NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
Chương 127: Đây có còn là kịch bản trinh thám nữa không thế?
Chuyến đi này Xa thái thú có rất nhiều thu hoạch.
Trong kho hàng ở hậu viện của sòng bạc Nam Hương tìm được một lượng lớn hàng lậu, muối tư, trà và hương liệu chiếm phần lớn, từng rương từng thùng được mang ra từ trong kho, rất nhanh đã chất đầy cả sân, Nhậm tham quân tìm được sổ sách buôn lậu từ trong tầng năm, Xa thái thú cầm như dâng bảo vật tới cho Lâm Tùy An. Lâm Tùy An liếc mắt một cái, bên trong hơn một nữa là tiếng nước ngoài, cô đọc không hiểu, nửa còn lại tuy nói là Đường văn, nhưng cô cũng vẫn không hiểu, thực sự có hơi xấu hổ.
"Việc vặt như này cần gì phải làm phiền đến Lâm nương tử, Hoa mỗ xem là được rồi." Hoa Nhất Đường kéo sổ sách qua lật lên, tốc độ xem sổ sách của hắn khiến Xa thái thú cảm thán không thôi.
Nhậm tham quân nhân cơ hội hành lễ với Lâm Tùy An: "Tại hạ là Nhậm Binh làm chữ tư pháp tham quân ở Thành Quảng Đô, nghe nói Lâm nương tử võ nghệ siêu quần, hôm nay có thể thấy chân dung, Nhâm mỗ cảm thấy thật may mắn."
Lâm Tùy An vội vàng trả lời: "Nhậm tham quân khách sáo quá."
Nha lại thái thú phủ đang nhanh chóng kéo mười hai tên hộ vệ nằm liệt trên mặt ra ngoài, gân tay chân của mười hai người bị đồng loạt chặt đứt, bây giờ tất nhiên đã thành phế nhân, vừa động đậy đã thấy cực kỳ đau đớn, nhưng không biết vì sao, dù nha lại di chuyển như thế nào, bọn họ đều trợn tròn hai mắt, miệng thì mím chặt, không nói tiếng nào, chỉ lúc kéo ngang qua trước mặt Lâm Tùy An, thì cả người đều run rẩy.
Hay tay Phương Khắc đút túi áo phổ cập kiến thức cho Y Tháp nghe: "Những người này là kinh hãi quá độ, bị chứng mất ngôn ngữ tạm thời, khi đến gần nguồn gốc của nỗi sợ hãi, thân thể sẽ bất giác sinh ra phản ứng phòng vệ, nên co thắt cơ bắp."
Y Tháp bừng tỉnh đại ngộ: "Trư nhân ngầu quá!"
Nhâm tham quân ho khan một tiếng, kề sát vào cô: "Nhâm mỗ tò mò muốn hỏi thêm một câu, Lâm nương tử làm sao chế phục được mười hai hộ vệ này thế? Tại sao họ..." Nửa sau không nói tiếp mà hỏi: Tại sao họ bị dọa thành cái dạng này rồi."
Lâm Tùy An cười nói: "Mười hai tên hộ vệ này nhìn thì cao lớn tráng kiện vậy thôi, trên thực tế cũng không khó đối phó, chỉ cần tốc độ nhanh một chút, đánh đúng chỗ là được."
Nhâm tham quân nuốt nước miếng, trước kia hắn từng giao thủ với bốn người trong đó, những tên nước ngoài này có phong cách chiến đấu hung hãn, không chết không dừng, hắn là từng lăn lộn nhiều năm ở sa trường, đối thủ như vậy cũng cực kỳ đau đầu, lúc ấy một mình hắn đối chiến bốn người đã cực kỳ miễn cưỡng rồi, thế nhưng Lâm nương tử này lại còn một mình đánh thắng mười hai người một cách dễ dàng như thế, giải thích còn hời hợt, tin đồn từ Đông Đô truyền đến quả là không sai.
"Vạn tham quân từng nói Lâm nương tử có năng lực một địch trăm, Nhâm mỗ vốn cảm thấy chỉ là nói quá, bây giờ thực sự đã tin rồi." Nhâm tham quân cười nói.
Lâm Tùy An đại kỳ: "Nhâm tham quân cũng biết Vạn tham quân sao?"
"Nhâm mỗ từng ở Thanh Châu Vạn Thị vài năm."
Mạng lưới nhân mạch vạn thị Thanh Châu quá trâu bò, đi đâu cũng gặp được người quen. Lâm Tùy An nghĩ.
"Ồ, thú vị rồi đây, ta thấy có người quen ở trong sổ sách này nè." Hoa Nhất Đường chỉ vào sổ sách cười nói: "Tháp Tháp Nhĩ Can."
Mọi người kinh hãi, đồng thời vây quanh lại, Hoa Nhất Đường chỉ chính là bộ phận ghi chép chữ nước ngoài, chữ viết như giun bò quả thực đọc không hiểu, những người đọc được chỉ Xa thái thú, Hoa Nhất Đường và Y Tháp.
Xa thái thú: "Tháp Tháp Nhĩ Can? Chẳng lẽ là kẻ buôn lậu ở Đông Đô bị Đại Lý tự bắt sống hai tháng trước? Tôi nhớ là người Ba Tư, bởi vì hoàng tộc Ba Tư lên tiếng, bị miễn đặc quyền của người ngoài phạm tội, bị kết án nặng."
Y Tháp: "Ồ. Là hắn à."
Hoa Nhất Đường: "Một loại hương liệu mà bọn họ giao dịch tên là Khúc Ba Ca?"
Xa thái thú: "Hoa huyện úy có điều không biết, Khúc Ba Ca ở Nhà Đường là cấm phẩm, Nhà Đường gọi là Họa Xuân Hương, là nguyên liệu chủ yếu để Họa xuân cao."
Lâm Tùy An: Hay lắm! Hóa ra Bá Khắc Bố lại là tuyến trên của Tháp Tháp Nhĩ Can.
Một gã nha lại chạy lên lầu, lẩm bẩm bên tai Xa thái thú vài câu, sắc mặt Xa thái thú lập tức thay đổi, sau đó lập tức mời mọi người cùng xuống lầu, đi tới hậu viện.
Cận Nhược quả nhiên phát hiện mật đạo trong phòng củi, bên trong tất cả đều là nữ tử Nhà Đường bị bắt cóc, có hơn năm mươi người đều là các cô nương trẻ tuổi, vì sợ các nàng chạy trốn nên đã bỏ đói các nàng đến hấp hối.
Xa thái thú lạnh mặt sai người đưa nữ tử đi chữa bệnh, sắc mặt Nhầm tham quân cực kỳ khó coi, thấp giọng nói: "Xa thái thú, những nữ tử mất tích trong vòng hai tháng gần đây đều ở đây, may mà còn kịp."
Xa thái thú lắc đầu: "Thật may thật may. Ông hay đi thông báo cho các bậc phụ mẫu và gia đình họ để họ đến nhận người."
"Vâng."
Lâm Tùy An nhìn theo bóng lưng Xa thái thú, không khỏi nhớ tới thành Dương Đô, nhớ đến đám xương trắng chôn dưới tầng hầm Phùng thụ, nhớ tới... Kỳ Nguyên Sanh.
"Xem ra vị Xa thái thú này quả thực có bản lĩnh, không giống như cùng phe với văn môn Phùng thị." Hoa Nhất Đường thấp giọng nói: "Rất tốt."
Lâm Tùy An gật đầu: "Ừ. Rất tốt."
Cận Nhược bò từ trong mật đạo ra, ra ý bảo nha lại đến hỗ trợ, chúng nha lại bảy tay tám chân kéo ra người cuối cùng, nhưng người này không phải nữ tử, mà là một nam nhân, toàn thân xám xịt, từ xa nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy một cái bụng tròn trịa. Bạch Hướng hét to "A gia" nhào tới, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
Mọi người vội vàng vây quanh, Nhậm tham quân lập tức nhận ra: "Là gia chủ Bạch thị Bạch Vanh!"
Mồ hôi Cận Nhược chảy đầm đìa, dùng tay áo lau bùn trên mặt: "Bị bỏ đói lâu thế mà sao cái vị Bạch gia chủ này vẫn mập như vậy..."
Bạch Hướng khóc lóc kêu to: "A gia, a gia! Sao người lại gầy đến nỗi chỉ còn một nắm xương thế này!"
Cận Nhược: "..."
Bạch Vanh giãy dụa mở mắt ra, nước mắt rơi xuống: "Tam Lang, ngươi trở về..."
Bạch Hướng: "A gia, người không sao chứ, A gia, hu hu..."
"Ngươi... có... đánh... Hoa gia Tứ Lang... một trận chưa?"
Tiếng khóc của Bạch Hướng chợt dừng lại.
Mọi người: "......"
"Ha ha, xem ra Bạch gia chủ cũng không có gì đáng ngại." Hoa Nhất Đường da cười thịt không cười nói.
Ánh mắt Bạch Vanh chậm rãi di chuyển đến trên mặt Hoa Nhất Đường, hai mắt căng tròn, lại ngồi dậy, run rẩy chỉ vào Hoa Nhất Đường: "Ngươi, ngươi ngươi... Hoa gia Tứ Lang!!"
Bạch Vanh trợn mắt một cái lại nằm xuống trong tiếng thét chói tai của Bạch Hướng, Phương Khắc yên lặng bắt mạch cho Bạch Vanh: "Đói bụng lâu quá, có hơi suy dinh dưỡng, cũng không có gì đáng ngại."
Bạch Hướng: "Nói bậy, miệng a gia ta đã tím tái cả rồi, nhất định là trúng độc!"
Phương Khắc: "Hắn tức giận công tâm ngất đi thôi, để hắn cách xa Hoa Nhất Đường ra, thì có thể sống lâu hơn một chút đấy."
Xa thái thú dở khóc dở cười: "Mau đưa Bạch gia chủ đến y quán."
Bạch Hướng khóc lóc như mưa đi ra ngoài, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Chính Chỉ dẫn một đám người vội vàng trở về, báo cáo tin tức tốt với Xa thái thú, rằng đã bắt hết nanh vuốt của Bá Khắc Bố ở bến tàu, nghe nói đám người Bá Khắc Bố đã bị đám người Lâm Tùy An bắt được, rất sợ hãi, nha lại vội vàng kiểm kê hàng lậu, mới ngáp một cái, nói muốn về nhà nghỉ ngơi.
Nhưng vào lúc này, trong sương phòng ở góc đông bắc hậu viện đột nhiên truyền ra một tiếng "rầm".
Xung quanh đột nhiên yên tĩnh, mọi người đồng loạt nhìn qua.
Đó là một gian sương phòng cách nhà củi xa nhất, cửa sổ gỗ thật dày đóng kín mít, bên trong cửa sổ là tối om, không có chút ánh sáng nào, thoạt nhìn giống như một gian phòng bỏ hoang vậy.
"Rầm!" Trong cửa sổ đen kịt lại phát ra một tiếng động khác, còn lớn hơn âm thanh lúc này, nghe giống như có vật nặng gì đó va vào vách tường phát ra, cửa sổ "rắc rắc" rung động hai cái, cửa "rắc" cũng động một chút, cánh cửa "rắc rắc" rung động.
Xa thái thú: "Nhậm tham quân, mở ra cửa xem!"
Nhâm tham quân dẫn theo một đám nha lại phá ván cửa, vừa đi tới trước cửa, thì lông tơ sau lưng Lâm Tùy An đã dựng đứng cả lên, cô hét to: "Nguy hiểm, lui ra!" Lời còn chưa dứt, Thiên Tịnh ra rời khỏi vỏ, cả người như mũi tên xông lên.
"Rầm rầm rầm!" Một tiếng nổ lớn vang lên, cánh cửa nổ tung, các nha lại né tránh không kịp, bị đánh trúng, miệng phun máu tươi ngã đầy đất, Nhậm tham quân cũng đứng mũi chịu sào, may mắn kinh nghiệm chiến đấu phong phú, trước tiên rút đao ngăn cản, khó khăn lắm mới tránh được chỗ yếu, nhưng cũng bị sức mạnh cực lớn phun ra từ trong cửa đánh cho trước mắt tối sầm, trong lúc hoảng hốt, chỉ cảm thấy trước mặt kình phong nổi lên, giống như có thứ gì đó đánh tới, hốt hoảng lấy đao chống lại: "Cạch" một tiếng, cả người lại lui ba bước, lúc này mới thấy rõ, thứ giao nhau với lưỡi đao của hắn là một thanh hoành đao. Lưỡi đao dài hai thước, ba ngón tay rộng, đen kịt như mực.
Nhậm nhập quân kinh hãi thất sắc: Cái này, con dao này nhìn giống như...
"Lui về phía sau!" Một luồng gió thổi qua bên tai, sau lưng Nhâm tham quân dường bị thứ gì đó nâng, rồi sau đó cả người giống như tờ giấy nhẹ nhàng bay lên, rơi ra ngoài hai trượng phía sau, phía trước hai bóng người đang giao thủ với nhau.
Hai thanh đao giống nhau đến tám phần, một thanh lưỡi đao màu xanh biếc, giống như đồng tử quỷ, một thanh lưỡi đao màu đen, giống như mực đen, gió đen và ánh sáng lục giao nhau trên không trung, tạo ra từng tia lửa, lúc thì sang trái, lúc thì qua phải, chợt ở trong bóng đêm liên kết thành một chuỗi, phát ra tiếng rít khiến người ta kiêng cả rằng.
Chủ nhân của lục đao là Lâm Tùy An, mà chủ nhân của hắc đao lại là một nam tử xa lạ, một bộ hắc sam bẩn thỉu, tóc mai lộn xộn, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng dính một máu màu xanh lam, giống như là thứ gì đó nôn ra, đao của hắn rất nhanh, gần như bằng tốc độ của Lâm nương tử, đáng sợ nhất là ánh mắt của hắn, đôi mắt trắng lóng lánh màu xanh, giống như bôi một lớp thuốc nhuộm lên vậy.
"Đây là người gì?!" Nhậm tham gia quân kêu lên.
"Thân cao một thước tám, nặng bảy mươi lăm cân, vũ khí gần giống như Thiên Tịnh." Cận Nhược kêu to: "Là một trong hai hung thủ sát hại Thiết Hải."
Xe thái thú: "Cái gì?!"
Triệu Chính Chỉ: "Lâm nương tử, ta đến giúp ngươi..."
"Đừng qua đó!" Hoa Nhất Đường hét lớn: "Đừng thêm loạn!"
Mọi người rất nhanh hiểu được Vì sao Hoa Nhất Đường lại phải nói câu này, vì tốc độ của Lâm Tùy An và nam tử áo đen càng ngày càng nhanh, nhanh đến nỗi bọn họ gần như không thấy rõ bước chân và thế đao của hai người, đao của nam tử áo đen thỉnh thoảng chém hụt, rơi trên mặt đất, để lại một khe rãnh thật sâu, có thể thấy được sức mạnh đáng sợ của hắn.
Lâm Tùy An cũng hơi kinh ngạc, đao pháp của đối thủ quả thực đến từ Thập Tịnh Tập, tốc độ và sức mạnh cũng không kém, hơn nữa hoành đao giống như Thiên Tịnh này, thậm chí khiến cô sinh ra một loại ảo giác, người đối diện, chính là người nhân bản bắt chước cô làm ra.
Hay lắm, rõ ràng là kịch bản trinh thám, lại làm ra bầu không khí khoa học viễn tưởng!
Đáng tiếc hàng giả chung quy vẫn là hàng giả, không thể địch lại hàng thật được.
Đối với Lâm Tùy An mà nói, việc đối phương dùng Thập tịnh tập chính là sơ hở lớn nhất, đối chiến hơn ba mươi chiêu, cô đã phát hiện ra cách chiến đấu và tiết tấu của đối phương.
Lưỡi dao đen lướt qua hai má, kẻ địch dùng một chiêu "Tấn Phong Chấn Thu Diệp", nhưng lại đánh lệch, rất nhanh đã vào chiêu tiếp theo "Cắt yết hầu máu văng mười trượng", Lâm Tùy An vừa liếc thấy, cả người đã ngửa ra sau, tránh được lưỡi đao sượt qua cổ họng, thân thể lộn ngược, cúi người đánh ra một đao, lại dùng lưng đao ra chiêu "Đao búa đoạn trường" đánh vào bụng kẻ địch.
Nam tử áo đen giống như một cái túi vải rách bay lên, theo quán tính xoay vài vòng trên không, lại nặng nề ngã xuống mặt đất, bụng đụng vào mặt đất nôn ra một ngụm máu, trong máu dường như có trộn chất gì đó kỳ quái, đỏ xanh đan xen, nhìn cực kỳ gớm.
Xa thái thú, Nhậm tham quân và Triệu Chính Chỉ lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy hiện trường chiến đấu của Lâm Tùy An, ngạc nhiên đến rớt cằm, thấy vị tiểu nương tử dáng người thẳng tắp vung đao thật ngầu thu lại về vỏ, nhíu chặt mày.
Ánh trăng chiếu vào trong mắt cô, trong suốt như nước, khiến cho tìm người ta đập thình thịch.
Hoa Nhất Đường phe phẩy quạt, đạp tiếng chuông thanh thúy trên quạt sải bước đi qua, ánh trăng ngưng tụ trên người Lâm Tùy An bắn ra, rải rác trên vạt áo của hắn, vừa sạch sẽ lại diễm lệ, cứng rắn đoạt đi bảy phần sự chú ý của mọi người. Mọi người giật mình, phục hồi tinh thần từ chấn động mà Lâm Tùy An mang đến.
Lâm Tùy An dở khóc dở cười nhìn Hoa Nhất Đường: "Ngươi làm gì vậy?"
"Giúp ngươi đó." Hoa Nhất Đường hắng giọng, chỉ vào gã áo đen nằm sấp trên mặt đất quát hỏi: "Thiết Hải của Thiết thị y quán có phải do ngươi giết hay không?!"
Cánh tay gã áo đen giật giật, nhướng cổ lên, kinh ngạc nhìn hai người, màu xanh lam quái dị trong mắt hắn dần dần tiêu tán, rất giống với trạng thái của Bá Khắc Bố, dường như lại khôi phục thần trí: "Chủ nhân... Thiên Tịnh... Làm ơn... Cứu... Cứu đại ca ta..."
Nói xong, ngón tay hắn run rẩy chỉ về gian sương phòng tối đen như mực kia, đồng tử tràn ngầm một tầng sương trắng u ám, đầu nặng nề đập xuống đất.
Hắn chết rồi! Lâm Tùy An chợt ý thức được, trong đầu ong lên một tiếng, giống như có ngàn vạn móng vuốt quỷ bén nhọn cào qua tấm sắt, xe ra một vùng màu trắng sáng:
Trong hơi nước mờ mịt, cự long nhe răng múa vuốt lao ra khỏi mặt nước, biến mất trong trời đất mênh mông.
Lâm Tùy An: Ể ể ể?!!
30.5.2023
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...