NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
Chương 149: Rặt một đám mỏ quạ
Chu Đạt Thường đi dạo quanh thị trấn, nhận được một tin tốt và một tin xấu.
Tin tốt là, Hiền Đức Trang lật cả huyện Thành lên cũng không tìm được tung tích của Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường.
Tin xấu là, Cầu Hồng đi đến phủ Cầu huyện lệnh, muốn mời huyện lệnh đại nhân ban hành thông báo truy nã, liệt Phương An, Mộc Đường, Phương Khắc vào danh sách tội phạm bị truy nã.
Lệnh truy nã này nếu được ban hành thành công, hắn đường đường là một chủ sổ huyện Thành, lại biến thành phạm nhân chứa chấp tội phạm bị truy nã.
Chu Đạt Thường trong lòng thầm thấy ai oán, yên lặng đi về phía huyện nha, vào sương viện hậu nha, tiến vào phòng chính, xoay người đóng cửa phòng lại.
Trong nhà hơi nước mờ dần, Y Tháp đứng ở góc đông bắc sắp xếp các vật dụng như lò sưởi, nồi chè, trà nghiền, trà la tử... Nồi nấu là chất lỏng không rõ màu gì, nước sôi phồng lên lại vỡ, bốc lên mùi cay khó tả, ngửi thấy giống như mùi vớ thối ba tháng không giặt của Lý Ni Lý.
Khuôn mặt anh tuấn của thiếu niên Ba Tư chìm đắm trong hơi nước màu đen, ánh sáng xanh trong mắt liên tiếp lóe lên, quỷ dị như sói.
Phương Khắc ở góc Tây Bắc sắp xếp giá sách và thư án của hắn, toàn bộ sách trên kệ đều chất đống trên mặt đất, thay vào đó là mấy chục bình sứ nhỏ, cao ba tấc, niêm phong bằng sáp màu đỏ, trên thân bình dán những con số kỳ quái rậm rạp, Phương Khắc ngồi trước thư án, nghiền bột thuốc, đâm dược thảo, trộn những thứ bột thuốc kỳ quái lại với nhau, trong hộp gỗ nhỏ trên bàn đặt hai bình lưu ly rực rỡ, dùng vải bông đệm, có vẻ như rất quý trọng.
Chu Đạt Thường bịt mũi liếc Y Tháp, lắc đến bên cạnh Phương Khắc: "Phương đại phu, thuốc giải làm thế nào rồi?"
Phương Khắc yên lặng ngẩng đầu, yên lặng nhìn chằm chằm Chu Đạt Thường, ngũ quan khô héo lạnh như băng rõ ràng tạo thành một chữ "cút" to đùng.
Chu Đạt thường làm quan nhiều năm, nếu nói có tâm đắc gì, thì chỉ có một câu "Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt" là lĩnh hội sâu sắc nhất, hắn xám xịt lui về bên cửa sổ, chắp tay nhìn trời.
Mưa hơn một tháng cuối cùng cũng sắp dừng lại, nơi giao nhau giữa núi và trời xuất hiện một tầng hào quang màu đỏ, sau đó, chút ánh sáng kia chậm rãi biến thành màu đỏ sẫm, nhạt tím, xanh lam, tàng lam, trời sắp tối rồi.
Trên đường phố ngoài huyện nha dấy lên ánh lửa, Hiền Đức trang liên lạc với đạo sĩ Long Thần quán xuống núi hỗ trợ, Chu Đạt Thường biết, tối nay nhất định là một đêm không ngủ.
"Chu huyện úy, Phương đại phu, Y Tháp, dùng bữa tối trước đi." Mộc Hạ cầm khay vào phòng, đặt sáu món ăn trên khay, bày từng món từng món ra.
Từ sau khi trạch viện bị xâm chiếm, tay nghề nấu cơm của Mộc Hạ đã trở thành sự an ủi duy nhất trong cuộc sống tối tăm của Chu Đạt Thường, nếm một ngụm bánh bao canh dê, chỉ cảm thấy tứ chi bách hài đều trở nên thoải mái.
Y Tháp đưa nước trà hắc ám lên, Phương Khắc mặt không đổi sắc uống vào, còn chưa thỏa mãn chép miệng một cái, Chu Đạt Thường không dám không uống, kiên trì uống một chén, mùi vị canh thịt dê mang đến cảm giác hạnh phúc chợt biến mất không còn gì, làm hắn không khỏi nặng nề thở dài.
Phương Khắc gắp một miếng măng hầm gà, hỏi: "Chu chủ sổ, thế nào rồi?"
Chu Đạt Thường vội vàng buông đũa xuống, ôm quyền nói: "Trước mắt còn chưa có tin tức của Hoa huyện úy và Lâm nương tử."
Phương Khắc gật đầu: "Không có tin tức là tin tức tốt."
Y Tháp nhìn chằm chằm vào bánh bao canh dê, lo lắng đến ăn không nổi, Mộc Hạ gạt gạt rau xanh, cũng không có khẩu vị gì.
Phương Khắc một hơi uống nửa chén canh: "Hai người đó đều không phải hạng dễ chơi, một người thông minh tuyệt đỉnh, một người võ nghệ cái thế, tuyệt đối sẽ không để mình bị đói, nếu các ngươi đói chết, thì đến khi họ trở về chắc hẳn sẽ đau lòng đó."
Y Tháp khịt mũi buồn bực ăn sủi cảo, Mộc Hạ đỏ mắt nhét rau vào miệng.
Chu Đạt Thường: "Cận tiểu lang quân đâu?"
Phương Khắc: "Yên tâm, đến giờ cơm hắn sẽ lập tức xuất hiện thôi."
Lời còn chưa dứt, Cận Nhược đã xông vào như làn gió, cầm đũa ào ào quét sạch nửa cái bàn, làm Chu Đạt Thường sợ tới mức vội vàng nhặt đũa lên cướp hai miếng măng.
"Quán chủ Long Thần quán Huyền Minh tán nhân đột nhiên tuyên bố bế quan, ta đến Long Thần quán thăm dò rồi, trong quán rào rào rạc rạc, nghe thấy ghê lắm, không biết đang làm cái quỷ gì, tên Vân Trung Nguyệt kia quả nhiên không đáng tin cậy, ngay cả cái rắm cũng truyền không ra được." Cận Nhược nhét chiếc đùi gà vào miệng, vặn vẹo kéo một cái, chỉ còn lại xương gà, Chu Đạt Thường thấy vậy thì vô cùng cảm thán.
"Số lượng đạo sĩ trong thành và hộ vệ Hiền Đức trang cộng lại, cũng gấp năm lần huyện nha và bất lương chúng ta, trước mắt do Cầu Hồng toàn quyền chỉ huy. Ta cũng đến bên ngoài viện trạch của Cầu huyện lệnh xem rồi, canh gác nghiêm ngặt, đến một con ruồi cũng không vào được. Cận Nhược nhìn Chu Đạt Thường: "Cửa lớn Tứ Diện trang đóng cửa rồi, A Nương ngươi không sao chứ?"
"Ta lớn nhỏ gì cũng là một chủ sổ, bọn họ không dám làm gì Tứ Diện trang đâu." Chu Đạt thường nói.
Cận Nhược gật gật đầu, lại hỏi: "Phương đại phu chế thuốc giải có tiến triển gì không?"
Phương Khắc lại ăn nửa cái bánh bao: "Tiến triển rất chậm, ta cần nước bùa."
Cận Nhược gãi đầu: "Điều này là quá khó."
"Hoặc là... có trường hợp cũng được." Phương Khắc nhìn về phía Chu Đạt Thường: "Ví dụ người bị trúng độc nước bùa."
Đạt Thường: "Hả?"
Sau một khắc, Phương Khắc lấy thế sét đánh không kịp bưng tai bắt lấy cổ tay Chu Đạt Thường, Chu Đạt Thường sợ tới mức giật mình, phát hiện Phương Khắc chỉ là bắt mạch thôi, vừa thở phào nhẹ nhõm, thì đã thấy ngón tay Phương Khắc đặt trên mạch môn hắn lúc buông lỏng lúc căng thẳng, lông mày càng nhíu càng chặt, trái tim lại treo lên.
Bỗng nhiên, Phương Khắc nặng nề thở dài.
Chu Đạt Thường sợ tới tái mặt: "Ta, ta còn có cứu được không?"
"Đáng tiếc." Phương Khắc u ám trừng mắt nhìn Chu Đạt Thường: "Ngươi không trúng độc."
Chu Đạt Thường: "......"
Người này rốt cuộc có phải là đại phu hay không thế?! Sao cảm giác ta không trúng độc, hắn còn rất thất vọng vậy?
"Nếu bây giờ có một bệnh nhân trúng độc đưa tới cửa thì tốt rồi." Phương Khắc nói.
Chu Đạt Thường: "..."
Người này không phải đại phu, là ác quỷ từ địa ngục!
Cận Nhược thở dài: "Những lời này nếu là họ Hoa nói thì tốt rồi."
Chu Đạt Thường: "Ý, ý ngươi là gì?"
Cận Nhược nhe răng cười: "Bởi vì cái tên ăn chơi kia là thiên hạ đệ nhất mỏ quạ đen."
Mộc Hạ: "Cái tốt không linh cái xấu linh."
Y Tháp: "Tứ Lang uy vũ."
Chu Đạt Thường: Cái này thì uy vũ gì chứ?!
"Chủ sổ ơi hỏng rồi hỏng rồi!" Lý Ni Lý chạy như điên, chỉ vào bên ngoài hét lớn: "A Nương ngài tới rồi!"
Chu Đạt Thường nhảy lên ba thước: "Cái gì?! Mau mau ngăn bà ấy lại, tuyệt đối không thể để bày ấy vào!"
Lý Ni Lý: "Đã ngăn rồi, nhưng..."
"Tất cả tránh cho ta! Nếu là chậm trễ chuyện của lão nương, các ngươi tất cả đều phải chịu!"
Một tiếng sư tử Hà Đông rống rung trời, Chu mẫu hùng hổ xông vào sương viện, bất lương phía sau căn bản không dám tới gần, chỉ dám từ trốn ở ngoài viện, Chu Đạt Thường chẳng kịp mang giày, chỉ mang vớ vải chạy ra ngoài: "A Nương, đừng..."
Chu mẫu tát Chu Đạt Thường một cái hét hắn đứng sang một bên, rồi đi thẳng tới cửa phòng chính, Phương Khắc, Y Tháp, Mộc Hạ và Cận Nhược đồng loạt ngửa đầu, nhìn Chu mẫu giống như la hán kim cang tức giận, ngây hết cả người.
Chu mẫu thở dài một hơi: "Phương đại phu ngài quả nhiên ở đây, tốt quá rồi, tốt quá."
Chu Đạt Thường lảo đảo lảo đảo chạy tới: "A, a nương, làm sao người biết..."
Chu mẫu liếc Chu Đạt Thường: "Ngươi tuy rằng không có bản lĩnh gì, nhưng tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn bằng hữu lâm vào hiểm cảnh, nếu nói trong Huyện Thành này còn có ai bằng lòng bảo vệ Phương đại phu, thì cũng chỉ có ngươi."
Hốc mắt Chu Đạt Thường đỏ lên: "A Nương..."
"Bớt đi, khóc nhè như thế còn ra thể thống gì?!"
Phương Khắc ho nhẹ một tiếng, đứng dậy vuốt tay áo: "Không biết Chu Thẩm tìm Phương mỗ có chuyện gì quan trọng không?"
Chu mẫu trịnh trọng ôm quyền: "Ta biết Phương đại phu y thuật cao siêu, lần này là đến xin Phương đại phu cứu mạng!"
Cận Nhược, Mộc Hạ và Y Tháp trừng tròn mắt, Chu Đạt thường ngạc nhiên, thầm nghĩ: "Cái nhóm này đều là mỏ quạ đen nhỉ!"
*
Bệnh nhân là một cặp mẹ con, con trai tên là A Ngưu, là cậu bé đột nhiên phát bệnh vào ngày dâng đồ cúng cho Long Thần quán, lần này là mẫu thân của cậu, tên Thu Tam Nương.
Mặc dù có "bản đồ sống" Cận Nhược dẫn đường, nhưng muốn tránh được Hiền Đức trang và Long Thần quán đưa Thu Tam Nương và A Ngưu đến huyện nha, thì cũng phải tốt chút thời gian.
Lúc Phương Khắc nhìn thấy mẫu tử Thu Tam Nương, thì tình huống của hai người này không lạc quan lắm, song song nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt xanh trắng, đôi môi tím tái, tay chân lạnh lẽo, hô hấp yếu ớt, thân thể hơi run rẩy. Mở mí mắt ra, trong mắt hai người hiện màu xanh lam, mạch tượng dồn dập lạ thường.
Phương Khắc quyết định đưa ra chẩn đoán: "Là độc của quả Long Thần!"
Chu mẫu kinh hãi: "Quả Long Thần? Không đời nào! Quả Long Thần đều mọc ở bờ nam hồ Long Thần, hồ Long Thần là thánh địa của Huyện Thành, ngoại trừ ngày tế long thần hàng năm ra thì dân chúng Huyện Thành tuyệt đối không dám đi hồ Long Thần, huống chi bình thường nam thành Long Môn thông đến hồ Long Thần cũng không mở ra."
Phương Khắc dùng ngón tay đo nhiệt độ cổ của hai mẫu tử, lại bổ sung một câu: "Nói cho chính xác thì bọn họ trúng độc của nước bùa Long Thần quán."
Chu mẫu khiếp sợ đến nói không nên lời.
Phương Khắc nhìn Chu mẫu một cái, giống như muốn nói cái gì đó, lại nuốt xuống, đi đến bên cạnh bàn thuốc, cầm lấy một cái bình sứ trắng, suy nghĩ một chút, lại lấy hai bình lưu ly trong hộp gỗ ra, đầu tiên là đổ hai viên thuốc màu xanh biết trong bình sứ ra, nhét vào trong miệng mẹ con Thu Tam Nương, lại bỏ hương hoàn màu trắng mới luyện chế trong bình Lưu Ly bỏ vào chén trà, kêu Mộc Hạ lấy nước ấm hòa tan, cẩn thận đút vào trong miệng hai người.
Chu mẫu giật mình: "Mùi hương này còn nhớ, là mùi trên người Mộc Đường, hắn nói là thủy dục hương tiềm, có tác dụng ngưng thần tĩnh khí, hôm nay mùi hương này còn cứu ta một lần."
Phương Khắc nhíu mày, bước lên nắm chặt mạch môn Chu mẫu một lát, khẽ thở dài: "Thủy dục hương tiềm là thuốc giải. Quả nhiên đúng như ta dự liệu."
Chu Đạt Thường hiểu ra, chợt sắc mặt như tờ giấy: "Chẳng, chẳng lẽ chứng bệnh tim đập mạnh của a nương cũng vậy, cũng là..."
Phương Khắc: "Chứng tim của Chu Thẩm tử quả thực là do độc của nước bùa."
Chu mẫu: "Làm sao có thể?! Tất cả dân chúng Huyện Thành đều uống nước bùa, nước bùa là thuốc cứu mạng của chúng ta!"
Trong con ngươi sâu thẳm không thấy đáy của Phương Khắc chợt trở nên lạnh lẽo: "Nước bùa không phải là thuốc cứu mạng, mà là độc lấy mạng!"
*
"Ngươi làm được chứ?" Lâm Tùy An hỏi.
"Không, không không không không không được." Hoa Nhất Đường trả lời.
Lâm Tùy An dở khóc dở cười, từ khi vào mật đạo, Hoa Nhất Đường càng sáp vào gần cô hơn lúc đầu chỉ nắm tay cô, sau đó biến thành hai tay kéo cổ tay cô, bây giờ thì giống như một con lười lớn ôm chặt lấy cánh tay cô, vừa đi vừa lạnh run.
Lâm Tùy An thậm chí hoài nghi nếu có gió thổi cỏ lay, hắn sẽ nhảy lên người cô mất, cô không khỏi thở dài nói: "Nam tử trên đời đều coi nhát gan là nhục nhã, cho dù sợ đến chết cũng tuyệt đối không thừa nhận, nhìn tư thế của ngươi lúc này, chẳng lẽ không sợ truyền ra ngoài bị người khác chê cười sao?"
"Ta đầu có làm chuyện gì xấu thương thiên hại lý, chẳng qua là sợ tối tôi, có gì mà đáng xấu hổ? Họ thích cười thì cứ cười, liên quan rắm gì đến ta. Khí độ đặc biệt của Hoa thị ta há có thể phỏng đoán được, so với những tên nhóc đạo mạo kiêu ngạo kia..."Nói một nửa, đột nhiên hít sâu một hơi, cả người nhào đến phía sau Lâm Tùy An: "Âm, âm thành gì thế?!"
Lâm Tùy An giơ Dạ Minh Châu lên chiếu thử, bất đắc dĩ nói: "Ngươi giẫm lên tảng đá rồi."
Người này thật sự là... nói cho cứng miệng, chứ thực ra thì nhát cáy.
Hoa Nhất Đường thở phào nhẹ nhõm, nhún vai, rụt cổ, tròng mắt xoay tròn, phát hiện Lâm Tùy An thỉnh thoảng dùng Dạ Minh Châu chiếu sáng vách tường hai bên, ngờ vực nói: "Vì sao phải nhìn hai bên trường?"
"Lần trước ta và Vân Trung Nguyệt dò xét mật đạo Long Thần quán phát hiện, cơ quan của Long Thần quán đặt ở trên vách tường mật đạo." Lâm Tùy An nói: "Ta cứ cảm thấy mật đạo nơi này có hơi giống mật đạo của Long Thần quán hơi."
Hoa Nhất Đường đột nhiên im lặng, thậm chí di chuyển ra xa nửa bước, nhưng cũng chỉ có nửa bước, Lâm Tùy An chuyên tâm dò đường, cũng không để ý, một lúc lâu sau, Hoa Nhất Đường đột nhiên nói một câu:
"Ta và Vân Trung Nguyệt ai đẹp hơn?"
Tay Lâm Tùy An run rẩy, suýt nữa thì làm rớt Dạ Minh Châu.
"Hả?"
Hoa Nhất Đường lại không nói lời nào, mũi phình to, nghe như đang... tức giận?
Cũng không biết có phải ảo giác của Lâm Tùy An hay không, cô tự nhiên ngửi thấy mùi chua chua.
Lâm Tùy An nhịn cười: "Ta chưa từng thấy rõ mặt Vân Trung Nguyệt, không thể đánh giá được."
Hoa Nhất Đường hừ hai tiếng.
"Được rồi, Hoa gia Tứ Lang là người đẹp nhất mà ta từng thấy, được chưa?"
Hoa Nhất Đường lại hừ hai tiếng, nhích tới tiếp tục ôm cánh tay Lâm Tùy An.
Quả nhiên là một thằng nhóc ngáo ngơ, Lâm Tùy An cười thầm.
Mật đạo sâu hơn trong tưởng tượng nhiều, vốn là một đoạn hành trình âm trầm khủng bố, kết quả bị Hoa Nhất Đường làm giật mình, vừa đi vừa tán gẫu thế mà đã đi đến cuối, phía trước mơ hồ lộ ra ánh sáng.
Lâm Tùy An thu Dạ Minh Châu lại, một tay che chở Hoa Nhất Đường, nghiêng người đề phòng, chậm rãi bước lên, nguồn sáng càng lúc càng lớn, là một cửa động nhỏ hẹp, mép cưa lồi lõm không bằng phẳng, có dấu vết nhân tạo đục, hai người không dám liều lĩnh ngồi xổm xuống, ghé vào cửa động nhìn ra ngoài.
Bên ngoài cửa động là một huyệt động tự nhiên rộng rãi, cao hơn mười trượng, trên vách động treo một vòng đuốc, ánh lửa lay động chiếu rọi nhũ thạch rậm rạp trên đỉnh động, giống như rừng rậm màu đen dựng ngược vậy.
Chính ngay phía trước dựng thẳng mấy chục hàng giá cổ bằng gỗ thật năm tầng, cao hơn một người, mỗi một tầng đều đặt hồ lô nhỏ sáng bóng, dùng sáp đỏ niêm phong, ít nhất phải có mấy ngàn cái.
Hoa Nhất Đường hít sâu một hơi: "Là nước bùa của Long Thần quán!"
Lâm Tùy An ý bảo hắn đừng lên tiếng, dựng tai lắng nghe, huyệt động trống trải yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng gió thổi qua thạch nhũ và tiếng rít của lửa trên ngọn đuốc.
Không có tiếng bước chân, không có tiếng thở của con người.
Lâm Tùy An yên lòng, kéo Hoa Nhất Đường chui ra cửa động, theo giá đựng đi về phía trước, Hoa Nhất Đường thuận tay vớt một cái hồ lô, mừng rỡ, hồ lô đầy, vội vàng nhét vào trong ngực.
Các giá đựng hồ lô rất nhanh đã đi đến cuối, phía trước lại là mấy chục hàng giá thêu, cũng cao hơn một người, một phần ba là trống rỗng, hai phần ba còn lại treo vải thêu hoa điểu sơn thủy, thêu công thô ráp, không có giá trị nghệ thuật gì, Hoa Nhất Đường liếc mắt một cái đã nhận ra, là hàng thêu của Tứ Diện trang, còn có mấy mặt thêu là sản phẩm được hắn cải tiến.
Tất cả các các vải thêu đều bị ướt.
Hai người hai mặt nhìn nhau, lướt qua hàng đồ thêu tiếp tục đi về phía trước, phía trước rộng mở sáng sủa, xuất hiện hơn ba mươi cái vại nhuộm lớn, trên vại treo giá đỡ, dây thừng, hình dạng rất giống cần cẩu đơn giản, có cái giá trống rỗng, có giá treo hàng thêu, hơn một nửa trong vại nhuộm đều ngâm vải thêu.
Hoa Nhất Đường bước lên ngửi, lấy hồ lô trong ngực ra, cũng ngửi ngửi, cuống quít nhét nắp lại, kéo hai vạt áo nhét cho Lâm Tùy An, chính mình cũng bịt miệng mũi, thấp giọng nói: "Mùi chất lỏng trong bể nhuộm rất giống với nước bùa trong hồ lô."
Lâm Tùy An kinh hãi thất sắc, bịt mũi nói: "Ý người là bọn họ dùng nước bùa nhuộm vải?"
Hoa Nhất Đường lại nhìn thoáng qua: "Những nước bùa này không có màu sắc, không phải vì tô màu, ta đoán thêu phẩm ngâm đầy nước bùa rồi phơi khô, có thể làm cho độc tính của nước bùa bám vào hàng thêu, rồi vận chuyển buôn bán."
Lâm Tùy An: "..."
Hay lắm! Sự tuân thủ pháp luật đã hạn chế trí tưởng tượng của cô.
Hoa Nhất Đường: "Nơi này cất giữ nước bùa và thêu phẩm tồn kho vượt xa sức mua của Huyện Thành, người mua của bọn họ hẳn là ở Quảng Đô... không, không chỉ Quảng Đô, còn có Dương Đô, Ích Đô, thậm chí Đông Đô và An Đô, ui chao, ghê gớm quá rồi!"
Lâm Tùy An nhướng mày: "Ồ! Chuyện làm ăn này có vẻ lớn đây!"
Ánh mắt sáng quắc của hai người nhìn nhau trong chốc lát, hiểu ý nhau mỉm cười.
Hoa Nhất Đường: "Không hổ là Hoa gia Tứ Lang ta, vận may tới rồi đỡ cũng không kịp."
Lâm Tùy An: "Quả đúng là vận cứt chó."
Hai người buộc vạt áo dưới mũi, chia nhau hành động, Lâm Tùy An lại tìm được ba thông đạo, căn cứ vào kỹ thuật tìm dấu vết học được sơ sơ từ Cận Nhược mà suy đoán, xác định cửa giữa này có người đi nhiều nhất, hẳn là lối ra an toàn nhất.
Hoa Nhất Đường đi dạo hai vòng ở rìa huyệt động, cười nói: "Quả nhiên, vì duy trì ánh sáng của đuốc, bọn họ có chuẩn bị dầu hỏa."
Nói xong, ném ra một vò dầu hỏa, Lâm Tùy An bay ra khối đá đánh nát bình dầu, dầu lửa như đài phun nước, Hoa Nhất Đường bật cười, đổ năm sáu vò dầu hỏa bay lên giữa không trung, lại hóa thành mưa dầu rơi xuống, các nơi trong huyệt động đều dính dầu, cực kỳ công bằng.
Lâm Tùy An bay trên người tường, rút ra một cây đuốc xoay người ném xuống đất, chờ ở trước cửa huyệt động, Hoa Nhất Đường nghênh ngang đi đến bên người cô, hai người nhìn nhau cười, Lâm Tùy An cầm đuốc ném đuốc về phía trung tâm huyệt động.
Đốt mẹ nó đi!
11.7.2023
Đã vãi....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...