Mọi người rủ nhau cùng vây quanh ăn nồi lẩu nóng hổi, toàn thân bốc mồ hôi ào ào, loại bỏ hết những tia rét lạnh lúc từ trên núi xuống.
Sau khi họ đi tới quán lẩu nóng mà Lâu Duyệt nói tới, hơn nửa tiếng sau Vân Nhã Nhiên mới đem thiên sư bị thương kia tới.
Thiên Kim Đại tiểu thư mời khách, để mọi người ăn uống no nê thoải mái, bầu không khí vô cùng náo nhiệt, đến Giang Úc Y bình thường lúc nào cũng giữ ý giữ tứ đều vứt hết rụt rè, cùng Trần Minh Minh tranh giành ăn uống đùa giỡn, bỗng chốc nhét một bụng đầy đồ ăn.
Có người ăn cơm cùng quả nhiên khẩu vị thấy tốt hơn hẳn.
Cùng nhau trải qua nhiều chuyện khiến quan hệ giữa người với người trở nên dễ gần hẳn, trải qua chuyện trên núi lúc trước, khiến Giang Úc Y và Trần Minh Minh nảy sinh một loại thân thiết, tuy chỉ vô cùng ngắn ngủi, ít nhất đêm nay, bọn họ cùng vây quanh nồi lẩu, vứt hết mọi phiền toái trong lòng, chỉ thuần túy như bạn bè ngồi tụ tập cùng ăn cơm tán gẫu với nhau, nói hết chuyện nguy hiểm trên núi lại cùng trêu chọc lẫn nhau.
Giang Úc Y gắp một miếng thịt bò mỏng, nhúng nước tương do nhà bếp đặc chế, bỏ vào miệng, trong miệng ngập tràn mùi vị tương thịt, đầu lưỡi nhấp nháp thưởng thức, bất giác nheo mắt lại, hưởng thụ cảm giác đồ ăn chui vào trong người thấy ấm áp hẳn.
“Ăn ngon thật, cuối cùng cũng coi như ngoi lên từ Địa ngục trở lại trần gian” Trần Minh Minh ăn một lát thịt bò ngon vào bụng, nhìn đèn đuốc sáng trưng ngoài đường, chỉ cảm thấy hòa bình như vậy thực khiến người ta cảm động vô cùng.
Chỉ có người đã trải qua mới biết được hòa bình khó có được đến mức nào.
Ít nhất đêm nay, cô nàng đã nhìn thấy một thế giới thần kỳ mà không ai biết đến, biết tới một đám người mà họ không rõ là con người hay gì nữa, muốn tạo ra một thế giới hòa bình an toàn thì cần phải mất bao tâm tư và sức lực cùng với sinh mạng mới tạo ra được.
Thiên sư là một loại nghề khiến người ta kính nể, giống như cái nghề quân nhân đáng yêu này, bọn họ dùng chính sự cố gắng của bản thân, ở mỗi lĩnh vực đều chiến đấu để bảo vệ, cùng có trách nhiệm bảo vệ mảnh đất này.
Chuyện đêm nay khiến họ có rất nhiều cảm xúc.
Lời này của Trần Minh Minh, chiếm được sự đồng tình của Giang Úc Y và hai hộ vệ, tính thêm cả hai gã thiên sư mới ra lò kia nữa cũng thầm gật đầu.
Lâu Duyệt và Vân Nhã Nhiên trải qua chuyện nhiều hơn, họ bình tĩnh hơn, thật sự cũng không có cảm xúc gì nhiều, bất giác nở nụ cười, Lâu Duyệt vừa ăn rau, vừa bảo, ‘Nếu mọi người hối hận vẫn còn kịp, tôi có thể giúp mọi người xóa sạch ký ức đêm nay, dù sao ký ức đó để lại cũng không hay lắm, có ít người không thừa nhận nổi, dần dẫn đến suýt phát điên đó”
Nghe thấy cô nàng nói thế, tất cả mọi người lắc đầu, cố sức muốn giữ lại ký ức này.
Sau khi tiêu diệt sạch mọi đồ ăn, tất cả mọi người ai cũng no căng bụng, bất giác thấy thỏa mãn khó nói nên lời.
Lúc này đêm đã vào khuya, Vân Nhã Nhiên vẫn còn công việc – chuẩn bị đi tróc quỷ, nên cáo từ rời đi trước, hai thiên sư kia cũng rời đi cùng.
Úc Linh nhìn thoáng qua hai hộ vệ của mình, bảo họ chia nhau đưa Giang Úc Y và Trần Minh Mình về, còn cô thì ở lại cùng với Lâu Duyệt.
Giang Úc Y nghĩ muốn nói không cần hộ vệ, nhưng bị đại tiểu thư lạnh lùng nhìn lướt qua, bất giác yếu thế, vì vậy buồn bực không nói mặc cô an bài.
“Chị Úc, mai em sẽ tới đón chị” Trần Minh Minh tiếp nhận ý tốt của đại tiểu thư, rồi cùng một hộ vệ về nhà.
Đợi tất cả mọi người đi hết, ở lại chỉ còn có Úc Linh và Lâu Duyệt.
Có vị thiên sư Lâu Duyệt ở đây, mọi người cũng không lo lắng đến an toàn của Úc Linh, bản thân đại tiểu thư sức chiến đấu ấy cũng không để ai phải lo, nên chuyện lo lắng này khả năng chỉ dành cho người nằm trong tay đại tiểu thư thôi.
Úc Linh và Lâu Duyệt đi trên đường cái trong đêm để tiêu cơm, vừa trò chuyện.
Nói chuyện là chuyện lần trước đi diệt cương thi, người được tổ Dị Văn mang về lần này là thiên sư của Hắc Long Đường, Úc Linh muốn biết hiện giờ những kẻ đó thế nào, có tin gì từ tổ Dị Văn không.
Lâu Duyệt nhún nhún vai, nói cụ thể, “Tổ Dị Văn vô cùng coi trọng Hắc Long Đường, lần trước bắt được thiên sư Hắc Long Đường đã bí mật giam lại, ngoài mấy vị tổ trưởng và tổ phó tổ Dị Văn ra thì có rất ít người biết bọn họ bị nhốt ở đâu, hiện giờ tình hình thế nào tôi cũng không rõ”
Úc Linh với tình huống này cũng không bất ngờ, hỏi Lâu Duyệt chẳng qua muốn xác nhận chút.
Ngẫm nghĩ, cô lại hỏi, “Thế tình hình ở nơi khác thì sao? Cương thi này đã diệt sạch hết rồi à?”
“Cũng gần sạch rồi, tuy có chết một ít thiên sư, nhưng cũng có một đám thiên sư mới được rèn luyện, cuối cùng cũng có thể ra tay được”
Hai người cứ trò chuyện thoải mái vậy giống như đôi bạn thân hợp nhau.
Lâu Duyệt nói đều là một ít nhiệm vụ trong tổ Dị Văn, tiết lộ cho người không tổ chức cũng không sao, vì thế Úc Linh cũng hiểu được chút ít thế cục của cái gọi là giới thần quái Đông phương là gì, nhìn tổng thể cũng thấy được.
Cho đến lần này lúc Giang Úc Y gặp phải chuyện nguyền rủa, Úc Linh hỏi, “Sao Giang Úc Y lại bị Ác Thù chọn vậy? Chỗ miếu đổ nát Ác Thù ở cũng cách nội thành khá xa, nếu Giang Úc Y là một người điên, cũng không vô duyên vô cớ chạy loạn đến nơi đó để Ác Thù bắt gặp đâu”
Chắc là do luôn để ý đến sức chịu đựng của người thường, nên lần này Lâu Duyệt cũng không nói cho Giang Úc Y biết tại sao cô ta lại được Ác Thù để ý, Giang Úc Y cũng không biết những chuyện thần quái này, vì thế không hỏi những thứ này.
“Với Ác thù nguyền rủa, cũng không cần đối phương đi tới vị trí của nó, nó có thể mượn con mắt của loài người chung quanh để chọn phụ nữ xinh đẹp. Chắc lúc ấy có người biết Giang tiểu thư đi qua đó gặp phải Ác Thù, Ác thù thông qua con mắt và tâm tư của người đó, thả nguyền rủa của mình lên đối phương đã nhìn thấy, cho là người phụ nữ xinh đẹp nhất”
Úc Linh nhíu mày lại, xem ra chuyện lần này Giang Úc Y là tai bay vạ gió, không có tý âm mưu gì bên trong cả.
Có điều sau đó cô có để ý đến thái độ của Tô Loan, cô ấy rõ ràng có nhiều lời muốn nói.
Sau khi gần như tiêu cơm xong, Úc Linh mới nói chào tạm biệt với Lâu Duyệt, ai về nhà nấy.
Hôm sau, Úc Linh bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, tìm quần áo rửa mặt chải đầu, lại bị lời cằn nhằn của yêu nam đầu dây bên kia đánh tỉnh.
Ngáp một cái, Úc Linh liếc mắt nhìn giờ, nói với ba cô một câu rồi ra khỏi nhà.
Mãi cho đến lúc lên xe, tiếng yêu nam bên kia vẫn chưa nói xong. Úc Linh cảm thấy anh nói cũng khá nhiều, nên hỏi, “Lâm Đạt thế nào rồi? Đã tỉnh chưa?”
“Vẫn chưa”
“Đợi cậu ta tỉnh, anh nói cho em biết với”
“Ừ…” Yêu nam đầu dây bên kia nói chậm rì rì, đột nhiên hỏi cô, “Em có thường nhớ anh không?”
Úc Linh đổi tư thế, nói vô cùng thành thực, “Rất nhớ”
“Vậy tối qua sao em lại không nghe máy?” giọng nói bên đầu dây bên kia trở nên ai oán hẳn lên.
“Tại anh chẳng nói câu nào, em không muốn thành kẻ ngốc cô độc vậy đâu” Úc Linh lại đáp thành thực.
“…”
Trần MInh Minh lái xe phía trước nhìn qua gương hậu, phát hiện ra đại tiểu thư ngồi sau trò chuyện vui vẻ, nghe giọng nói và nội dung này, không cần nghĩ cũng biết người đang nói ở đầu bên kia là ai. Bất giác hơi mơ hồ, cảm giác như tình cảm của Đại tiểu thư và Hề tiên sinh thật tốt nha, loại chuyện tối qua giải quyết xong thì tính là gì chứ?
TRần MInh Minh cảm thấy hơi không lý giải nổi cách ở chung giữa Đại tiểu thư và Hề tiên sinh, nóng lạnh thất thường vậy, thật sự là kỳ lạ.
Mãi cho đến lúc tới trường quay, cuối cùng Úc Linh cũng nói một câu với con yêu đầu bên kia, “Em phải đi làm rồi, anh nhớ nghỉ ngơi thật tốt đó”
“Được”
Câu này được yêu nam đầu bên kia nói buồn triền miên, tình nghĩa kéo dài, khiến người ta nghe như say như mê.
Úc Linh không kìm được hé miệng cười, lại nhìn lên bầu trời thành phố B mêng mông, hít sâu một hơi không khí lạnh băng, bước chân về phía trường quay.
****
Vết thương ở chân của Giang Úc Y sau khi khỏi hoàn toàn, cuối cùng cũng nghỉ ngơi xong, trở lại công ty, bận rộn vùi đầu vào công việc.
Từ lúc cô ta về, trợ lý của Giang Úc Y cũng bận lu bù công việc như người chủ của mình.
Tới trưa, lúc cô ta ngồi ở bàn xem một số văn kiện và thì cô nàng pha một ly cà phê cho người chủ, hỏi han vết thương ở chân của cô ta.
“Đã gần khỏi rồi” Giang Úc Y không ngẩng đầu lên đáp, thần sắc cực kỳ lãnh đạm, khuôn mặt xinh đẹp, khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo cao ngạo, rất phù hợp với một số ít đối tượng nữ mạnh trên đời.
Trợ lý sau khi quan tâm xong vết thương ở chân cô ta thì đặt chồng thư mời lên bàn mình, trong đó sắp xếp mấy thư mời của mấy vị thiếu gia nhà giàu ở thành phố B, có cả gia thế ở thành phố B mời sinh nhật, còn lại thì là một số ít thư mời của một vài công ty quan trọng mời khách.
Khóe miệng Giang Úc Y nhếch lên châm chọc.
Trước đây rất lâu cô ta chỉ biết là những kẻ này nhìn trúng không phải là bản thân cô ta mà chính là thân phận của cô ta là con gái của Giang Vũ Thành thôi, Nếu họ mà biết Giang Vũ Thành còn có một người con gái yêu thương hết mực nữa, thậm chí nếu trăm năm sau ông mất, cũng sẽ tặng cả Giang thị cho người con gái đó thì đoán chừng họ sẽ rời mục tiêu ngay.
Giang Vũ Thành chưa bao giờ công khai thân phận Giang Úc Linh ra bên ngoài, là bởi vì bảo vệ cô. Trong đó chắc cũng có liên quan tới bản lĩnh Giang Úc Linh không muốn đối phó với loại quan hệ dối trá thế này, thêm nữa là Giang Vũ Thành không thích những kẻ dối trá quan tâm đến Giang Úc Linh.
Mà tới thời điểm muốn cho Giang Úc Linh nở mày nở mặt thì ông lại không ngại dẫn cô đi tham dự.
Quan hệ giữa ông và Giang thị hầu hết mọi người ai cũng biết, Giang Vũ Thành cực kỳ sủng ái Giang Úc Linh, chỉ có cái vị được bên Giang thị chọn là cháu ngoại nhân tài như Giang Úc Y mới nghĩ đến coi Giang Úc Y như hòn ngọc trên tay mà thôi.
“Từ chối hết đi” Giang Úc Y từ chối hết mọi công việc, dẫn theo trợ lý đến một nhà nghỉ an dưỡng tư nhân ở ngoại ô.
Trong viện dưỡng lão, cô ta còn đang bận đến thăm mẹ mình trị liệu, nhìn bà có bộ dạng vô cùng xinh đẹp mà yên lặng, xinh đẹp cao quý vẫn y như trong trí nhớ cô ta trước đây. Mãi cho đến lúc nhìn thấy mình, hình ảnh xinh đẹp ấy trong nháy mắt bị xé nát, cả người trở nên điên khùng hẳn.
“Úc Y, đã gặp ba con chưa? Con có bảo ông ấy đến thăm mẹ không? Con có nói cho ông ấy biết mẹ biết sai rồi không? Nếu thời gian có thể đảo lại, mẹ nhất định không dùng cách ép ông ấy ly hôn với Úc Mẫn Mẫn…. Mà người phụ nữ Úc Mẫn Mẫn đó tự động bỏ ông ấy, mẹ dựa vào cái gì mà không có được ông ấy chứ? Mẹ cũng muốn có một đứa con của ông ấy mà?”
Tự dưng bà ta lại cười hì hì bảo, ‘Con biết không? Năm đó mẹ bắt Úc Mẫn Mẫn chọn, Úc Mẫn Mẫn nguyện bỏ Giang Vũ Thành cũng muốn chọn đứa con, thật ra thì Giang Vũ Thành đúng là kẻ đáng thương, ông ấy nghĩ đến người phụ nữ ông ấy yêu nhất, còn người đó lại vì đứa bé mà bỏ ông ấy…”
Giang Úc Y lại có cảm giác mệt mỏi khó nói nên lời.
Người mẹ này thực ra không điên. Nhưng bà cũng chẳng khác người điên là mấy. Bà ấy tỉnh táo tự biết mình đang làm gì, cũng không muốn thoát khỏi kiểu điên cuồng ấy.
“Mẹ chỉ muốn theo đuổi ý muốn của mình thôi, có gì sai đâu cơ chứ? Rõ ràng là Úc Mẫn Mẫn tự mình bỏ ông ấy, vì sao ông ấy lại hận mẹ cơ chứ? Vì sao…”
Giang Úc Y nhìn nhân viên hộ lý dẫn người mẹ tâm thần về phòng bệnh, một nhóm thầy thuốc đi đi lại lại chung quanh, kiểm tra tình hình cho bà ta, để bà ta trấn định lại.
Chung quanh lạnh băng, lạnh đến nỗi khiến cô ta thấy lạnh băng luôn.
Đêm đó mọi người náo nhiệt tụ tập cùng ngồi ăn lẩu, cứ như trở thành một chuyện nào đó vô cùng xa xôi xa tới mức mơ hồ không rõ.
Cô ta quả nhiên không xứng là người có được hạnh phúc. Đến cả một người mẹ ruột vẫn có thể buông tha cho người ta.
Giang Úc Y hít sâu một hơi, xoay người rời đi.
Trở lại trong thành phố, cô ta đột nhiên bảo trợ lý lái xe đi, còn mình thì đi lang thang trên đường, hai tay đút trong túi áo khoác, nhìn bầu trời u ám, miệng thở ra hơi nóng, tâm tình chậm rãi bình phục.
Một người đàn ông đi thẳng tới thấy cô ta đột nhiên sợ run lên, rụt rè nhìn cô ta, cất lời hỏi tử tế, “Úc Y”
Giang Úc Y nhìn anh ta một cái, miễn cưỡng nở nụ cười, “Anh Sâm, anh đi đâu vậy ạ?”
Thiệu Sâm đáp thản nhiên, “Đi thư giãn chút” Sau đó không đợi cô ta nói bảo luôn, “Anh còn có việc, đi trước nhé’
Giang Úc Y ừ một câu, nhìn anh ta bước chân dài thong dong đi qua, ngửi thoáng qua mùi nước hoa thoang thoảng trên người đàn ông theo không khí lạnh bay tới, bất giác mũi cay cay.
Thực ra cô ta…. đã không còn quá thích người đàn ông này rồi, năm đó cũng không phải cố tình cướp đoạt với Giang Úc Linh mà chính là bởi không cam lòng mà thôi.
Mỗi một lần nhìn thấy mẹ gây ra hàng loạt những chuyện vì ba, cô ta rất sợ có một ngày mình cũng biến thành bộ dạng như mẹ, vì tình cảm mà biến thành một người đến mình còn thấy sợ, thậm chí cả một đứa bé cũng không tha, chỉ coi là một công cụ tình cảm.
Người mẹ ấy cười nhạo Úc Mẫn Mẫn vì một đứa bé mà tha cho ba, lại không biết rằng cô ta hâm mộ Giang Úc Linh đến chết, bởi vì người mẹ Giang Úc Linh có thể để cho cô ấy bình ra ra đời, vì bảo vệ cô ấy, rời khỏi Giang gia, vào thời điểm Úc Mẫn Mẫn còn sống, chỉ bản thân cố gắng nhất là không để cho con gái thấy thiệt thòi và uất ức. Úc Mẫn Mẫn là một người mẹ đủ tư cách nhất.
Trải qua chuyện đêm đó, biết được thế giới này hóa ra còn có những chuyện yêu ma quỷ quái mà người thường không nhìn thấy, có đôi lúc cô ta không kìm được lại nhớ, thực ra Úc Mẫn Mẫn vốn không được coi là đã chết, bà ấy có thể dùng cách Quỷ Hồn bồi bên cạnh Giang Úc Linh.
Quả nhiên Giang Úc Linh là một người đáng để cho người ta hâm mộ và ghen tị.
***
Thời gian thấm thoát đã đến tháng mười hai. Úc Linh diễn phần vai trong phim “Hán Cung phong vân” cũng gần như xong, nhưng cả tháng 12, cô cũng không thấy nhàn rỗi gì, bởi vì bộ phim (Cuồng Hiệp) đã bắt đầu vào hậu kỳ tuyên truyền, Úc Linh là một vai diễn trong nhiều vai phụ, nên vẫn phải đi theo đoàn làm phim đi tuyên truyền ở các thành phố.
Thấy vận khí của vị đại tiểu thư này không tệ, đạo diễn Chung tự mình gọi điện thoại đến nói cho cô biết, ‘Tôi và Hề tiên sinh đã bàn qua rồi, chọn mấy thành phố có chút ý nghĩa lịch sử để cho cô đi theo tuyên truyền, như vậy cũng không vó vấn đề nào quá lớn”
Đợi Úc Linh hỏi rõ thành phố mà cô phải chạy tới tuyên truyền thì bất giác ngơ ngác. Bảo là thành phố có ý nghĩa lịch sử, chẳng bằng cứ nói vì nguyên nhân đặc thù cần thành phố tương đối an toàn, được bảo vệ, không có yêu ma quỷ quái tác loạn mới đúng hơn.
Biết đây là ý tốt của đạo diễn Chung, Úc Linh dĩ nhiên không phản đối, bắt đầu cùng đoàn làm phim (Cuồng hiệp) đi tuyên truyền.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...