Ngươi Có Tiền Ta Có Đao

NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

Chương 111: Hoa Nhất Đường, có việc làm rồi

Quả nhiên rất nhàm chán, ngoại trừ sự xuất hiện của Tô Ý Uẩn khiến Lâm Tùy An hơi có tinh thần một lát, thì toàn bộ quá trình đều khiến người ta buồn ngủ không thôi.

Nhàm chán giới thiệu nhau, lỗ tai ngập mấy chữ "ngưỡng mộ đã lâu", "may mắn được gặp", "lâu không gặp lâu không gặp", vừa ngồi vào, lại là mấy vòng kính rượu, không có hàm lượng kỹ thuật đi rót rượu, kèm theo muôn hình vạn trạng hình thức nịnh bợ, Tô Ý Uẩn ngồi bên cạnh Lư thị lang, nói chuyện sảng khoải, hứng thú dạt dào, vị trí của Trương Thiếu Khanh và Lăng Chi Nhan trở thành khu vực thiên tai nặng nề, bị chiêu nịnh hót liên hoàn công kích, thịt dê trên bàn đã thay đổi loại rồi mà không khí trong phòng vẫn ngập tràn mùi chuồng ngựa.

Vị trí của Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường nằm ngay bên cạnh Lăng Chi Nhan, bất hạnh bị ảnh hưởng sâu sắc, danh hào Hoa thị Dương Đô hấp dẫn một đợt công kích, cũng may Hoa Nhất Đường từ nhỏ đã được tâng bốc quen, ứng đối rất tự nhiên, so với Lăng Chi Nhan thì phải gọi là như cá gặp nước. May mà trong yến tiệc đều là khảo sinh tham gia chế cử lần này, không học võ, không biết Lâm Tùy An, nhiều nhất là đến chào hỏi, thấy Lâm Tùy An không giỏi ăn nói, thì cực kỳ thức thời không bắt chuyện nữa.

Lâm Tùy An thừa lúc mọi người đang nhiệt tình mời rượu, không ai để ý tới cô, vội vàng tìm một góc yên tĩnh đợi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Loại thời điểm này, thật đúng là hơi nhớ Phương Khắc, nếu là Phương huynh, có thể đã không coi ai ra gì ngủ. Nếu cô cũng có bản lĩnh nói ngủ thì ngủ như vậy thì tốt rồi.

Lâm Tùy An tất nhiên là không ngủ được, cực kỳ nhàm chán nhìn lung tung xuang quanh, phát hiện ra còn có một người cũng nhàm chán như cô. Bạch Nhữ Nghi ngồi ở vị trí thứ nhất, không tham gia vuốt mông ngựa, cũng không nói chuyện phiếm với người khác, chỉ buồn bực uống rượu, khảo sinh đến bắt chuyện đều bị khí thế từ chối người ngàn dặm của hắn đẩy lui.

Bạch Nhữ Nghi uống không biết bao nhiêu rượu, má đỏ bừng vì rượu, thoạt nhìn giống như con búp bê đất bán ở chợ Nam, mặt trắng bệch, công thêm đôi má đỏ bừng nhìn có hơi buồn cười. Lâm Tùy An thấy Hoa Nhất Đường và Lăng Chi Nhan hẳn là không rảnh, suy nghĩ một chút, thảnh thơi đi đến bên cạnh Bạch Nhữ Nghi ngồi xuống, chào hỏi: "Bạch Thập Tam Lang, đã lâu không gặp, ngươi gầy đi rồi."

Bàn tay đang bưng chén rượu của Bạch Nhữ Nghi hơi khựng lại, buông xuống, hành lễ: "Lâm nương tử, đã lâu không gặp, nghe nói ngươi và Hoa huynh hiệp trợ Đại Lý tự phá án trầm thi, xin chúc mừng."

"Đều là may mắn thôi." Lâm Tùy An đánh giá biểu cảm của Bạch Nhữ Nghi, ánh mắt hắn ảm đạm, gầy đến xương gò má đều lồi ra: "Bạch Thập Tam Lang có tâm sự gì sao?"

Bạch Nhữ Nghi khổ sợ cười: "Lâm nương tử biết rồi còn hỏi."

"Bạch gia gia chủ vẫn cố chấp bắt ngươi đi làm cung phi sao?"

"Gia chủ viết thư nói, ta hoang phế nhân sinh, sống suy đồi qua ngày, không bằng Tùy Châu Tô Thập Lang biết phấn đấu biết cố gắng, làm mất mặt con cháu Bạch thị."

Lâm Tùy An: "..."

Tô Ý Uẩn quả thực rất cố gắng, chỉ là phương hướng cố gắng hình như có hơi lệch lạc.

"Bạch mỗ không hiểu! Từ nhỏ ta đã khổ sở đọc mười vạn quyển thơ, rốt cuộc là gì sao?! Chẳng lẽ không phải vì muốn thể hiện tuyệt học với thành thượng, vì thái bình của thế gian sao? Nhưng bây giờ, ta phải trở thành người thế nào đây?! Trở thành ngựa giống để bọn họ duy trì nòi giống, truyền thừa gia tộc, trở thành quân cờ bảo vệ phú quý của gia tộc bọn họ, trở thành một con rối đáng buồn đáng tiếc! Bây giờ ta sống phế vật như vậy, thì sống còn ý nghĩa gì nữa chứ, không bằng say chết trong hũ rượu này, kết thúc hết tất cả đi!"

Bạch Nhữ Nghi nhấc bầu rượu lên, ngửa cổ đổ vào miệng, Lâm Tùy An sợ tới mức vội vàng đoạt bầu rượu lại, cái thân thể nhỏ bé của hắn màuống như vậy, nhất định sẽ bị ngộ độc rượu mà chết thiệt cũng không biết chừng.

"Không đến mức không đến mức, có câu nói rằng thuyền đến trước núi tất có đường, xe đến đầu cầu... a phi, là xe đến trước núi tất có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, mọi sự rồi cũng đều có hướng giải quyết thôi, Bạch Thập Tam Lang chớ có cứng đầu quá!"

Bạch Nhữ Nghi nức nở hai tiếng, nước mắt lưng tròng nhìn Lâm Tùy An một lúc lâu, lảo đảo đứng dậy, cung kính hành lễ với Lâm Tùy An, cao giọng nói: "Lũng Tây Bạch thị Bạch Nhữ Nghi, nguyện rời khỏi Bạch thị, nhập vào Lâm thị!"

(Ảnh đòi về ở rể kìa anh Bông).

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Chiều Hư
2. Cưới Vợ Để Mẹ Vui
3. Mùa Xuân Nở Rộ Trong Lòng
4. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
=====================================

Một tiếng này vang lên, khiến tiếng nói cả hội trường bị đè xuống. Ánh mắt mọi người lướt qua, Lăng Chi Nhan suýt nữa thì gãy cổ.

Cằm Lâm Tùy An rớt xuống.

Lại, lại nữa?!

Hương long nồng nặc thổi tới, tốc độ của Hoa Nhất Đường nhanh đến mức ngay cả Lâm Tùy An cũng phải cam bái hạ phong, tư thế hắn xách quạt giống như cầm một thanh đao chặt thịt, biểu cảm càng giống như một tên đồ tể, không chút khách khí quét sạch toàn bộ chén rượu trên bàn Bạch Nhữ Nghi, bóp cổ Bạch Nhữ Nghi đè hắn trở về chỗ ngồi, trợn mắt nhe răng cười nói: "Bạch Thập Tam Lang uống say rồi sao!"

Bạch Nhữ Nghi nhướng cổ lên, hắn giống như một con gà chọi không cam lòng yếu thế: "Lời Bạch mỗ nói, từng chữ thật lòng, từng câu thật..."

Lâm Tùy An cầm lấy một cái bánh hấp nhét vào miệng Bạch Nhữ Nghi, cười gượng nói: "Quả thực là uống quá nhiều, mọi người không cần để ý, tiếp tục tán gẫu tiếp tục tán gẫu đi.

Lăng Chi Nhan ho khan một tiếng, bưng chén rượu lên nói: "Chư vị vừa rồi nói đến chỗ nào rồi?"

Trương Thiếu Khanh: "Vị sĩ tử lúc nãy, ngươi không ngại đọc lại một lần nữa bài thơ lúc nãy, Trương mỗ cần phải phẩm phẩm xem thử."

Mọi người hơi thức thời chuyển đề tài, trong viện tràn ngập không khí thoải mái khoái trá.

Bạch Nhữ Nghi đỏ mắt, nhai bánh hấp, bả vai co rút, giống như một con chim đang thấy ấm ức, ót Hoa Nhất Đường xanh biếc nhìn về phía Lâm Tùy An.

Lâm Tùy An hơi chột dạ, bàn tay che ót, cô là định che mặt, nhưng tay áo lại ngắn, không có ống tay áo lớn như Hoa Nhất Đường, không thế làm được động tác khó khăn như "che mặt chạy trốn" được.

"...... Ta thấy tâm trạng hắn không tốt, lại đây khuyên hai câu, ai biết hắn thế mà vẫn còn nhớ chuyện này..."

Hai cái má Hoa Nhất Đường phồng lên như cá nóc.

"Lâm nương tử lại có thể khiến cho thiếu niên anh kiệt của hai đại thế gia Dương Đô Hoa thị và Lạc Dương Bạch thị đều có thể quỳ gối dưới váy lựu của ngươi." Tô Ý Uẩn nâng cao chén rượu, nói chuyện bóng gió: "Tô mỗ thật sự là bội phục, bội phục!"

Lâm Tùy An: "..."

Cô dường như ngửi thấy mùi gây chuyện tử Tô Ý Uẩn.

Trong viện chỉ trong chốc lát lại yên tĩnh, mọi người trao đổi ánh mắt hóng hớt với nhau.

"Vị Lâm nương tử này trước đây từng đính hôn với Tô thị Tùy Châu, không biết vì sao lại hủy rồi."

"Ta nghe nói, vị Lâm nương tử này trèo lên cành cao của Hoa thị, cho nên đạp Tô thị."


"Đi đi, đừng nói bậy, rõ ràng là cái tên họ Tô thị kia hành vi không đúng mực, mới bị từ hôn."

"Thật hay giả thế?"

"Lần trước uống rượu, Bạch thị Thanh Châu nói với ta, Thanh Châu Bạch thị và Dương Đô Hoa thị xưa nay không hợp, Bạch Hướng Định nhất định sẽ không nói tốt cho Hoa thị, cho nên, hắn nói nhất định là thật."

"Tùy Châu Tô thị tốt xấu gì cũng coi như là danh môn, không đến mức khốn nạn như thế chứ?

"Các ngươi còn không biết Thanh Châu Bạch Hướng sao? Lời từ miệng hắn từ trước đến nay có bao nhiêu câu là thật, lời của hắn, không thể tin được."

Đúng vậy, ta thấy vị Tô Thập Lang này, dung mạo thoát tục, ngôn đàm cao nhã, không giống người khốn nạn."

"Đúng vậy, có câu nói rằng tâm sinh tướng, dáng vẻ Tô thập lang như vậy, nhất định là hạng người lương thiện. Chúng ta đọc thơ đi, là trụ cột của quốc gia, há có thể nói gì tên nấy?"

Bạch Nhữ Nghi cuối cùng cũng gặm xong bánh hấp, lẩm bẩm một câu: "Các ngươi là cái đồ nói gì nghe nấy."

Nghe thấy hướng đi của dư luận, Lâm Tùy An ước chừng đoán được Tô Ý Uẩn hôm nay ăn mặc khoa trương như vậy, là vì nhân cơ hội này để xây dựng hình tượng Tùy Châu Tô thị, vãn hồi danh tiếng.

Lâm Tùy An hơi kích động: Hoa Nhất Đường, có việc của người rồi kìa!

Hoa Nhất Đường bốp một tiếng mở quạt ra, nụ cười thuần thuần thiện chân thành tha thiết: "Lâm nương tử là một nữ anh hùng, dũng cảm hơn vạn nam tử cộng lại, nàng nguyện kết giao làm bằng hữu tốt với Hoa mỗ, thì chính là vinh hạnh của Dương Đô Hoa thị ta. Đáng tiếc có mấy con ngỗng ngốc động dục lại cứ thích kêu gào cả đêm, Lâm nương tử đến nhìn còn khinh thường liếc mắt nhìn, nhưng trong lòng lại chua xót đến mức đều có ủ giấm rồi."

Tô Ý Uẩn giận dữ: "Hoa Tứ Lang ngươi mắng ai là ngỗng ngốc động dục?!"

Quạt của Hoa Nhất Đường chỉ về phía hồ nước trong viện: "Ngỗng của Lư thị lang nuôi trong ao này rất tốt, lông trắng lông dày, đầu to, cổ họng cũng lớn, vừa nhìn đã biết không phải là phàm vật!"

Mọi người ngạc nhiên, men theo quạt hoa Nhất Đường nhìn qua, thật đúng là, trong ao quả thực có nuôi hai con ngỗng trắng lớn, đầu rất lớn đang bơi. Toàn thân trắng như tuyết, đầu cổ cao ngất, thật có vài phần giống với Tô Ý Uẩn.

Lăng Chi Nhan "phụt" một tiếng, thiếu chút nữa thì bật cười. Trương Thiếu Khanh ho khan quay đầu lại.

Mọi người vừa cất giọng, vừa rót nước, vừa ăn thức ăn, bầu không khí chợt trở nên cực kỳ xấu hổ.

Sắc mặt Tô Ý Uẩn mặt xanh biếc, Lư thị lang vội vàng hòa giải nói: "Ngỗng này rất hiểu tính người, tính tình hung dữ, cắn người đau, Lư mỗ nuôi tới là vì trông nhà giữ viện... chao ôi, Tô lang quân chớ hiểu lầm, ta chỉ đang giải thích công dụng của con ngỗng này thôi, không có ý nói người đâu!"

Trương Thiếu Khanh không nhịn được, cũng "phụt" một tiếng.

Lâm Tùy An nhìn Lư thị lang với cặp mắt khác xưa: Không hổ là quan lớn triều đình, còn giỏi chỉ chó mắng mèo hơn cả Hoa Nhất Đường.

Tô Ý Uẩn xanh mặt, ước chừng là ngại thân phận Lô thị lang, ánh mắt híp lại, đúng là bất động thanh sắc nhịn xuống, còn bưng chén rượu mời Lư thị lang một chén, lại nói: "Hoa Tứ Lang nói không sai, Lâm nương tử thật sự là kỳ nhân giang hồ, nói vậy người nàng có thể coi trọng, nhất định là kỳ tài thiên hạ. Tô mỗ bất tài, hôm nay muốn nhân dịp này ngày lành, tỷ thí với Hoa gia Tứ Lang một phen, không biết Hoa gia Tứ Lang có dám ứng chiến không?!"

Ố ồ! Thì ra mục đích của Tô Ý Uẩn là đây. Lâm Tùy An hiểu rồi, Hoa Nhất Đường vừa mới điều tra đại án, thanh danh đang thịnh, Tô Ý Uẩn hôm nay nhất định đã chuẩn bị trước mới đến, xác suất lớn là muốn dựa vào danh tiếng của Hoa Nhất Đường để thượng vị.


Hoa Nhất Đường chớp chớp mắt: "Hoa mỗ ở Dương Đô, một năm phải tỷ thí với người khác hơn ba trăm trận, chưa bao giờ thua, Tô Thập Lang lại muốn khiêu chiến ta, khẩu khí thật lớn!"

Lời này vừa nói ra, đừng nói những người khác, ngay cả Lăng Chi Nhan và Lâm Tùy An cũng kinh hãi.

Lâm Tùy An: "Một năm ngươi tỉ thí với người khác bao nhiêu trận cơ?"

Lăng Chi Nhan: "Tỷ thí cái gì?"

Hoa Nhất Đường thẳng lưng, biểu cảm đắc ý tự hào: "Vậy cũng nhiều lắm, đá cầu, đá cầu, đấu gà, song lục, hô lư, chạy, uống rượu, đánh nhau, mắng chửi người, Hoa mỗ không gì không thông, không gì không hiểu!"

Trong đám người mơ hồ truyền ra tiếng cười, chúng khảo sinh ghé đầu ghé tai, vẻ mặt đầy khinh thường.

Lâm Tùy An và Lăng Chi Nhan cùng đưa tay đỡ trán.

Tô Ý Uẩn nở nụ cười, đứng lên: "Hôm nay chư vị sĩ tử đến đây, đều mang theo tác phẩm đắc ý của mình, nói vậy Hoa Tứ Lang cũng có chuẩn bị chứ?"

Hoa Nhất Đường: "Chao ôi nha, thì ra Tô Thập Lang muốn so với cái này à, trùng hợp, Hoa mỗ hôm nay thật đúng là mang theo một vài tác phẩm."

"Hoa Tứ Lang có nguyện cùng tỷ thí với Tô mỗ, mời Lư thị lang, Trương Thiếu Khanh, Lăng Tư Trực và chư vị sĩ tử phẩm bình không?"

"Được lắm."

Trương Thiếu Khanh kéo tay áo Lăng Chi Nhan: "Hôm nay Hoa Tứ Lang viết thơ thế nào?"

Khóe miệng Lăng Chi Nhan giật giật: "Ước chừng là trình độ bằng lúc ta bốn tuổi."

Trương Thiếu Khanh che mặt "Ôi nương ta ơi".

Lư thị lang rất phấn khởi, lập tức sai người chuyển bàn đến, sáu cái bàn dài chừng ba thước đồng loạt đặt ở trung tâm hậu viện, xem như là địa điểm thi đấu. Tô Ý Uẩn lệnh cho thư đồng đang chờ ở ngoài viện đem thi quyển của hắn vào, trải đầy ba cái bàn, Lâm Tùy An vốn rất có lòng tin với Hoa Nhất Đường, đợi xem xong thơ của Tô Ý Uẩn, trong lòng cô lại thấy không còn yên tâm nữa.

Bởi vì cô đọc không ra!

Chữ Tô Ý Uẩn viết ước chừng là hành thư hoặc là thảo thư, hình chữ cực kỳ quanh co ly kỳ, không biết nét gì, nhưng nhìn biểu cảm mọi người liên tiếp gật đầu tán thưởng, hiển nhiên là chữ đẹp, Lư thị lang tán thưởng không thôi, các sĩ tử đập bàn ngạc nhiên, miệng khen "Thơ hay thơ tốt", nếu không phải Lăng Chi Nhan và Trương Thiếu Khanh sắc mặt càng ngày càng khó coi, Lâm Tùy An thậm chí đều cho rằng những người này tất cả mấy người này đều là Tô Ý Uẩn tìm đến.

Duy nhất bất đồng ý kiến chính là Bạch Nhữ Nghi, dạo một vòng, liên tục lắc đầu, đáng tiếc không ai để ý đến ý kiến của hắn.

Lâm Tùy An lặng lẽ chọc chọc cánh tay Hoa Nhất Đường: "Thơ Tô Ý Uẩn rất hay sao?"

Hoa Nhất Đường liên tục gật đầu: "Không hổ là xuất thân Từ Tô thị Tùy Châu, quả thực có vài phần văn thái."

"So với ngươi thì thế nào?"

"Yên tâm." Biểu cảm Hoa Nhất Đường còn rất đắc ý: "Hoa mỗ căn bản không có văn thái."

Lâm Tùy An: "..."

Thế thì ngươi đắc ý cái rắm!

Mọi người thưởng thức xong thơ của Tô Ý Uẩn, lại nhìn ba cái bàn của Hoa Nhất Đường, trống trơn không có vật gì, cảm thấy hơi buồn bực.


Lư Thị Lang: "Hoa Tứ Lang, tác phẩm của ngươi đâu?"

"Ở đây nè!" Hoa Tứ Lang rút ra bài "thi tác" duy nhất của mình, trải trên bàn, chỉ chiếm một góc bàn, muốn có bao nhiêu chua xót thì có bao nhiêu chua xót, mọi người vây quanh định mắt nhìn, lập tức cười to.

"Ha ha ha ha, đây là thứ gì vậy?"

"Chẳng lẽ là trò chơi con nít?"

"Không phải cũng không phải, ta mười tuổi còn viết tốt hơn thế."

"Trình độ như vậy mà cũng dám tham gia chế cử?"

"Dương Đô Hoa thị cũng không phải sĩ tộc bình thường, hắn tham gia chế cử, tất nhiên sẽ không đi theo con đường tầm thường."

"Ngươi là..."

"Haiz, trong lòng biết là được, đừng nên nói ra."

Tô Ý Uẩn ngẩng đầu lên, biểu cảm hớn hở trước nay chưa từng có, nhìn Hoa Nhất Đường giống như nhìn chú hề đang nhảy nhót.

Sắc mặt Lư Thị Lang vô cùng kinh ngạc, liên tiếp nháy mắt với Trương Thiếu Khanh, Trương Thiếu Khanh chỉ có thể giả vờ không nhìn thấy, quyết định giả ngu. Lăng Chi nhan vội nháy mắt với Lâm Tùy An, Lâm Tùy An dời ánh mắt, cũng giả ngu.

Hoa Nhất Đường phe phẩy quạt, cười tủm tỉm nhìn mọi người, đợi tất cả mọi người cười mệt, mới hỏi: "Chư vị cười cái gì vậy?"

Biểu cảm của hắn giống như đây là lẽ tất nhiên như thế, không hề thấy xấu hổ, mà còn hỏi người khác là vì sao.

Tô Ý Uẩn cười lạnh: "Bài thơ kém cỏi xấu hổ thế này, sao lại đưa lên đây? Hoa Tứ Lang đưa bài thơ này vào tác phẩm hành quyển, không cho là xấu hổ, mà còn thấy vinh quang, chẳng lẽ không buồn cười sao?!"

"Thì ra chư vị đang cười cái này." Hoa Nhất Đường lắc đầu: "Ai nói đây là tác phẩm của ta?"

Nói xong, hắn rút trong ống tay áo rộng ra một quyển giấy lớn, lần lượt trải trên bàn, chữ viết trên giấy rậm rạp chằng chịt, chỉ nhỏ bằng đầu còn ruồi, lại có hơn trăm tờ.

Mọi người rất tò mò, đồng loạt đến vây xem, càng nhìn, sắc mặt càng kinh hãi, đặc biệt là Trương Thiếu Khanh và Lư Thị Lang, nhìn biểu cảm của Hoa Nhất Đường giống như nhặt được kỳ trân dị bảo gì đó.

"Nhật Đán chế cử là thiên tử tự chiếu, thử thách tài năng trong thiên hạ, tài năng trong thiên hạ, đâu chỉ có muôn vàn, ai nói chỉ có viết thơ tác văn mới là tài?" Hoa Nhất Đường trải tất cả giấy tờ đầy một cái bàn, nghiêng người đứng sang một bên, thu lại nụ cười, thần sắc lẫm liệt: "Đây chính là những vụ án lớn nhỏ mà Hoa thị Tứ Lang ta điều tra, tổng cộng một trăm sáu mươi tám vụ án lớn nhỏ, cũng không phải toàn bộ, nhưng đủ để đại biểu cho năng lực và kinh nghiệm phá án của Hoa mỗ. Lần này Hoa mỗ tham gia chế cử, không vì một bước lên mây, không vì vinh quang gia thế, không vì cao đăng triều đình, chỉ vì có được cái danh quan, dẹp hết oan khuất!"

Gió đêm lật lại hồ sơ án tông, từng trang giấy trắng ào ào rung động, Hoa Nhất Đường đứng trong gió, quần áo cuồng vũ, cũng ào ào rung động, giống như cộng hưởng với những án tông kia vậy. Ánh trăng thuần khiết rửa sạch tiếng cười nhạo bên ngoài, tỏa ra hào quang, bắn ra bốn phía.

Thần sắc mọi người chấn động, đồng loại gật đầu ôm quyền.

"Hoa Tứ Lang có chí lớn, chúng ta kính nể!

Tô Ý Uẩn nắm chặt nắm tay, toàn thân run rẩy, vẻ mặt vặn vẹo, giống như bị ác quỷ nhập vào người.

"Ôi, cái này gọi là trộm gà không thành mất nắm gạo, vốn định giẫm lên thanh danh Dương Đô Hoa thị để được nổi tiếng, không ngờ lại bị ăn mất một quân. Ta nói cái tên họ Tô kia, sao ngươi nghĩ không thông cứ mướn đối nghịch với tên Hoa Nhất Đường một bụng hoa dại này? Đây không phải là rảnh rỗi sinh nông nổi sao?"

Trên bầu trời đêm vang lên một giọng nói, trong sáng giống như giọt sương trong chén lưu ly, Lâm Tùy An giật mình, bất ngờ ngẩng đầu, chỉ thấy trên nóc nhà cao cao của chủ sương có một người, mặt một bộ áo đen, không bịt mặt, mang theo tay nải phồng lên.

Vầng trăng sáng khổng lồ phía sau chiếu sáng ngũ quan của hắn vô cùng rõ ràng, nhìn giống Lư thị lang như đúc.

29.4.2023


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui