Ngươi Có Tiền Ta Có Đao

NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

Chương 118: Đi về phía nhân gian pháo hoa rực rỡ

[Tùy Châu Tô Ý Uẩn, tâm niệm bất chính, trước điện thất nghi, cách trừ công danh, vĩnh viễn không được quay lại.]

Giọng nói bén nhọn giống như một lưỡi dao sắc bén, xé bỏ bóng tối trước mắt.

Tô Ý Uẩn ngồi dậy, mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển trâu bò.

Một cơn ác mộng?

Thật là một cơn ác mộng thực tế...

Trong phòng tối đen, trời đã vào đêm.

Hắn ngủ khi nào? Hắn ngủ bao lâu rồi?

Tô Ý Uẩn dùng sức lắc lắc đầu, bình tĩnh lại hô hấp, trần truồng dưới chân giường, đá văng bầu rượu đầy đất, cầm lấy chén rót nước lung tung vào miệng, chất lỏng lạnh lẽo dọc theo yết hầu tràn vào túi dạ dày, kích thích hắn buồn nôn, đột nhiên, hắn nhìn thấy thánh chỉ trên bàn.

Không phải giấc mơ! Đó là sự thật!!

Đêm qua hắn đi Ứng Thiên Lâu, diễn tấu Thái Bình nguyện mà mình đã chuẩn bị suốt một năm, Thánh thượng giận dữ... Thánh thượng, Thánh thượng là Khương Thất Nương... hắn bị kéo xuống Ứng Thiên Lâu, thánh chỉ đến, loại trừ công danh của hắn...

Tô Ý Uẩn nặng nề ngồi trên mặt đất, tứ chi lạnh lẽo như sắt, lục phủ ngũ tạng như thiêu đốt, trong lòng lửa cháy khiến đồng tử biến thành màu đỏ như máu.

Xong rồi... Tất cả đã kết thúc...

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng hát đùa giỡn của mọi người, trên đường đèn cây lửa nở rộ ra cuồng hoan hàng năm, tiếng hát, tiếng cười, tiếng hoan hô hóa thành từng cái gai bén nhọn, đâm vào người, cắm vào da thịt hắn.

Tô Ý Uẩn bắt đầu cười điên cuồng, tiếng cười thê lương như quỷ khóc, rồi lại cười, bắt đầu nôn mửa, lại bắt đầu khóc, nhưng một giọt nước mắt cũng không chảy ra được.

Chuyện đã đến nước này, hắn còn có thể diện gì để sống nữa đây?!

Tô Ý Uẩn Chậm rãi đứng dậy, cười hai tiếng, khóc hai tiếng, cởi thắt lưng, treo lên bàn, dùng dây lưng đeo lên xà phòng, buộc chặt, đầu đặt ở bên trong, kiễng mũi chân lên, run rẩy chống đỡ thân thể, chậm rãi nhắm mắt lại.

Ai ngờ đúng lúc này, cánh cửa cạch một tiếng mở ra, có người xuất hiện ở cửa, giọng nói mang theo ý cười trêu chọc: "Thất gia, ngài nói quá đúng, Tô Thập Lang quả nhiên định tự sát ở trong phòng."

Tô Ý Uẩn đột nhiên mở mắt, dưới chân run lên, thắt lưng rơi ra, cả người rớt xuống bàn ngã xuống đất, ấm trà ấm rượu ào ào vỡ nát khắp nơi.

Hai bàn chân bước qua cánh cửa, dừng ở trước mắt Tô Ý Uẩn, một đôi chân hơi nhỏ, mang giày da dê màu đen, một đôi lớn hơn một chút, chỉ mang một đôi giày bông, giày da dê dính đầy bùn đất, giày bông trắng tuyết, không có bất kỳ vết bẩn nào.

"Chẳng qua chỉ là một thất bại nho nhỏ, người này lại muốn tìm chết tìm sống, thật không có tiền đồ." Chủ nhân giày da dê ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nhìn Tô Ý Uẩn nói. Là một thiếu niên, trên mặt bôi phấn thật dày, khi cười phấn trên khóe mắt phấn rẽ ra mấy khối.

Tô Ý Uẩn mở to hai mắt, hắn đã từng gặp thiếu niên này, là gã sai vặt của Hách Lục gia, lúc trước còn dẫn người đánh nhau với Lâm Tùy An, hình như tên là... Mãn Khải!

"Mãn Khải không được vô lễ, nhanh dọn dẹp sạch sẽ, mời Tô Thập Lang ngồi."


Một người khác mặc áo xanh, đầu trùm mũ che, thắt lưng đen, thắt lưng nhỏ đến khoa trương, đeo một đai lưng màu đen, giọng suy yếu khô chát, giống như lúc nào cũng sẽ tắt thở.

"Ngươi, các ngươi là ai? Các ngươi muốn làm gì?!" Tô Ý Uẩn lảo đảo đứng dậy, khép lại quần áo lộn xộn lại không chịu nổi rống giận: "Ta ngoài! cút! cút!"

Mãn Khải mỉm cười, căn bản không để ý tới hắn, sạch sẽ lưu loát dọn mảnh vụn, vết nước trên mặt đất sạch sẽ, bày bàn xong, đặt đệm ngồi xuống, làm tư thế mời. Ngươi kia vén áo choàng ngồi xuống, lấy một bầu rượu sứ đen và hai chén rượu từ trong tay áo, rót đầy. Mùi rượu nồng nặc tản khắp cả gian phòng, trong chén rượu xanh biếc như phỉ thúy, phản chiếu tiếng cười dưới ánh đèn ngoài cửa sổ, ánh sáng lung linh kỳ lạ.

"Đây là Mãn bích mười năm nổi tiếng của nước Đường, năm vàng một hũ, cực kỳ hiếm có, dù sao Tô Thập Lang cũng muốn chết, nếu không ngại thì uống xong một chén rồi hẵng chết?"

Tô Ý Uẩn túm chặt vạt áo, lui ra sau hai bước: "Ngươi là ai? Rốt cuộc muốn làm cái quái gì?!"

Mãn Khải lắc đầu nói: "Thất gia, ta thấy người này đã bị điên rồi, nghe không hiểu tiếng người."

Tên đội mũ trùm cũng lắc đầu, lại móc từ trong tay áo ra một thứ khác: "Nghe không hiểu cũng không sao, có thể đọc hiểu là được."

Hắn lấy ra một quyển trục thư, dài bốn tấc, dây thừng màu đỏ, da màu xanh lá cây, tên sách là một câu thơ, cuối cùng là một con dấu màu đỏ thẫm, viết mấy chữ "Phượng Hoàn Ngô cư sĩ".

Tô Ý Uẩn hoảng sợ biến sắc: "Cái này, thứ này sao còn ở chỗ này?! Lâm Tùy An không phải đã hủy thứ này rồi sao?!"

Tên đội mũ trùm: "Tô Thập Lang đã thấy rõ rồi chứ, quyển này không phải là quyển trên sông Vân Thủy."

Tô Ý Uẩn nhìn kỹ lại, lúc này mới phát hiện, tựa đề bài thơ không phải là "Hoa nở rồi thì nên bẻ vội", mà là câu tiếp theo "Đừng chờ hoa rụng bẻ cành không", chợt hai chân mềm nhũn, quỳ trên mặt đất.

"Bây giờ, Tô Thập Lang muốn nói chuyện với tại hạ rồi chứ?" Tên đội mũ trùm hỏi.

Tô Ý Uẩn toàn thân run rẩy như cầy sấy, tay chân cũng dùng bò lên trước, môi trắng như tờ giấy, run đến một chữ cũng không nói nên lời.

Tên đội mũ trùm thở dài: "Xem ra Tô Thập Lang có hơi căng thẳng, vậy không bằng để tại hạ nói, Thập Lang cứ nghe, nếu có chỗ nào sao thì mong Tô Thập Lang có thể chỉ điểm một hai."

Tô Ý Uẩn trợn tròn hai mắt, bối rối lắc đầu, trong cổ họng phát ra tiếng "A a" hoảng sợ.

"Bắt đầu từ quyển trục thư này đi." Tên đội mũ trùm cởi bỏ trục thư, chậm rãi mở ra, trang giấy tung bay, trắng như tuyết, tất cả đều là trang trống, chỉ có trang đầu tiên có nội dung, là một bức tranh. Bối cảnh có mái hiên hóng mát, cây hòe xanh mướt, trong đình có hai người giao *** với nhau, đều là nam tử, hai người mở to mắt, đều rất tỉnh táo, biểu cảm say sưa, hai gò má ửng hồng. Người trên là Khương Đông Dịch, ở dưới chính là Tô Ý Uẩn.

Tô Ý Uẩn ôm đầu phát ra một tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu kia quả thực không giống tiếng người phát ra, mà giống như dã thú sắp chết nào đó.

"Xuân Đạm cư sĩ không hổ là cao thủ xuân cung đồ lừng danh Đông Đô, bức tranh này công lực thâm hậu, phong tư tiêu sái, chi tiết tinh mỹ, có thể nói là thượng phẩm." Tên đội mũ trùm nói: "Có như thế thì Tô Thập Lang mới có thể đề cử Xuân Đạm cư sĩ cho Khương Đông Dịch nhỉ."

Tô Ý Uẩn cả người co rụt lại, đầu rầm rầm đập xuống đất, mới đập vài cái đã chảy máu đầy trán.

"Vì sao Tô Thập Lang lại phản ứng như vậy? Chẳng lẽ là thời gian dài quá, nên đã quên Xuân Đạm cư sĩ là người nào rồi sao?"

Tô Ý Uẩn: "Câm miệng câm miệng câm miệng!"

"Xuân Đạm cư sĩ, tên là Đan Viễn Minh, tự Bạch Bình, tài tử Tùy Châu, là đồng hương của Tô Thập Lang."

"Câm miệng lại!"

"Nhờ Tô Thập Lang làm cầu nối, Đan Viễn Minh mới có thể treo cao lên Khương Đông Dịch, còn trở thành họa sĩ bí ẩn của Khương thị. Không thể không nói, sở thích này của Khương thị Thái Nguyên..." Tên đội mũ trùm chậc chậc hai tiếng: "Quả thực làm cho người ta cảm thán."

"Câm miệng đi!" Tô Ý Uẩn chợt bùng nổ đứng dậy, hai tay đưa đến hòng bóp cổ Tên đội mũ trùm, mọi chuyện xảy đến cực kỳ nhanh, chợt một cây roi chín khúc quấn lấy cổ Tô Ý Uẩn, cả người Tô Ý Uẩn bị kéo bay ra ngoài, trên cổ siết ra vết máu đáng sợ, tay hắn thậm chí còn chưa đụng vào được tên đội mũ trùm.

Mãn Khải giống như dắt chó kéo Tô Ý Uẩn sang một bên, cười lạnh nói: "Làm cũng đã làm rồi, còn sợ người ta nói sao?"


Tên đội mũ trùm thở dài: "Mãn Khải, ngươi phải sửa cái tính lại đi, thiếu kiên nhẫn quá."

"Ta vội mà." Mãn Khải kéo Tô Ý Uẩn lại, cực kỳ mất hứng: "Thất gia ngài mau mau lên, ta còn vội đi dạo chợ đêm nữa."

"Vậy ta nói ngắn lại." Tên đội mũ trùm nói: "Tô Thập Lang đoán không sai, quyển trục ngươi tâm tâm niệm niệm muốn lúc trước, cũng chính là quyển mà Lâm Tùy An hủy diệt trên sông Vân Thủy, đúng là trục thư của Khương Đông Dịch, còn quyển ghi chép này của Tô Thập Lang, Đan Viễn Minh đã sớm đưa cho tại hạ."

Khóe mắt Tô Ý Uẩn nứt ra: "Cái gì?!"

"Đan Viễn Minh thực ra là người của chúng ta, chỉ là ngươi này lấn quá sâu, cứ muốn để lại đường lui cho mình, đầu tiên lừa gạt ngươi, tranh thủ tín nhiệm của Khương Đông Dịch, lại lừa gạt hai quyển trục thư của Khương Đông Dịch, cuối cùng lại lừa gạt tại hạ, nói chỉ có được một quyển, còn bản thân lại cất giấu một quyển khác. Chưa từng nghĩ thông minh lại bị thông minh hại, cuối cùng hại đến tính mạng của mình."

Tên đội mũ trùm ra ý bảo Mãn Khải kéo Tô Ý Uẩn đến bên cạnh bàn, đẩy chén rượu về phía trước: "Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, nếu không có Tô Thập Lang giới thiệu, chúng ta cũng không có được bí mật kinh thiên động địa của Khương thị Càn Châu, tại hạ vẫn rất cảm kích Tô Thập Lang."

Tô Ý Uẩn kéo cây roi chín khúc trên cổ ra, máu trên cổ theo kẽ ngón tay chảy ra, dọc theo cánh tay trượt xuống, từng giọt từng giọt rơi vào trong chén rượu, rượu xanh biếc trộn lẫn với máu đỏ tươi, dần dần biến thành màu đen như mực.

"Cho nên, tại hạ muốn giúp Tô Thập Lang leo lên vị trí gia chủ Tô thị Tùy Châu."

Trong cổ họng Tô Ý Uẩn phát ra một tiếng kêu không rõ nghĩa, Mãn Khải hừ một tiếng, vung tay thu hồi roi chín khúc, không tình không nguyện đứng ở bên cạnh tên đội mũ trùm.

Tô Ý Uẩn nằm liệt trên bàn, thở hổn hển vài hơi, chậm rãi ngẩng đầu, đồng tử nhiễm máu như điên như cuồng: "Ngươi nói thật sao?!"

Tên đội mũ trùm gật đầu: "Thật đến không thể thật hơn."

"Ta ngay cả ngươi cũng không biết là ai, làm sao tin ngươi được?!

"À, là tại hạ đường đột." Tên đội mũ trùm đưa tay lên theo mũ ra. Tay áo trượt xuống khuỷu tay lộ ra cánh tay mảnh khảnh trắng nõn, mặt trên phủ đầy vết thương lộn xộn, giống như bị ngàn đao vạn từ chém.

Tô Ý Uẩn nhìn thấy khuôn mặt dưới tấm mũ đội đầu, rất trẻ tuổi, ánh trăng như nước xuyên thấu qua cửa sổ, nghiêng nghiêng đảo qua sống mũi, nửa màu mông lung, nửa màu tối.

"Ta là Kỳ Nguyên Sanh." Hắn gật đầu cười khẽ, ngũ quan thanh tú như nữ tử, đẹp như một bức tranh: "Hoặc là ngươi cũng có thể gọi ta là... Thất gia."

(Vãi vãi vãi... thế lực gì khiến anh trở nên lợi hại như thế hửm)

*

Ngày mười sáu tháng Giêng, ngày thứ hai của lễ hội Thượng Nguyên, Lâm Tùy An cuối cùng cũng được chứng kiến chợ đêm Đông Đô hàng năm trong truyền thuyết.

Dùng hai từ để diễn tả thì là: Sáng như ban ngày, người đông như kiến.

Mộc Hạ phá lệ không chuẩn bị xe ngựa xa hoa, Hoa Nhất Đường phá lệ không mặc áo rộng tay khoa trương diêm dúa của hắn, ngược lại chọn một bộ quần áo sạch sẽ gọn gàng, thậm chí ngay cả cầu huân hương cũng không đeo, quạt trong tay cũng đổi thành phiên bản bỏ túi, lúc nào cũng có thể nhét vào trong tay áo.

Trước khi ra khỏi cửa, Y Tháp còn trịnh trọng dặn dò Phương Khắc: "Phương đại phu, theo sát, đừng lạc mất."

Hai mắt Phương Khắc mờ mịt, lơ đễnh "Ừ" một tiếng, Lâm Tùy An cũng cảm thấy quá khoa trương, là một người hiện đại có nhiều năm kinh nghiệm đi du duân, chỉ là một lễ hội Thượng Nguyên, cô còn không để vào mắt... trong mắt... trong...

Trong mắt cái chó á!

Lâm Tùy An đứng ở cửa lớn của Hoa Trạch lục thập lục, nhìn dòng người không biết kéo dài bao nhiêu ki-lô-mét, căn bản không nhìn thấy đầu người, chỉ cảm thấy da đầu từng trận tê dại. Lượng người này so với tuyến tàu điện ngầm số mười vào giờ cao điểm buổi sáng và buổi tối chỉ hơn không kém.

Phương Khắc quay đầu muốn chạy về, bị Y Tháp nắm lấy tay áo, trong đôi mắt to màu xanh biếc tràn đầy chờ đợi: "Cùng nhau ngắm đèn, đẹp lắm!"


Phương Khắc khổ sở gật đầu đồng ý, Lâm Tùy An cũng muốn chạy, thì bị Hoa Nhất Đường kéo vào dòng người, Lâm Tùy An giãy dụa vài lần, phát hiện hoàn toàn là vô ích, cô bị người khác bao vây, căn bản không cách nào quay đầu lại, chỉ có thể thân bất do kỷ theo dòng người một đường tiến về phía trước.

Nương tử bên trái đầu đầy trâm cài, một cây bị chen chúc đến lòi đầu nhọn ra, thiếu chút nữa chọc mù mắt Lâm Tùy An, nương tử phía trước không biết đeo túi hương mùi gì, mà hun đến mức khiến cô liên tục hắt hơi, đại thúc bên phải vác nữ nhi trên vai, tiểu nha đầu vung đèn thỏ trong tay, kéo cổ họng thét chói tai, Y Tháp không cam lòng yếu thế, cùng nhau kêu to. Phía trước bên trái có một chiếc xe bò bị mắc cạn, con trâu già kéo xe cũng không biết là bị kinh hãi hay ăn gì đó đau bụng, mà cong đuôi thải ra một bãi lớn, người lái xe không thể chịu đựng được, liên tục đứng ở trên xe liên tục chửi bới xin lỗi, đám người la mắng cười vang dội đi vòng quanh. Thậm chí còn đông đúc hơn.

Chiếc quạt nhỏ của Hoa Nhất Đường lắc lư rất nhanh trên mặt Lâm Tùy An, miễn cưỡng xua tan vài phần mùi hôi thối.

"Các phường Đông Đô lần lượt bố trí sáu bánh xe đèn, bánh xe đèn lớn nhất nằm ở chợ Nam, chợ Bắc, nghe nói chợ Tây cũng không tệ, chúng ta đi đâu đây?"

Mộc Hạ: "Thành Lạc Nam người nhiều hơn, chúng ta đi chợ Bắc đi, gần hơn một chút."

Lâm Tùy An bất đắc dĩ: "Bây giờ chọn không đi được không?"

Phương Khắc: "Ta về nhà ngủ được không?"

Y Tháp: "Wow, bánh xe đèn!"

Đám người phía trước vang lên tiếng hoan hô, Lâm Tùy An theo giọng nói nhìn lại, khiếp sợ!

Dưới bầu trời xanh dương đứng sừng sững một chiếc bánh xe đèn thật lớn, giống như một vòng đu quay rực rỡ muôn vàn, chiếu sáng cả bầu trời phía trên chợ Bắc.

Bánh xe đèn kia phải cao gần bằng Ứng Thiên lâu, từ trong ra ngoài tổng cộng có bảy tầng, số lượng đèn giảm dần theo từng tầng, cây gậy trúc cố định bánh xe đèn được quấn bằng gấm vóc ngũ sắc, hình thành hiệu quả chuyển màu như cầu vồng, đèn cũng không phải đèn bình thường, trên lồng đèn có nạm vàng bạc, hạt lấp lánh phát sáng, nhìn xem số lượng, ít nhất cũng có mấy vạn ngọn.

Tiếng cười, tiếng hoan hô, tiếng nhạc, tiếng hát từ phía bánh xe đèn xông tới, dòng người phía trước lại dần dần tản ra, thì ra trước thành Bắc mở ra một bãi đất trống lớn, vô số vách tường treo đen huy hoàng ngăn bãi đất trống thành những con hẻm khác nhau, để cho đám người lần lượt tiến vào khu vực ngắm bánh xe đèn.

Khu vực ngắm đèn có sáu đài cao, mỗi đài có hai người chỉ huy, cất to giọng hô to, nhìn màu sắc quan phục, ít nhất đều là quan viên thất phẩm trở lên, Lâm Tùy An lại nhìn thấy tư pháp tham quân Vạn Lâm của kinh triệu phủ, ông ta mang theo túi nước lớn, cổ họng đã sớm kêu đến khàn, rót một ngụm nước, vừa nuốt xuống, lại phun ra, rống to: "Người trên đường chữ Bính quá nhiều, đường chữ Ất mau thả đi! Con đường chữ Giáp, bị điếc sao, giới hạn người giới hạn người!"

Hoa Nhất Đường giơ cao cánh tay phe phẩy quạt, muốn chào hỏi, chỉ là Vạn Lâm căn bản không nhìn thấy.

Nha lại Kinh triệu phủ và bất lương nhân dốc toàn lực xuất động, đầu đầy mồ hôi duy trì trật tự, may mà dân chúng hơi phối hợp, rất nhanh đã có thể thuận lợi thông hành.

Đám người Lâm Tùy An đi vào đường chữ Đinh, đèn trên vách đèn là "Ảnh đăng" đặc chế, trên lồng đèn in hoa văn khác nhau, ánh nến chiếu rọi, bóng đèn rơi trên mặt đất, hình thành từng cánh hoa, giẫm lên giống hệt như đạp hoa mà đi.

Đám người buông lỏng không ít, những đứa trẻ ngồi trên vai cha mẹ nhảy xuống, nhảy nhót giẫm lên bóng hoa một đường đi tới, tiếng cười như chuông bạc lây nhiễm cho mỗi người. Y Tháp nóng lòng muốn thử, quay đầu lại liếc mắt nhìn Hoa Nhất Đường một cái, Hoa Nhất Đường cười nói: "Đi đi."

Y Tháp túm lấy Phương Khắc lảo đảo loạng choạng chạy ra, Mộc Hạ hô to gọi nhỏ đuổi theo phía sau, qua một ngã rẽ, thì không còn bóng dáng.

Bầu trời đêm phía trước sáng lên, là một gốc cây Hoa ngân hoa cao ba trượng sừng sững... trên cây Hỏa ngân hoa lớn treo đầy đèn bảy màu, những ngọn đèn này lại không giống phía trước, giữa đèn đều rải rác bảo thạch màu sắc khác nhau, gió thổi qua, kêu leng keng rất vui tai.

Vòng qua cây Hỏa ngân hoa, trước mắt rộng mở sáng sủa, dưới bánh xe đèn cao chót vót như mây, có hơn một ngàn cô nương cẩm y hoa phục vòng quanh bánh đèn ca múa, áo choàng mỏng như cánh dế bay múa trong gió đêm, giống như biển mây liên miên ngâm mình trong hoàng hôn, như mộng như ảo.

Lâm Tùy An nhìn mà choáng váng, một lúc lâu sau cũng không di chuyển được, Hoa Nhất Đường cũng không giục cô, ở một bên lẳng lặng nhìn.

Trên mặt thiếu nữ tràn đầy sự thán phục và cảm động, bánh xe đèn phản chiếu trong đồng tử cô như rực rỡ như sao trời nở rộ.

Hốc mắt cô hơi đỏ lên, khẽ giọng nói: "Đẹp quá."

Hoa Nhất Đường bình tĩnh nhìn sườn mặt Lâm Tùy An, cũng nói: "Ừ. Đẹp quá."

Đột nhiên, Lâm Tùy An chỉ về phía trước: "Những con hẻm đèn kia dẫn đến đâu thế?"

Phía dưới bánh xe đèn lại có bảy tám con hẻm đèn, mỗi lối vào ngõ đèn đều có cây Hỏa ngân hoa khác nhau, có người từ bên trong đi ra, cũng có người chui vào, Hoa Nhất Đường lưu luyến dời ánh mắt, liếc mắt một cái nói: "Cây Hỏa ngân hoa khác nhau sẽ dẫn tới các phường chợ đêm khác nhau, treo đèn rồng dẫn tới đèn lầu, đèn phượng dẫn đến phường ca múa, đèn hổ là phường bách hí (chắc là hí kịch), đèn báo là phường xiếc, đèn thỏ là phường ăn vặt, đèn chim bay là phường Vũ thần..."

Lâm Tùy An tò mò: " Phường Vũ Thần là gì?"

Hoa Nhất Đường nở nụ cười: "Thần bà nổi danh khắp nơi, nhảy đại thần (mạnh dạn đoán là nhảy đồng), muốn đi xem một chút không?"

Miễn đi!

"Đi phường ăn vặt xem một chút đi, Cận Nhược chắc chắn đang ở đó."


Theo con hẻm đèn lồng thỏ đi đến cuối, lại vào trong chợ Bắc, trong ngõ nhỏ chật ních người bán hàng rong bán đồ ăn, dân chúng đi dạo mệt mỏi ngồi dọc theo đường phố, mặt bị hơi nước lò sưởi hun đến đỏ rực, ăn đến mức gọi là cái nóng ngất trời.

Lâm Tùy An nhìn thấy Thập trưởng lão Đinh Khôn, trên cổ đeo khăn vải đẫm mồ hôi, đứng trên cái bếp lớn cao ba thước, dùng thìa gỗ lớn dài hơn bốn thước khuấy một nồi cháo thịt lớn, vừa khuấy vừa hét lên: "Cháo Thịt dê, ba văn tiền một chén, cháo thịt dê, năm văn tiền hai chén... Lâm nương tử, ngươi tới rồi, ăn một chén không?"

Lâm Tùy An liên tục xua tay: "Cận Nhược đâu?"

"Bên trong..."Đinh Khôn vội vàng múc cháo thu tiền: "Ba chén cháo, khách quan lần sau lại tới!"

Hoa Nhất Đường kéo Lâm Tùy An chen vào đám người, cách mấy quầy hàng, nhìn thấy một quầy hàng đặc biệt lớn, treo cờ "Bánh hấp Cận gia", tám cái bàn, hai cái nồi lớn, thực khách cũng là nhiều nhất, vây quanh ba tầng ngoài ba tầng, nhị trưởng lão đốt lửa, mặt bị than lửa hun đến đen kịt, Thiên Khu dẫn bảy sao vây quanh một vòng, đầu đầy mồ hôi nặn bánh, tốc độ rất nhanh, thủ pháp còn rất công phu, lấy nhân thịt, vỏ bánh, ngón tay vắt một cái, cái bành bằng ngón tay nhỏ thành hình, xuống nồi, nước sôi nấu chín, vớt lên bỏ vào chảo dầu lớn, chiên, một chiếc bánh vàng rực rỡ ra lò.

Cận Nhược phụ trách nấu bánh hấp, tiểu cô nương bên cạnh phụ trách chiên bánh... tiểu cô nương thế mà lại là Chung Tuyết, người phụ trách mời khách đúng là tên nhóc ăn mày.

Tiểu Kêu Hoa thay quần áo mới, đầu chải gọn gàng, đứng ngay thẳng, giọng cực kỳ tự tin: "Bánh hấp Cận gia, thơm ngon giọng rụm, nhân thịt thơm phức, ăn một cái lại muốn ăn hai cái, ăn hai cái lại muốn ăn thêm bốn cái, ăn rất là ngon... Bánh hấp Cận gia ăn rất ngon... một chén chỉ cần năm văn tiền... ôi chao..."

Hoa Nhất Đường chép miệng: "Ở thành Hà Nhạc cứu Tiểu Yến, đến Đông Đô thành lại cứu một Chung Tuyết, tên nhóc Cận Nhược này chẳng lẽ muốn hồng nhan tri kỷ khắp thiên hạ sao?"

Lâm Tùy An: "..."

"Họ Hoa kia, còn không mau tới giúp gói bánh viên!" Cận Nhược giận dữ: "Không thấy chúng ta không đủ người sao?"

Hoa Nhất Đường lắc đầu: "Hoa mỗ cho tới bây giờ đều là quần áo đưa tay cơm đưa tận miệng, làm không được làm không được."

Cận Nhược lau mồ hôi, bày bộ mặt đáng thương nhìn về phía Lâm Tùy An: "Sư phụ..."

Lâm Tùy An bị tiếng "Sư phụ" này gọi đến cả người mềm nhũn, lập tức rửa tay gia nhập đại quân gói bánh, liên tục gói ra ba cái bánh bằng nắm tay to, bị Cận Nhược "không cần phiền sư phụ" mời đi, bị Hoa Nhất Đường giễu cợt một hồi.

Không giúp được gì, Lâm Tùy An dứt khoát yên tâm ngồi xuống ăn uống, Hoa Nhất Đường không chút khách khí ăn sáu chén, lúc ăn đến chén thứ bảy, thì bị Cận Nhược đánh đi, bị Lâm Tùy An khinh bỉ một hồi.

Gian hàng tiếp theo là "bánh lúa ngọc" của Tam trưởng lão, giống như bánh đậu xanh hiện đại, đụng phải Y Tháp và Phương Khắc xếp hàng mua "thiêu thân hỏa" chiên rán, Mộc Hạ xách theo hai túi lớn "lồng lụa", là một loại mì ống giống như bánh, nói muốn mang về làm bữa khuya cho Hoa Nhất Đường.

Rẽ qua, nhìn thấy Lăng Chi Nhan thân đeo hoành đao, mang theo Minh Thứ, Minh Phong và một đội nha lại Đại Lý tự tuần tra đường phố, Hoa Nhất Đường vội nhét cho Lăng Chi Nhan một khối bánh lúa ngọc, còn chưa ăn hai miếng, phía trước truyền đến tiếng ồn ào, giống như là có trộm, Lăng Chi Nhan ngậm bánh lúa ngọc dẫn người vội vàng chạy đi, không bao lâu, đã truyền đến tiếng hoan hô của dân chúng, tên trộm đã bị bắt.

Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường nhìn nhau cười.

Hoa Nhất Đường: "Đi không?"

Lâm Tùy An: "Đi thôi."

Hai người sóng bước kề vai, đi về phía biển đèn huy hoàng, bước vào trong pháo hoa nhân gian rực rỡ.

*

Tiểu kịch trường:

Trong lúc đó, nữ đế tay cầm bát, nhai bánh, nhìn chằm chằm vào chồng tấu chương chất trên bàn mà sầu cả não: "Nước Đường nhiều vụ án khó giải quyết như vậy, rốt cuộc chọn cái nào cho Tiểu Hoa và Tiểu An mới tốt đây?"

12.5.2023

Tác giả có điều muốn nói:

Phó bản này cuối cùng đã kết thúc, lau nước mắt.

Mặc dù là một phó bản, nhưng trên thực tế lại có ba vụ án, một là Khương Đông Dịch, hai là Vân Trung Nguyệt, ba là vụ án trầm thi, khi viết đại cương tuyệt đối không ngờ lại viết phức tạp như vậy, lau nước mắt.

Hai nhân vật chính phụ thuộc tính conan sau đó sẽ đi du lịch, mọi người đoán xem điểm dừng chân đầu tiên là ở đâu?

PS: Ngươi đoán đúng rồi, nhân vật đẹp trai, nhảy vách đá nếu không chết, thì sẽ trở thành Long Ngạo Thiên (*) (đầu chó)

(*)Má tới khúc cuối còn phải giải thích, haizz. Long Ngạo Thiên đại khái là mấy nhân vật ở trong truyện, kiểu không cần cố gắng cũng vô địch, có thể thoải mái chiến thắng kẻ địch.(thường là mấy anh nam chính được buff full máu í, đây là anh Sinh nhảy vách không chết về nàm boss ngầu lòi chó má...)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui