NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
Chương 130: Trưởng thành rồi
Vị trí địa lý của Huyện Thành rất kỳ lạ, phía nam dựa vào núi, phía bắc hướng ra hồ. Hồ Long Thần có diện tích rất lớn, nhìn không giống hồ mà giống biển hơn vì không thể nhìn thấy được bờ bên kia. Khi trời nhiều mây, nước sẽ có màu xám xanh, khi trời nắng, nước có màu xanh biếc, có thể thấy đàn cá nhỏ giống như đá quý bơi qua bơi lui, nhìn có vẻ như có thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng vào sâu trong nước thì chẳng thấy gì nữa.
Phía bắc hồ Long Thần là một dãy núi liên miên, thảm thực vật rất tươi tốt, tên là núi Thành. Giữa núi có một tòa Long Thần Quán tráng lệ, nghe nói một ngàn năm trước có một đạo sĩ đi qua hồ Long Thần, sau khi nhìn thấy Long Thần hiển linh thì xây dựng quán này. Huyện Thành và núi Thành được đặt tên từ đó, đều có nghĩa là "thành kính".
Huyện Thành là hạ huyện, cùng cấp với huyện Nam Phố, có mười hai phường, ba phường ở vị trí trung tâm của huyện lấy tên của ba đảo "Phương trượng", "Bồng Lai", "Bộc Châu", ba phường này chia huyện thành hai phần nam bắc, chín phường còn lại lấy tên của "Cửu Trạch": "phường Lôi Trạch", "phường Đại Lục", "phường Bành Lãi" nằm ở phía bắc, "phường Mạnh Bính", "phường Đại Dã", "phường Chấn Trạch", "phường Huỳnh Trạch", "phường Vân Mộng", "phường Hà Trạch" sống ở phía nam.
Để xưng hô cho thuận tiện, dân bản địa gọi ba phường trung tâm là phường Tam Đảo, ba phường phía bắc là bắc tam phường, chín phường phía nam gọi là nam cửu phường. Phường Tam Đảo nam bắc mỗi bên đều có một con đường lớn, đường phía bắc tên là Tứ Hải, phía nam tên Ngũ Hồ, cũng là hai con đường náo nhiệt nhất huyện Thành, đều có thể thông thẳng đến hai cửa đông tây của thanh.
Ngoài ra còn có hai cửa thành nam bắc, gần hồ thì gọi là Long Môn, dựa vào núi gọi là Thành Môn, Long Môn đặc biệt nhất, hàng năm chỉ mở ra lúc tế Long Thần, để thuận tiện cho toàn bộ dân chúng đến hồ Long Thần chiêm ngưỡng Long Thần hiển linh. Thành Môn nối thẳng tới Long Thần Quán của núi Thành, vào mỗi dịp mùng một, mười lăm, dân chúng trong huyện đều sẽ leo núi để bái miếu.
"Địa vị của Long Thần Quán ở Huyện Thành rất khác thường, ngày mùng một hàng tháng, dân chúng Huyện Thành đều phải đi miếu để dâng vật cúng, nếu có người không theo, trong vòng ba ngày, chắc chắn sẽ bị Long Thần phạt." Cận Nhược chỉ vào bản đồ phường của huyện Thành vừa vẽ xong giới thiệu: "Nghe nói bên bờ hồ Long Thần có đài cao để tế tự, ngày tế Long Thần có thể sẽ nhìn thấy chân thân Long Thần hiện trên đài cao kia."
Hoa Nhất Đường cầm quạt chống cằm: "Khi nào thì tế Long Thần?"
Cận Nhược: "Thời gian cụ thể thì mỗi năm đều không giống nhau, do quán chủ Long Thần quán công bố, hình như là vào giữa hoặc cuối tháng Tư. Ngày cụ thể để tế Long Thần của năm nay vẫn chưa xuất hiện."
Hoa Nhất Đường mỉm cười: "Thú vị thật đó."
Quả thực rất thú vị, ngày tế tự bình thường đều sẽ là một ngày cố định, chưa từng thấy ngày tế tự nào còn có thể điều chỉnh linh hoạt được. Lâm Tùy An Tâm nói.
"Nào nào, chuyển đồ đạc vào đi." Mộc Hạ đứng ở cửa chỉ huy nói: "Những tủ thuốc này đặt ở phía trước trạch, những tủ quần áo kia đặt ở hậu trạch, Y Tháp, ngươi dẫn bọn họ đi vào."
"Cẩn thận, cẩn thận, đừng làm hỏng đồ." Y Tháp dẫn ba bốn tên bốc vác đi vào, mang theo tủ thuốc, tủ quần áo, rương gỗ, giá giường vân vân, ngoài cửa là hai chiếc xe bò chờ dỡ hàng, Mộc Hạ giơ sách lên, cau mày vẽ gì đó, vừa đánh dấu vừa lắc đầu.
Lâm Tùy An hơi băn khoăn, đứng dậy muốn đến hỗ trợ, thì bị Hoa Nhất Đường ngăn lại.
"Nếu ngươi cướp được công việc của Mộc Hạ và Y Tháp, bọn họ sẽ tức giận. Nếu Y Tháp tức giận, chúng ta sẽ không có trà uống."
Cận Nhược: "Như thế không phải rất tốt sao!"
Hoa Nhất Đường bất đắc dĩ: "Phương đại phu uống không được trà, thì sẽ tức giận, Phương đại phu mà tức giận, chúng ta còn có thể mở y quán được sao?"
Cận Nhược: "..."
"Trọng điểm là, nếu Mộc Hạ tức giận, chúng ta sẽ không có cơm ăn."
Cận Nhược: "Có lý!"
Lâm Tùy An yên lặng ngồi trở về.
Ăn cơm là việc lớn được ưu tiên hàng đầu, tuyệt đối không thể đùa giỡn.
Hoa Nhất Đường ra ý bảo Cận Nhược tiếp tục.
Cận Nhược: "Vị trí Huyện Thành xa xôi hẻo lánh, chỉ có một con đường thôn dẫn ra bên ngoài, có hơi bí tắc, dân chúng phần lớn đều là tự cung tự cấp, không có phường chợ có quy mô lớn, phường Bồng Lai là khu chợ lớn nhất, chỉ có vài cửa hàng, chợ, cửa hàng tạp hóa gần như đều tụ tập ở đây, ta đi vài nhà xem thử, chỉ có nhà này là tốt nhất, vườn cũng sáng sủa, tất nhiên tiền thuê nhà cũng là đắt nhất, he he, một tháng một quán tiền, họ Hoa, tiền này ngươi phải bù gấp đôi cho ta, ta xoay sở cả ngày, chân tay muốn gãy luôn rồi.Thế nào cũng nên có một khoản phí tiền công chứ!"
Hoa Nhất Đường lấy một lá vàng ném cho Cận Nhược, Cận Nhược vui vẻ nhét vào, lại nói: "Còn có một điểm rất kỳ quái, ta đi khắp Huyện Thành, nhưng chỉ thấy được một y quán, cửa sổ đóng chặt, hoàn toàn không thấy người, chẳng lẽ người Huyện Thành này không bị bệnh, cũng không cần đi khám bệnh sao?"
Hoa Nhất Đường dùng quạt gõ trán: "Phương đại phu đi huyện nha làm thủ tục hành nghề y quán, vì sao lâu như vậy còn chưa trở về?"
Lâm Tùy An: "Lạc đường ư?"
Cận Nhược: "Gần thế mà, sao lạc được."
Cận Nhược thuê nhà nằm ở phố chính phường Bồng Lai, ra khỏi cửa phường, qua đường Tứ Hải, chính là phường đại lục nơi ở của huyện nha, theo tốc độ đi của Phương đại phu mà tính thì nhiều nhất chỉ cần nửa canh giờ, nhưng Phương đại phu đã đi gần một canh giờ rồi vẫn không thấy bóng người.
Lâm Tùy An thò đầu ra ngoài cửa sổ, trời mưa tí tách, người lái xe chở hàng vội vàng trải vải che mưa, người bốc hàng tăng tốc, người đi đường vội vã, bầu trời tối đến gần như muốn đè bẹp tất xuống.
"Hay để ta đi đón Phương đại phu." Cận Nhược lấy một chiếc ô giấy dầu từ trong đống tạp vật, rồi chạy nhanh ra khỏi cửa lớn.
Hoa Nhất Đường đi tới cửa nhìn thử, lại cầm một chiếc ô giấy dầu khác, cười nói với Lâm Tùy An: "Dù sao cũng rảnh, hay ra ngoài thăm dò thử nhỉ?"
Lời này lại hợp ý của Lâm Tùy An, Mộc Hạ và Y Tháp bận đến chân không chạm đất, cô ở đây rảnh rỗi đến khó chịu, sẵn tiện ra ngoài chơi luôn. Nhưng tìm rất lâu cũng không tìm được chiếc ô thứ ba.
"Mưa không lớn, dùng một cái ô là đủ rồi." Ánh mắt Hoa Nhất Đường sáng lấp lánh nhìn qua: "Cùng đi thôi."
Lâm Tùy An cảm thấy cũng đúng, chút mưa bụi này thì cũng chẳng cần nhiều ô làm gì, bèn ghé đến dưới ô Hoa Nhất Đường, cùng ra khỏi cửa lớn, nhưng vừa đi hai bước, đã cảm thấy không đúng vị... ô này cũng nhỏ quá rồi!
Cô và Hoa Nhất Đường gần như là kề sát cánh tay, nửa đầu vai còn lại lộ ra bên ngoài, Hoa Nhất Đường càng thảm hơn, nửa người đều bị mưa ước, Lâm Tùy An quay đầu muốn đi về, thì Hoa Nhất Đường đột nhiên túm lấy tay áo cô.
Lâm Tùy An chớp chớp mắt, Hoa Nhất Đường thu lại ý cười, kéo tay áo Lâm Tùy An, kéo cô trở lại dưới ô, chậm rãi đi về phía trước.
Lâm Tùy An hiểu: Con hàng này có tâm sự.
Thôi, niệm tình hữu nghị cách mạng vào sinh ra tử, đi với hắn thôi.
Trạch viện bọn họ thuê ở giữa hai cửa hàng, bên trái là cửa hàng tạp hóa, bên phải là quán trà, ước chừng là bởi vì trời mưa nên hai cửa hàng đều không có người, ông chủ quán trà ngồi ở phía sau quầy, chán nản gảy bàn tính, trên bảng trà phía sau quầy chỉ viết hai loại trà, trà tuyền Quảng Đô (thượng phẩm, trung phẩm, hạ phẩm), trà Bách Hoa (thượng phẩm, trung phẩm, hạ phẩm), bên cạnh trà Bách Hoa còn treo một tấm biển gỗ đen chữ đỏ "bán hết".
Hoa Nhất Đường để ý tới ánh mắt Lâm Tùy An, bước chân khựng lại, Lâm Tùy An vội vàng lắc đầu nói: "Không uống trà, chỉ tò mò nhìn thôi."
Hoa Nhất Đường rũ mắt, tiếp tục đi về phía trước.
Qua quán trà, lại có mấy cửa hàng, theo thứ tự là quán thịt, hàng vải, hàng sắt, hàng thuốc. Hàng thuốc đóng kín cửa, tấm biển bám đầy bụi bặm, xem ra là đã đóng cửa. Rẽ một vòng đã đến cuối đường, cửa phường đứng sừng sững, tường phường bằng đất xiêu xiêu vẹo vẹo, mọc đầy cỏ, ở giữa còn thiếu mấy khối, giống như một bà lão bị rụng răng vậy.
Ra khỏi cửa phường, dọc theo đường Tứ Hải tiếp tục đi, bước đi của Hoa Nhất Đường rất ổn định, thắt lưng thẳng tắp, rất khác với phong cách ngày thường.
Dọc theo đường đi, hắn không nói lời nào, Lâm Tùy An cũng chỉ có thể im lặng cùng hắn.
Bóng ô tách bên trong và bên ngoài ô thành hai thế giới, bên ngoài, là bầu trời tối tăm và đường phố yên tĩnh, bên trong, chỉ có cô và Hoa Nhất Đường.
Mưa rơi trên ô giấy dầu màu vàng nhạt, phát ta tiếng lóc bóc lóc lóc rất dễ nghe.
Nghe tiếng mưa, Lâm Tùy An đột nhiên hơi hoảng hốt, nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Dáng vẻ của Hoa Nhất Đường... dường như hắn lại cao hơn một chút, ước chừng là không có áo choàng rộng che nên nhìn bả vai có vẻ rộng hơn, tay cầm chuôi ô vẫn trắng nõn như ngọc, khớp xương càng thêm góc cạnh rõ ràng, đi gần sát như vậy, cách một lớp quần áo cũng có thể cảm giác được nhiệt độ trên người hắn tỏa ra.
"Huyện Thành có hơn chín trăm hộ dân chúng." Hoa Nhất Đường đột nhiên lên tiếng, khiến Lâm Tùy An giật cả mình, chỉ thấy ánh mắt Hoa Nhất Đường xa xăm, xuyên thấu qua rèm mưa trùng trùng nhìn về phía núi Thành tối tăm: "Mười hai phường khu, chỉ có một phường có chợ, số lượng cửa hàng, cửa hàng còn kém hơn năm thành của hạ huyện cùng cấp." Hắn hơi nhíu mày: " Điều này là không hợp lý."
Lâm Tùy An gật đầu: "Huyện Nam Phố cũng là hạ huyện, ta đã đến chợ Đông của huyện Nam Phố, quy mô lớn hơn rất nhiều."
Hoa Nhất Đường gật gật đầu, lại không nói lời nào. Từ góc độ của Lâm Tùy An, có thể thấy cằm hắn đã lún phún râu.
Lâm Tùy An cảm thấy hơi không được tự nhiên, yên lặng di chuyển nửa bước, Hoa Nhất Đường kinh ngạc liếc mắt nhìn lại, giơ ô tới gần nửa bước, Lâm Tùy An lại dời đi nửa bước, Hoa Nhất Đường lại áp sát nửa bước, Lâm Tùy An lại dịch qua, Hoa Nhất Đường nắm chặt cổ tay Lâm Tùy An: "Đừng nhúc nhích, cẩn thận ướt."
Lâm Tùy An: "Ô nhỏ quá, chật."
Hoa Nhất Đường khẽ giật mình, đột nhiên dời đi một bước dài, duỗi dài cánh tay, đưa ô che lên đầu Lâm Tùy An, mưa nhỏ rơi trên đôi tai đỏ bừng, nóng thành hơi nước.
Lần này đến lượt Lâm Tùy An kinh ngạc.
Chẳng lẽ con hàng này lúc nãy vẫn chưa ý thức được vấn đề này?
"Sư phụ..." Cận Nhược từ xa chạy tới: "Quan huyện nha nói mở y quán là chuyện lớn, chủ sổ Huyện Thành muốn tự mình đi xem, nên đã đến phường Bồng Lai với Phương đại phu rồi... hai người các ngươi làm gì thế?"
Hoa Nhất Đường nhét ô vào tay Lâm Tùy An, tự mình chui xuống dưới ô của Cận Nhược, vẻ mặt Cận Nhược ghét bỏ: "Ta muốn đi cùng ô với sư phụ."
Hoa Nhất Đường: "Mơ đi."
Nói xong lại túm Cận Nhược về, đôi chân dài bước rất nhanh, đã văng bùn đất dưới chân.
Lâm Tùy An kinh ngạc cầm ô, bàn tay cầm ô còn nhiệt độ cơ thể nóng hổi của Hoa Nhất Đường, khiến lòng bàn tay cô ngứa ngáy, vội vàng đổi tay khác lau lau trên vạt áo, thế này thoải mái hơn một chút rồi.
Thiếu niên ngổ ngáo mới hôm nào mới gặp lần đầu gặp bên bờ sông Cửu Sơ kia, bây giờ đã trưởng thành rồi.
*
Tiểu kịch trường:
Một phút trước.
Trong sương phòng, Y Tháp tìm thấy năm chiếc ô giấy dầu mới trong tủ quần áo mới mua, nhìn cơn mưa bên ngoài, không hiểu tại sao lại gãi đầu.
"Nhiều ô như vậy, tại sao, ở đây?"
Ngoài cửa lớn, Mộc Hạ nhìn bóng dáng hai người cùng cầm một chiếc ô rời đi, thở dài vui mừng, gần như rơi lệ.
Tứ Lang, cố lên!
7.6.2023
Em lại bị cô vít nhập các bác ạ, đúng ngay tuần thi mới ớn ác....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...