt ghế cao và bàn cao giống như bên ngoài, trên bàn đặt một cái rương gỗ lớn sơn dầu đen, bên trong rương gỗ có mấy tầng ngăn ra, bày các loại công cụ kỳ quái.
Sau án sách là một tủ thuốc lắp trên tường, bên trái là ba hàng giá gỗ cao tương tự như cách giá sách, có một dãy giá gỗ bày đầy những dụng cụ kỳ quái như búa, cưa, búa, nón vân vân, dãy thứ hai là những chiếc bình sứ đầy màu sắc, trên giá gỗ cuối cùng đều là bình sứ màu trắng, phản chiếu ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ, nhìn trắng đến ghê rợn.
Không biết vì sao, Hạ Trường Sử lại nghĩ đến xương trắng lạnh lẽo, vừa muốn bước vào thì vội thu chân trở về: "Dám hỏi Hoa tham quân đi đâu vậy?"
Phương Khắc: "Đi đánh nhau với Lâm Tùy An."
"Hả?!"
Hạ Trường Sử ngạc nhiên nhìn Phương Khắc ngồi sau thư án, đổ chất lỏng trong bình sứ trắng lên một tờ giấy trắng, phía trước bàn có bảy tám bình sứ nhỏ mở ra, Phương Khắc lấy bàn chải nhỏ, dính bột phấn trong bình sứ, đổ chất lỏng phủ đầy giấy, nhìn vô cùng thần kỳ, chất lỏng không màu kia lại thay đổi màu sắc, đầu tiên là đỏ, sau đó là xanh, cuối cùng thành màu xanh sẫm.
Sắc mặt Phương Khắc cũng biến thành màu xanh sẫm, lại tặc lưỡi một tiếng.
Hạ Trường Sử nhìn mà kinh hồn bạt vía, thật sự là không đợi nổi nữa, lấy chiếc thiệp như khoai lang nóng trong tay áo ra: "Làm phiền Phương đại phu chuyển thư mời này cho Hoa tham quân..."
Phương Khắc chợt giương mắt, nói một câu: "Ngươi có thêu hoa không?"
Hạ Trường Sử: "Hả???"
Cũng không biết Phương Khắc có phải nghe sai hay không, mà lại mời Hạ Trường Sử đến sảnh phụ với hắn, ánh mặt trời bị cửa sổ chia thành từng tấm lưới nhỏ rơi trên mặt đất, dưới cửa sổ là một cái giá thêu, phía trên treo một nửa hoa Hải Đường, bên cạnh giá thêu là hai cái rương gỗ lớn màu đen, trong rương gỗ cũng là vải thêu hoa Hải Đường.
Hạ Trường Sử nhìn cái rương gỗ lớn kia cảm thấy quen mắt, chợt nhớ tới, ngày hôm qua thứ chứa thi thể Liên Tiểu Sương chính là loại rương này.
"Đây là hàng thêu trong nhà Liên Tiểu Sương, những thứ này đều là di vật của nàng, nhất là tấm bán thành phẩm này." Phương Khắc chỉ vào giá thêu hoa Hải Đường: "Hẳn là đã thêu trước khi chết."
Hạ Trường Sử: "Hạ mỗ không biết nhiều về thợ thêu..."
Phương Khắc lại tặc lưỡi, đây đã là lần thứ ba rồi.
"Hạ mỗ hổ thẹn!" Hạ Trường Sử lau mồ hôi: "Hạ mỗ ở đây thật sự chỉ thêm vướng bận, xin Phương ngỗ tác chuyển thiếp này cho..."
Phương Khắc: "Là thiếp của người chết sao?"
Hạ Trường Sử: "... Không, không."
"Vậy đừng tìm ta, ta chỉ lo chuyện người chết."
Phương Khắc xoay người lại ra khỏi sảnh phụ, ngồi trên ghế hồ lớn của Sở Tư pháp, ý bảo Hạ Trường Sử ngồi xuống cùng, còn rất lịch sự múc một chén trà nóng hổi trong nồi mời hắn.
Hạ Trường Sử vốn tưởng rằng là trà bách hoa nổi danh thiên hạ của Hoa thị, kết quả ngửi thử thì suýt nữa chết giấc, cái thứ nước đen xì dính dính này là gì, thấy Phương Khắc không chớp mắt trừng mắt nhìn hắn, áp lực quá đáng sợ quá đáng sợ, Hạ Trường Sử thật sự chịu không nổi nữa cố gắng nuốt xuống, vừa uống vào đã muốn hồn bay phách tán, hai mắt trắng bệch.
Vị Phương ngỗ tác này quá đáng sợ, sớm biết thế hắn đã đến án mân đường tìm vị Lăng Tư Trực mày rậm mắt to dễ nói chuyện giúp đỡ rồi.
Cứ ở trong phòng gần nửa canh giờ như thế, Hoa tham quân cuối cùng cũng khoan thai đến muộn, lúc vừa nhìn thấy Hoa Nhất Đường và Lâm Tùy An, Hạ Trường Sử muốn khóc òa nhào tới: "Hoa tham quân, cuối cùng ngài cũng về rồi, có một tấm thiệp mời, Trì thái thú bảo Hạ mỗ đưa..."
"Wow!" Lâm Tùy An vui mừng hét to: "Là ghế thái sư! Hoa Nhất Đường, ngươi làm xong rồi sao!"
Nói xong, xoay người ngồi lên "Ghế Thái sư", yêu thích không buông tay sờ một vòng: "Có tựa lưng, có thể duỗi chân, có đệm ghế, còn có đệm thắt lưng và tay vịn, oa..."
Cận Nhược cũng thử ngồi xuống, rất hài lòng: "Độ cao này rất tốt, đến cơm cũng có thể ăn thêm hai chén!"
Hoa Nhất Đường phe phẩy quạt, biểu cảm đắc ý vui vẻ: "Đều là công lao của Mộc Hạ."
Mộc Hạ cực kỳ khiêm tốn: "Là thiết kế của Tứ lang và Lâm nương tử tốt, các nghệ nhân Hoa thị đều khen thứ này rất là thực dụng thoải mái, về sau hẳn có thể bán được giá tốt trên thị trường."
Hoa Nhất Đường cười tủm tỉm nhìn về phía Hạ Trường Sử: "Làm phiền Hạ Trường Sử đã lâu, để thể hiện sự áy náy, Hoa mỗ cũng tặng Hạ Trường Sử một bộ bàn ghế giống vậy nha?"
Hạ Trường Sử mừng rỡ quá đỗi, chợt ném luôn chuyện đưa thiếp mời ra ra sau đầu, liên tục nói cảm ơn.
Phương Khắc thở dài: "Hoa Nhất Đường, người ta bảo ngươi tìm đâu?"
"Lời của Phương đại phu, Hoa mỗ tất nhiên ghi nhớ trong lòng." Hoa Nhất Đường nghiêng người, nhường đường cho một phụ nhân trung niên: "Vị này là nhị trưởng lão Thẩm Tương Phân đàn Tịnh Môn Ích Đô, được xưng là vạn sự thông của Ích Đô, rành nhất là những thứ liên quan đến hàng thêu."
*
Thẩm Tương dùng thời gian một nén nhang lật lại toàn bộ hàng thêu mà Liên Tiểu Sương để lại, rồi đưa ra kết luận: "Đây là bản vẽ bình phong chưa thêu xong, nửa dưới hoa Hải Đường quả thực là Liên Tiểu Sương thêu, nhưng nửa trên..." Thẩm Tương chỉ vào hoa Hải Đường mới thêu một nửa: "Không phải Liên Tiểu Sương thêu."
"Hoa Hải Đường của Liên Tiểu Sương khác với người khác, không phải chỉ có một cành mà là từng khóm hoa thêu trên đám, màu sắc diễm lệ, thoạt nhìn rất sinh động." Thẩm Tương chỉ vào một chỗ, hoa chồng lên lá, lá e ấp dưới hoa, hình vẽ nối liền to bằng hai bàn tay chụm lại, châm pháp cực kỳ phức tạp, bên này chỉ có một nửa hoa văn, nửa còn lại trống rỗng, nhìn qua qua giống như bị đao cắt vậy.
Hoa Nhất Đường: "Chẳng lẽ là có người đã thêu tiếp sau khi Liên Tiểu Sương chết?"
Cận Nhược: "Ai? Thêu khi nào? Tại sao phải thêu cái này?"
Lâm Tùy An đột nhiên nảy ra một suy nghĩ: "Chẳng lẽ là hung thủ sau khi giết Liên Tiểu Sương đã thêu?"
Cận Nhược vuốt da gà: "Giết người xong còn có thể thêu hoa, tên này bị sao thế?!"
"Không đúng, để ta xem lại thử." Thẩm Tương cầm hàng thêu soi dưới ánh mặt trời chiếu rọi: "Trước đó một cụm hoa Hải Đường này đã thêu xong, lại bị tháo ra, nửa bức này là bản vẽ trên tháo ra rồi thêu lại lần nữa."
Mọi người: Hả?
Hạ Trường Sử: "Vì, vì sao?"
Không ai có thể trả lời câu hỏi này, và bây giờ tất cả mọi người cũng chẳng hiểu ra làm sao.
Chỉ có biểu cảm của Phương Khắc là trấn tĩnh nhất, hắn bước lên chỉ vào nửa bức thêu hoa Hải Đường rất tốt kia: "Trong này có điều kỳ quái."
Thẩm Tương ngẩn ra, dán toàn bộ vải thêu lên cửa sổ, dùng ngón tay tỉ mỉ vuốt ve một lần nữa, kinh hãi: "Phía dưới này có cất giấu thứ gì đó."
Phương Khắc: "Có thể tháo ra được không?"
"Được." Thẩm Tương móc trong tay áo ra một tờ giấy vàng mỏng và một cây bút than, giấy vàng phủ lên mẫu thêu rồi dùng bút carbon nhẹ nhàng bôi, lại lấy ra một cái kéo nhỏ cắt từng sợi chỉ ra.
"Đúng rồi, lúc trước ta đã tìm được bã thuốc trong phòng Liên Tiểu Sương," Phương Khắc nói: "Là thuốc phá Thai."
Hạ Trường Sử: "Hả?"
Hoa Nhất Đường nhíu mày: "Liên Tiểu Sương đã từng phá thai sao?"
Phương Khắc: "Nếu phá thai qua thời gian một tháng thì lúc khám nghiệm sẽ không tra ra được, không loại trừ khả năng này."
Lâm Tùy An: "Nếu thuốc tránh thai này là của Liên Tiểu Sương, vậy phụ thân của đứa bé kia là ai?"
Kéo của Thẩm Tương khẽ dừng lại: "Lần trước Tịnh Môn đi điều tra đã hỏi qua hàng xóm, Liên Tiểu Sương sống trong nhà rất giản dị, ngoại trừ cách nửa tháng đến tú phường giao hàng một lần ra thì rất ít khi ra ngoài, và hàng xóm cũng kết giao không nhiều lắm, chưa từng thấy nàng qua lại quá thân thiết với ai."
"Không, thỉnh thoảng nàng ta vẫn ra ngoài." Hoa Nhất Đường nói.
"Đến nhà dạy thê tử Ngô Chính Lễ thêu hoa." Lâm Tùy An nói.
Hai người đồng thời nhìn về phía Hạ Trường Sử.
Hạ Trường Sử hít sâu một hơi, cất giọng nói: "Nhanh chóng mời phu thê Ngô Chính Lễ đến phủ nha hỏi chuyện!"
Nha lại ngoài cửa đáp một tiếng, rồi chạy đi.
Cận Nhược: "Còn gói thuốc phá thai thì sao?"
Phương Khắc đi đến bên cạnh bàn làm việc lấy ra, Cận Nhược tiếp nhận ngửi ngửi, lật lật, lại nhìn tờ giấy bao thuốc, xoay người ra cửa: "Ta đi điều tra, xem có thể tìm được cửa hàng thuốc kê đơn hay không."
Lâm Tùy An: "Nhân tiện điều tra Liên Tiểu Sương đã đi đến những phường thêu nào luôn."
"Vâng."
Tay nghề thêu hoa Hải Đường tinh xảo, Thẩm Tương tháo rất tỉ mỉ, mọi người nhìn một hồi, phát hiện không thể tháo ra hết trong một sớm một chiều được, Hoa Nhất Đường và Lâm Tùy An mời Hạ Trường Sử về chính đường ngồi trước, Mộc Hạ bưng trà điểm tâm lên mời, trong lòng Hạ Trường Sử còn sợ hãi, cẩn thận xem qua phát hiện đây quả thật là trà Bách Hoa thì mới yên tâm uống một ngụm, thở dài một hơi, rút thiệp mời trong tay áo ra: "Hoa tham quân, gia chủ Tô thị..."
Hoa Nhất Đường đột nhiên mở to hai mắt, Lâm Tùy An ngạc nhiên, chỉ thấy Lăng Chi Nhan xách theo một cái gánh lớn đi vào, sắc mặt không tốt lắm, đầu tiên là hành lễ với Hạ Trường Sử, sau đó xoay người đi đến bên cạnh thư án, cởi cái gánh ra, bên trong đều là hồ sơ quyển trục, có tất cả mười bảy quyển.
"Đây là mười bảy hồ sơ vụ án giết người liên hoàn của Sát nhân hoa đào, Lăng mỗ đã tỉ mỉ xem qua một lần, phát hiện một chuyện kỳ lạ."
Hạ Trường Sử nuốt nước miếng: "Chuyện gì, chuyện gì?"
"Mười bảy người chết, có mười bốn người xác nhận là bị Sát nhân hoa đào sát hại, ba người còn lại, trong đó hai người hung thủ thật sự có phải là Sát nhân hoa đào hay không vẫn còn tồn tại nghi ngờ, chỉ có một người cuối cùng, xác nhận là bị tên đồ tể kia giết chết."
Hạ Trường Sử hít sâu một hơi vào: "Không thể nào! Tên đồ để kia chính miệng nhận tội! Trong nhà hắn còn có dấu hoa đào! Ta đã tận mắt chứng kiến mà!"
"Hạ Trường Sử chớ vội, cứ nghe Lăng Tư Trực phân tích trước đã." Hoa Nhất Đường nghiêm giọng nói.
Lăng Chi Nhan hít sâu một hơi: "Theo Lăng mỗ phân tích, tên đồ tể căn bản không phải sát nhân hoa đào, đây là một vụ án sai, sát nhân hoa đào thực sự vẫn đang tiêu dao ngoài vòng pháp luật."
23.7.2323
Tiểu kịch trường:
Lâm Tùy An: Xong rồi, hẳn là lại phải tăng ca!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...