Mấy lão thái gia huyền môn thấy dây Bàn Long trói cương thi vương lại, liền tiến lên chủ trì trận bùa, mở trận bùa ra.
Dây bàn Long trói cương thi vương chậm rãi rời khỏi trận bùa.
Lúc dây bàn long kéo cương thi vương rời khỏi trận trong nháy mắt, cương thi vương vốn bị trói kỹ trong trận đột nhiên tăng khí lực, định nhân cơ hội giãy thoát khỏi dây bàn lòng chạy trốn.
Tiếc là dây bàn lòng là khắc tinh của nó, có muốn xé đứt nó cũng không dễ, thấy nó giãy dụa sắp thoát ra, Nhạc Chính Tước dẫm một chân lên người nó, sức lực cực mạnh, thế mà đạp nó vào trong bùn đất, nửa người lún xuống.
Mấy lão thái gia huyền môn chung quanh cũng giăng trận sẵn sàng đón quân địch, có thể chuẩn bị ném nó vào trong trận bất cứ lúc nào.
Lúc này Tiếu Đát Phong, mang theo ba lá bùa vàng trên tay, giơ lên, cả ba lá bùa vàng bay lên trời.
Ba lá bùa vàng xoay tròn một vòng nhẹ nhàng trên không, đắm chìm dưới ánh trăng, chu sa trên bùa đột nhiên nổi lên một luồng máu sáng rất mỏng, xếp thành một luồng sáng rất mỏng chung quanh, hướng về cương thi vương bay đi, cả ba lá bùa vàng rơi xuống trên người cương thi vương.
Cương thi vương đang giãy dụa đột nhiên bất động.
“Đây là….”
Mấy vị lão thái gia huyền môn chủ trì trận bùa nhìn ba lá bùa vàng kia, vẻ mặt giật mình.
Tuy họ xem không hiểu ba lá bùa vàng đó là bùa gì, hơn nữa hoa văn chu sa trên đó vô cùng phức tạp và rối rắm khó hiểu, thần bí khó lường, lại có cảm giác được trong lá bùa này có ẩn chứa lực lượng cực mạnh, còn có cả pháp lực cường đại của thiên sư, có thể thấy người thi pháp lá bùa này rất mạnh, thuật chế bùa cực sâu.
Cho dù Vân lão thái gia có am hiểu về bùa, cũng không thể chế ra lá bùa có uy lực cực mạnh đến vậy, thậm chí với những phù văn trên bùa, cũng chỉ nhìn ra được chút ít, lại nhìn thì lại cảm thấy choáng váng hoa mắt, không thể nhìn tiếp được.
Rõ ràng công lực người chế bùa tinh thâm hơn lão nhiều, mới có thể khiến lão nhìn không thấu, ngược lại thấy choáng váng đầu hoa mắt.
Ngàn năm trước, và ngàn năm sau, rốt cuộc là khác nhau. Ba lá bùa rơi xuống, cương thi vương liền bất động.
Tiếu Đát phong dẫn đầu đi trước, ý bảo Hề Từ mang theo cương thi vương đuổi theo, những người khác không rõ anh ta làm gì, cương thi vương chưa chết dĩ nhiên cũng muốn đi qua nhìn.
Tiếu Đát Phong đi về hướng là sâu tận trong cốc.
Ước chừng đi khoảng hai mươi phút, đi tới trước một vách núi xanh mượt, khắp vách núi cao tới ngàn thước, phảng phất như đứng trước vực sâu vậy.
Tiếu ĐÁt Phong ngẩng đầu nhìn vách núi cao ngất ngàn thước này, sau đó, quay đầu nhìn về phía Úc Linh.
“Úc Linh, kính dẫn huyền nhân có mang theo không/’
“Hả?” Úc Linh ngơ ngác.
Lúc này, lão thái gia cười ha hả nói với Úc Thiên Cạnh, “Đã là vật quy nguyên chủ rồi”
Nghe nói thế, cuối cùng Úc Linh cũng hiểu ra thứ “Kính huyền nhân” này là gì, đó chính là ở trấn nhỏ trong sa mạc, Thước lão thái gia đưa cho cô cái gương kia. Chẳng nhẽ nó thực sự là thứ gì đó của bộ tộc thông linh sao? Sau khi biết anh ta hỏi gì, Úc Linh vội vàng lấy chiếc gương từ trong túi đeo trên lưng xuống, đưa nó cho Tiếu Đát Phong.
Úc Linh không rõ chiếc gương này có lợi ích gì, sau khi đưa cho Tiếu Đát phong, chỉ thấy tay anh ta linh hoạt xoa bóp mấy cái hoa văn bên cạnh gương, tay đi dọc theo một quy luật, sau đó nâng nhẹ thân kính lên, cuối cùng cái gương trước mặt đột nhiên thay đổi khiến cô nhìn chẳng rõ hình thù gì.
Dường như mở ra cơ quan gì đó vậy, trên mặt gương hiện lên một tầng, hình thành một chữ thập có thể cầm tay được, bên cạnh bánh răng gì đó, mà trên mỗi bánh răng có hình hoa văn cong, nhanh chóng biến chiếc gương tinh xảo thành một cái gì đó khó nói nên lời.
Chỉ thấy Tiếu Đát Phong nâng mặt gương kia lên, để cho Úc Thiên CẠnh dùng cây thương dài công kích vách núi, khối đá mọc trên vách núi biến thành từng mảnh rơi xuống, lộ ra một vách tường bóng loáng.
Tiếp đó, Tiếu Đát Phong sờ soạng trên vách đá, đánh một chưởng lên vách tường, lực rất mạnh, khiến khối đá nham thạch rơi xuống, lộ ra một cái ao hình vuông, bên trong còn có một cái vũng bất quy tắc.
Tiếu Đát phong cầm chiếc gương trong tay ấn nó vào, xoay nó nhẹ nhành, chỉ nghe một tiếng cách ma sát, tiếp đó thấy mặt tiền đài kia rơi xuống gần hết, lộ ra một thông đạo âm u ở trên vách núi.
Một luồng gió âm lạnh thổi thốc ra từ cửa thông đạo, một cái miệng hang lớn không rõ hướng đi đâu.
Tiếu Đát phong xoay người nhìn về phía những người ở đây, mỉm cười nói với họ, “Đây là linh mộ của bộ tộc thông linh, chỉ có người bộ tộc thông linh mới vào được, mong chư vị thứ lỗi”
Nghe anh ta nói thế, người và yêu ở đây nếu không thức thời, cũng sẽ không phải không muốn đi vào phần mộ tổ tiên của người ta.
Vì thế, Tiếu ĐẠt Phong dẫn theo hậu nhân bộ tộc thông linh và con rể yêu cùng nhau đi vào linh mộ.
Nhạc Chính Tước nhìn cửa đá linh mộ chậm rãi khép lại trước mặt, không kìm được chặc lưỡi, xem ra con rể Hề Triển Vương này qua cửa rồi, nếu không Tiếu Đát Phong cũng không cho phép anh tiến vào linh một bộ tộc thông linh.
Sau khi thấy người bộ tộc thông linh biến mất, mấy vị lão thái gia và Nhạc Chính Tước cùng nhau trở lại trước sơn cốc, định thừa dịp người bộ tộc thông linh vẫn còn bận rộn, nhanh chóng tìm kiếm chút thứ tốt.
Cả đoàn người đi trong đường linh mộ u ám mà đi.
Linh mộ này xây ở trong núi, trở ra mới phát hiện nhiệt độ không khí không phải lạnh lẽo đến vậy, cũng có âm khí lan tràn, lúc Úc Linh và Nhiếp Tiếu Đát tiến vào h’ơi thấy khó chịu. Đây là kiến tạo trước đó của tổ tiên bộ tộc thông linh, ngàn năm trước ở đây táng rất nhiều người trong tộc chết đi, là nơi họ ngủ yên, tích lũy rất nhiều âm khí.
Thời điểm đó, lực lượng người tộc thông linh rất mạnh, cho dù thân đã chết, nhưng âm khí ở lại thế gian vẫn còn khác thường, họ không sợ yêu ma quỷ quái, tiến vào linh mộ đơn giản tựa như ăn cơm vậy.
Tiếu Đát phong nhìn thấy gương mặt tái xanh của hai hậu nhân, không kìm được mà thở dài một tiếng. Bộ tộc thông linh tóm lại xuống dốc rồi.
Tuy rằng đã vượt qua kiếp nạn trời phạt, nhưng trả giá quá nặng, đến nay chỉ còn lại hai người yếu đuối trong tộc, khó có thể nói có mùi vị gì.
Ba một tiếng, Tiếu Đát Phong đánh một tiếng vang, đèn hai bên mộ trên vách sáng lên, ánh lửa sâu kín không phải đèn, cũng không phải nến, mà là một loại lửa đỏ như máu, lặng lẽ cháy trong bóng đêm yên lặng, chiếu sáng con đường chung quanh.
Sau khi phù hỏa sáng lên, Úc Linh và Nhiếp Tiếu Đát cũng cảm thấy độ ấm chung quanh không thấp nữa, chuyện này có liên quan đến phù hỏa kỳ dị cũng không đến mức sợ hãi.
Chỉ là bọn họ càng đi vào trong, nhiệt độ không khi chung quanh lại càng thấp, đến cuối cùng vượt ra khỏi phạm vi mà người thường có thể chấp nhận nổi, cứ như nhập vào trong núi băng tuyết vậy, ánh mắt đều nhiếm một lớp băng sương.
Chỗ sơn mạch linh mộ này nhìn không lớn, thực ra bên trong có Càn Khôn, lão tổ tông bộ tộc thông linh đã thành lập ra mộ thất này, cũng không thể dùng lẽ thường mà nói hết được.
Lại đi một lúc, Tiếu Đát Phong dừng lại, nói với họ, “Các cháu đi ra ngoài đi, tiếp theo không cần các cháu nữa”
Nơi này là linh mộ, là nơi ở của người chết, càng đi nữa, thì thân thể họ không chịu nổi. Nếu không phải người bộ tộc thông linh chỉ còn lại có họ, Tiếu Đát phong cũng không cho họ đi vào, đây nguyên bản vốn không phải là nơi mà người sống nên đến.
“Nhưng mà…” Nhiếp Tiếu Đát hơi không cam lòng. Nếu họ là bộ tộc thông linh, anh ta phải tận mắt nhìn thấy phản đồ bộ tộc bị trừng phạt, chấm dứt oán hận ngàn năm trải qua.
“Ngoan, sau này sẽ có cơ hội”
Giọng Tiếu Đát Phong vẫn dịu dàng như vũ, nhưng Nhiếp Tiếu Đát không dám vi phạm mệnh lệnh của vị tổ tiên này.
Vì thế Hề Từ gỡ dây bàn long trói cương thi vương ra, nhân có ba lá bùa vàng tạm thời trấn áp. tuy cương thi vương không động được, nhưng cũng không cách nào xuất ra khí lực chạy trốn, cuối cùng bị Úc Thiên Cạnh dùng cây thương dài ép nó đi về trước.
Hai người một yêu đứng tại chỗ, nhìn theo họ rời đi, biến mất ở phía cuối con đường trong mộ tối đen.
Một lúc sau, Nhiếp Tiếu Đát mới hơi buồn bã thu hồi ánh mắt, đang định rời đi, đã thấy con yêu kia vô cùng không biết xấu hổ, cọ đến cạnh người Úc Linh, ôm cô vào lòng.
Trong lòng Nhiếp Tiếu Đát có một dòng khí tức giận khó chịu, chỉ là hiện giờ anh ta bị đông lạnh khó nói ra lời, cuối cùng đành nhắm mắt làm ngơ, dẫn đầu trở về.
Hề Từ vừa ôm lấy Úc Linh, hôn nhẹ lên gương mặt vì lạnh cứng ngắc của cô, cất bước theo sau.
Mãi cho đến khi đắm chìm trong ánh trăng trong cốc lần nữa, Úc Linh và Nhiếp Tiếu Đát mới có cảm giác như được sống lại lần nữa, nhưng Hề Từ thực ra là yêu thể nên cũng không cảm thấy khó chịu quá mức.
“Ăn nó đi, sẽ tốt hơn chút” Hề Từ đưa cho cô một trái cây.
Úc Linh nhận lấy, nhìn thoáng qua thứ trái cây không biết tên một cái, lặng lẽ bỏ vào miệng, cũng không nghĩ vừa vào đã tan, biến thành loại nước trái cây ngọt ngào chui vào họng, nhanh chóng khiến thân thể trở nên ấm áp dễ chịu, lúc trước bị khí lạnh ngập trong xương cứ lặng lẽ biến mất.
Thật quá thần kỳ. Nhưng ở đây cả chim trọng minh cũng có thể nhìn thấy được thì thứ thần bí gì đó cũng trở nên bình thường.
Hề Từ thấy sắc mặt cô khôi phục lại hồng hào, không kìm được ôm cô hôn cô. Nhiếp Tiếu Đát hừ một tiếng.
Nhưng với vị người nhà mẹ vợ này, Hề Triển Vương lại không sợ. Ai bảo lúc trước anh ta làm lắm chuyện xấu, anh ta cũng không có tư cách đi quản chuyện của Úc Linh. Điều này khiến trong lòng Nhiếp Tiếu Đát vô cùng buồn bực, buồn bực mãi cuối cùng không kìm được chỉ mong vị tổ tiên tài pán và Úc Thiên CẠnh đi ra, chỉ hai vị này mới có thể ép được con đại yêu không biết xấu hổ này lại.
Hề Từ ngồi trên thảm cỏ trước vách núi, kéo cô vào lòng, để cô ngồi ở giữa hai chân mình, ôm chặt lấy người cô, dùng giọng nói cực ngọt ngào bảo, “Hiện giờ có thể nói được chưa?”
Úc Linh thoải mái cuộn mình trong ngực anh, không kìm được ngáp một cái, thầm nghĩ chỉ muốn dựa vào anh ngủ một giấc say. Từ sau khi tiến vào cổ mộ, cứ chiến đấu liên tục mấy cánh giờ liền chưa được nghỉ tý nào, nói không phiền lụy là gạt người.
Cô lại ngáp một cái, để cho mình tỉnh táo chút, cười bảo, “Anh muốn em nói cái gì?”
“Vừa rồi là ai bảo sau khi giải quyết xong chuyện cương thi vương thì nói cho anh biết nhỉ?” Anh dùng chóp mũi cọ sắc mặt đã khôi phục lại của cô, hơi thở ấm áp phà lên làn da cô, khiến cô ngưa ngứa không chịu nổi muốn tránh.
Úc Linh nhanh chóng đưa tay ôm cổ anh, không cho anh gây rối, mới bảo, “Sau khi em đi vào An Hồn Hương, rồi mới nhớ tới chuyện gặp anh trước đây” Dừng chút cô lại ngượng ngùng bảo, ‘Còn có cả chuyện tối hôm đó mình kết hôn nữa’
Nói xong, cô vươn tay trái ra, lòng bàn tay hướng về trước, đóa hoa nguyệt nằm trong lòng bàn tay cô. Hề từ nhìn vào lòng bàn tay trái của cô. Đột nhiên, ấn ký màu tím ở trong lòng bàn tay cô hiện lên, ấn ký đó phát ra ánh sáng tím dịu dàng mộng ảo. Đây là yêu lực của anh.
Úc Linh nhìn gì đó trong lòng bàn tay của mình, lúc ở núi Hoa La năm trước, ấn ký này đột nhiên xuất hiện, giúp cô đuổi yêu vật đi, cô lại không rõ nó là thứ gì, trng lòng cứ lo sợ mãi không yên. Hiện giờ cuối cùng cô cũng hiểu ra đây là dấu ấn chung sinh mệnh giữa cô và anh, chỉ cần có nó, cô vẫn mãi ở cùng anh, sống mãi cùng anh cho đến khi kết thúc.
Ánh sáng tím loang loáng như hoa trong nước, nhìn vừa xinh đẹp vừa thần bí.
Nhiếp Tiếu Đát đứng dựa nghỉ ở vách núi không xa thấy cảnh như thế, trượt xuống phía dưới cả người có vẻ không ổn lắm.
Hóa ra vào thời điểm họ không biết, con yêu này đã sớm kết nghi thức sống cùng cô, đem hậu đại của bộ tộc thông linh anh ta thành của riêng, đưa tới địa bàn mình, lá gan con yêu này cũng lớn thật, cực đủ dã tâm.
Mặt Nhiếp Tiếu Đát âm trầm, ánh mắt như đao nhìn tới đây. Tiếc là con yêu bị ánh mắt như vạn đao cắt của anh ta cũng không thèm để ý, mà ngược lại vui sướng nhìn người trong lòng, chỉ cảm thấy giờ khắc này không có câu nói nào nói hết nỗi lòng, nên ghé qua liếm cổ cô, nói dịu dàng, “Nhớ tới là tốt rồi, vốn anh cảm thấy, nhất định phải tìm lúc nào đó em tỉnh táo, làm lại lần nữa để em nhớ kỹ anh”
Làm cái gì cơ? Giống như đêm tân hôn đó á, dùng bộ dáng loài yêu hung hăng bắt nạt cô trên giường sao? Con yêu này không phải muốn làm quá đó chứ!
Úc Linh giật tóc anh, lúc anh ngẩng đầu, lộ ra chiếc cổ thon cao thì cắn một miếng, cắn vào yết hầu của anh trượt xuống, lúc thân thể anh xao động không chịu nổi mứi chậm rãi buông anh ra, sau đó thu tay lại, ánh sáng tím nhọn chung quanh biến mất.
Trong sơn cốc thật yên tĩnh. Úc Linh nhìn vào lòng bàn tay mình, nói với anh, “Từ lúc đi vào chỗ này, em cảm thấy mình không còn giống như trước, cả trí nhớ cũng được phục hồi, vì sao thế ạ?”
Hề Từ cầm lấy tay cô, khẽ hôn lên những ngón tay xinh đẹp đó, giải thích, ‘Em là người tộc thông linh, nơi này là cố hương của các em, nó bảo vệ các em, có thể tăng cường lực lượng huyết mạch trong em, vì thế em mới có thể tiếp nhận nổi yêu lực của anh, trí nhớ của em cũng không còn bị phong ấn nữa”
Vì thế, ở trong này, cô không những được tăng cường 5 giác quan, mà lực lượng huyết mạch cũng được tăng cường, không còn yếu như cũ – tuy so với vị tổ tiên ngàn năm trước Tiếu Đát phong, thì vẫn nhỏ yếu một kích không chịu nổi.
Sau khi hiểu rõ chuyện gì xảy ra với cơ thể mình, Úc Linh liền an tâm, tựa vào ngực anh nghỉ ngơi.
Ngay lúc Úc Linh không chịu nổi ngủ dưới ánh trăng tốt đẹp, cuối cùng Tiếu ĐÁt Phong và Úc Thiên Cạnh cũng trở lại.
Nhìn thấy hậu nhân cuộn tròn giống như một động vật nhỏ nằm trong lòng đại yêu, bất kể là Tiếu Đát phong hay Úc Thiên Cạnh, trong lòng thấy có chút gì đó khó chịu, nhưng trên mặt thì không biểu hiện ra, Hề Triển Vương cũng coi như chưa nhìn thấy.
Úc Linh nhảy lên, cao hứng chạy tới, “Cương thi vương đã chết rồi sao ạ?”
Tiếu Đát Phong khẽ mỉm cười bảo, “Nó từng là người tộc thông linh, sau khi chết biến thành cương thi vương, thì không cách nào giết chết được”
Vì vậy, đây mới là sự tự tin khi cương thi vương đối mặt với Tiếu Đát phong, tự tin anh ta không giết chết nổi mình. Tiếc là cho dù không thể giết chết, anh ta cũng có cách khiến nó ngừng sự sống, sống cũng như chết.
Úc Linh nghe vậy hơi ngơ ngác. Nhiếp Tiếu Đát hiểu ra, trên mặt lộ thần sắc buồn bã bảo, ‘Như vậy cũng tốt, chỉ là phiền toái tổ tiên rồi”
Tiếu Đát phong tươi cười dưới trăng, lộ ra mấy phần không phải khói lửa nhân gian, bảo, “Đây là trách nhiệm của ta!”
Nói xong, anh ta dẫn họ rời khỏi cốc.
Bên ngoài sơn cốc, một đám thiên sư và yêu đang dừng ở đó nghỉ ngơi, tinh thần cũng được, tìm linh hoa dị thảo ở ngay bên cạnh, cẩn thận thu thập chúng.
Phát hiện ra chủ nhân đã từ trong sơn cốc đi ra, một đám người và yêu chạy nhanh tới, lấy sự tôn trọng với chủ nhân.
Tiếu Đát Phong đứng ở trước cửa cốc, hướng về họ nói nhẹ nhàng, “Các vị, sáng mai lúc mặt trời lên là lúc ta đưa các vị rời khỏi đây, đa tạ mọi người đã tương trợ”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...