Không rõ đi bao lâu đột nhiên thấy giữa không trung sáng lên mấy đóa hoa lửa to bằng nắm tay.
Giữa đêm tối lạnh lẽo yên tĩnh mà cương thi hoành hành, cả chấm nhỏ cũng trốn trong mây không dám chui ra, đột nhiên có Hoa Lửa xuất hiện sáng chói kia, nhìn thế nào cũng có chút giống lửa quỷ, nếu người không biết mà thấy cảnh này chắc sẽ bị dọa quá mất.
Úc Linh đã có kinh nghiệm, nhìn chút thì đã phát hiện ra mấy đóa hoa lửa này là bùa hỏa của thiên sư, dùng để chiếu sáng, dò đường, đánh dấu, người nhìn hàng thì biết dụng ý của vật này ngay, chỉ dẫn người ta đi về hướng đó. Phía trước chính là nơi cần đến.
Ngay sau đó một người một yêu đi như chạy về hướng đó. Đợi đến lúc đến nơi, thì thấy rõ tình hình ở đó, Úc Linh lạnh cứng người, da đầu run lên, chóc lát đầu óc trống rỗng cả.
Ôi mẹ ơi, sao có nhiều quỷ đánh nhau vậy nè!
Thực ra chính là đấu pháp thiên sư, từng quỷ nô vì người mà chiến, tình cảnh nếu để người thường nhìn thì quả thật phi khoa học vô cùng.
Úc Linh quên luôn nhưng thứ như quỷ nô khiến người ta nhìn sợ hãi kia, ánh mắt rơi vào người thiên sư đang đấu pháp trực tiếp kia.
Có hai nhóm thiên sư, một trong nhóm đó do Mễ Thiên Sư dẫn đầu, bên cạnh có hai thiên sư đang giúp anh ta. Đối thủ của họ là một người đàn ông mặc đồ màu đen có thân hình cao to, hai mắt sáng lấp lánh như thần, lộ ra một luồng tinh thần mạnh mẽ, nhìn không dám dây vào, đằng sau cũng có mấy thiên sư đang giúp gã bày trận.
Trên tay người đàn ông đó vẫy vẫy một cây kiếm gỗ đào, sai khiến một loạt tượng người gỗ đào công kích người, tư thế lưu loát như nước chảy mây trôi, xem ra không kém với Mễ Thiên sư, cũng là một trong những thiên sư Tinh Anh.
Mễ Thiên sư đây gặp phải đối thủ rồi. Đấu pháp thiên sư, so với mấy thứ như đấu quỷ, đấu khí, đấu phù, đấu thủ đoạn thông minh vẫn kém một cái là phải trả giá bằng cả tính mạng.
Vì thế trong quá trình thiên sư đấu pháp, tối kỵ có ngoại lực quấy rối.
Lúc thấy Hề Từ và Úc Linh xuất hiện, sắc mặt đám thiên sư đối diện kia đột nhiên hơi đổi chút.
Bọn họ vốn có nhiều quỷ thay thế, người cũng không kèm, còn bên tổ Dị Văn chỉ có hai ba tên yếu ớt, còn vọng tưởng ép họ về quy án quả thật là ý nghĩ kỳ lạ. Cứ tưởng sẽ nhanh chóng giết chết mấy thiên sư tổ Dị Văn ở đây, tự dưng chạy đâu ra hai tên Trình Giảo Kim, một trong những Trình giảo Kim đó thực lực không tầm thường chút nào.
Mễ Thiên Sư sắp không chịu nổi nữa rồi, vừa thấy họ tới, lập tức mừng rỡ kêu lên, “Hề lão đại, người đẹp, các người đến đúng lúc quá, chúng ta cùng thu thập những hắc quỷ này đi, giá cả dễ đàm phán thôi”
Hề Triển Vương cười cực kỳ yêu nghiệt, “Được, tôi không muốn tiền của các anh, đến thời điểm đúng lúc tặng thứ tốt là được’
Mễ Thiên Sư bày ra vẻ mặt như mất miếng thịt, hai thiên sư cạnh anh ta cũng có linh cảm tê đi.
“Tô Loan, đi ra đi” Hề Từ kêu một tiếng nhẹ nhàng, thứ tiếng đó cất lên giữa môi và răng nghe vào tai mà chói.
Những thiên sư có định lực kém bất kể là nam hay nữ đều không kìm được nhìn về phía con yêu này chằm chằm.
Hỏa phù giữa không trung được tập trung lại, bóng đêm lạnh giá càng thêm lạnh hơn.
Quỷ Vương Tô Loan xuất hiện tức thì, toàn bộ thế giới như đang từ mùa đông tiến thẳng vào rét đậm tháng chạp vậy, những người đứng gần mặt mày như ngưng đọng một lớp sương lạnh. Có điều có người cao hứng kêu lên, cao hứng chính là thiên sư tổ Dị Văn, còn kêu kinh hãi chính là thiên sư đối diện.
Lúc Quỷ Vương Tô Loan xuất hiện, Úc Linh cũng yên lặng mà vén tay áo lên, cởi độ ách linh ra, tiếng chuông leng keng thánh thót vang lên rất rõ, dường như cả thế giới hơi ngưng đọng lại.
“Hắc lão đại!”
Đám thiên sư đứng phía sau nam nhân mặc đồ đen cao lớn trở nên hoảng loạn, trong mắt lộ ra sợ hãi rõ rệt.
Bọn chúng không ngờ được tổ Dị Văn lần này có nhân viên cứu trợ lợi hại như thế, không những có một con đại yêu tới, còn mang theo một Quỷ vương, quy cách này cũng đủ đem bọn chúng nghiền ra tro, không cách nào thoát khỏi mà bỏ mạng ở đây rồi.
Sắc mặt Hắc lão đại sầm lại, nhưng vẫn chưa hoảng loạn, chỉ thấy gã lấy một chiếc hộp trong lòng ra, Úc Linh nhìn nháy mắt một cái, Hắc lão đại cũng mở bảo hộp ra, nhiệt độ cũng giảm xuống mấy phần.
Bọn chúng cũng đưa một Quỷ Vương tới.
Mễ Thiên Sư vừa nhìn thấy Quỷ Vương kia, cất tiếng cười khà một tiếng, ‘Các ngươi thân là thiên sư, dùng mưu mẹo nham hiểm tới mức này! Tổ sư gia từng có lệnh cấm, không cho phép thiên sư tu tập quỷ thuật, các ngươi đúng là bị XXX đủ rồi!”
Hai thiên sư Tổ Dị Văn kia cũng trợn mắt há hốc mồm.
Hắc lão đại kia không để ý lắm nói, “Tổ sư gia dù sao cũng đã qua đời rồi, xã hội loài người phát triển đến hôm nay, thiên sư chúng ta cũng không thể cứ bảo thủ mãi. Cũng bởi vì có những người ngu xuẩn như các người cản trở, giới thần quái Đông Phương mới sẽ bị giới thần quái khác chê cười, để chúng ta bị nhục”
“Đừng vì sự liêm sỉ của mình mà lảng tránh, nói nhiều nữa cũng không thể giấu được dã tâm của các người, có điều muốn chèn ép lợi ích của tổ Dị Văn, thật cho các ngươi vơ vét được nhiều thứ tốt thôi” Vẻ mặt Mễ Thiên Sư có vẻ hơi tức giận, miệng thì như pháo liên thanh, “Nghe nói lão đại Hắc Long các người bên đó thực ra là thiên sư đã bị huyền môn khai trừ vào năm kiến quốc đó, có tính là bôi đen kẻ nào đó không nhỉ? Quả nhiên cùng một dòng họ mà lòng thì đen tối kinh…”
“Câm miệng!” Hắc lão đại sầm mặt xuống, sau đó nghĩ ra cái gì, vừa cười vừa nói đầy khinh bỉ, “Ngươi đừng phí tâm tư này nữa, nội tình trong Hắc Long chúng ta không phải các người tùy tiện tìm hiểu đâu”
Bị hắn nói ra đúng mục đích, Mễ Thiên Sư không buồn, mặt vẫn cười khì khì như cũ.
Lúc này song phương đều ăn ý dừng lại, lấy Quỷ Vương đấu với Quỷ Vương, dừng lại không có nghĩa là không làm gì, một bên cãi nhau vừa quan sát tám phương, tai nghe bốn hướng.
Bọn họ ở chỗ này va chạm, bên kia Tô Loan đã cùng đấu với Quỷ vương kia rồi.
Úc Linh là người mới, vô cùng vô liêm sỉ dùng độ ách linh tiêu trừ lệ khí trên người đám quỷ nô, tiêu giảm ý thức chiến đấu của quỷ.
Có được độ ách linh đến nay đã nửa năm, chuyện xảy ra nửa năm nay không ít, kỹ thuật cô sử dụng độ ách linh đã trở nên thuần thục, thậm chí có thể khống chế phạm vi công kích của độ ách linh.
Ông ngoại để lại hai pháp bảo cứu mạng cho cô, Úc Linh linh cảm, khả năng hai pháp bảo tương lai này có thể cứu mạng, vì thế vẫn để tâm làm quen với chúng, dùng độ ách linh dần trở nên thuần thục thậm chí hồn thạch trên lục lạc dần trở nên thông suốt, uy lực cũng thế mà tăng cao.
Hiện giờ Úc Linh cũng không rõ được bản thân mình xem như người bình thường hay là người của tộc thông linh nữa.
Nói là người thường, nhưng cô có thể sử dụng được pháp khí thiên sư, nói là người thông linh, cô lại không biết pháp thuật của người thông linh.
Một bên vừa công kích những quỷ nô bên phe địch, Úc Linh vừa nhìn Quỷ Vương Tô Loan đánh nhau với Quỷ Vương, con Quỷ Vương được Hắc lão đại triệu hoán tới là nam, nhìn chừng ba mươi tuổi, không phải là ông ngoại cô, rõ ràng cũng được thuật luyện quỷ luyện ra Quỷ Vương, bị người ta dùng pháp khí khống chế, thực lực ngang ngửa với Tô Loan.
Phát hiện ra không phải ông ngoại, Úc Linh vui mừng lại vừa hơi thất vọng.
Thật ra cô cũng muốn ông ngoại xuất hiện chút, đến thời điểm cùng Hề Từ đồng loạt tấn công, nắm được ông ngoại, sau đó nghĩ cách để cứu ông.
Bên này thì đánh nhau tóe lửa, cuối cùng Tả Dật cũng chạy tới. Ông ta nhìn thấy hiện trường thiên sư đấu pháp, con mắt nheo nheo lại, vẻ mặt rất trầm ổn, nhìn về Hắc lão đại bên đó, trầm giọng nói, “Hắc Tiệp Bình, gia gia ngươi vẫn khỏe chứ?”
Hắc lão đại nheo mắt nhìn lại ông ta, nói yên lặng, “Ông nói đến ai?”
Tả Dật không coi việc ngụy trang của gã ra gì, nói thẳng, “Năm đó Hắc Trầm Thiên bị trục xuất khỏi huyền môn”
Mặt Hắc lão đại giận tím lại, không kìm được nữa ra lệnh cho thiên sư phía sau tấn công, tay vung lên, đinh một tiếng, một ngọc phù bay ra tạo thành sát trận, bay nhanh về phía nhóm thiên sư tổ Dị Văn, hóa thành luồng sáng lạnh lẽo.
Từ lúc bắt đầu đến, Hề Từ vẫn khoanh tay đứng nhìn thấy thế, phất tay một cái, có mấy dây Bàn Long bay ra ngăn cản thứ kia xông tới sát trận, từng mảnh lá xanh bị rơi xuống mặt đất, khắp những chỗ vỡ có một chất lỏng màu xanh chảy ra, tỏa ra một mùi thơm thanh mát, khiến trong nháy mắt người ta tỉnh táo hẳn.
Khóe miệng Hề Từ chảy ra một tia máu đỏ sẫm. Úc Linh nhìn ra trong lòng lạnh lẽo, tiếng chuông độ ách hơi ngưng lại, cũng mặc kệ những quỷ nô kia, rút Tru Ma Kiếm ra giơ kiếm trước ngực, cứ có làn sóng công kích vọt tới, cô lại vung kiếm ra đỡ.
Trong gió đêm, Tru Ma Kiếm nổi lên một luồng sáng mát lạnh, hàn quang lóe ra chặn lại từng đám sáng lạnh kia, tiếng leng keng vang lên, trên mặt đất ngọc phù đã bị chém thành hai nửa rơi xuống.
Sắc mặt Úc Linh không đổi, trong mắt có mấy phần ngạc nhiên. Không chỉ có cô, mà cả Tả Dật cùng mấy thiên sư cũng ngây ra kinh ngạc, không ngờ một người bình thường như cô cũng có thể dùng một thanh Tru Ma Kiếm đỡ được công kích của thiên sư.
Tư chất bậc này quả thật quá tuyệt.
Chỉ có khóe môi mang theo vệt máu đỏ, khiến cho bộ mặt anh đặc biệt trở nên yêu diễm đê tiện hẳn.
Hề Từ thu dây Bàn Long lại, tuy bị thương nhưng lại có vẻ rất cao hứng, thấy cô có lòng muốn bảo vệ mình, còn tự giác lùi lại đằng sau cô, một mặt ẩn tình mà nhìn cô, như một kẻ mặt trắng nhỏ, yên tâm thoảiq mái để cho cô gái bảo vệ mình.
Mọi người, “…”
Cái con yêu này trời ạ không biết hành động đó đáng xấu hổ tới cỡ nào ha? Thế mà ngươi lại có phong cách của một đại yêu đó hả?
Úc Linh phát hiện ra mình dĩ nhiên có thể nhìn rõ sự công kích của thiên sư, thậm chí còn dùng Tru Ma Kiếm trong tay đỡ được công kích của đối phương, trong lòng lúc đầu thấy hơi kinh ngạc, rồi nhanh chóng biết rõ ngay.
Đây là huyết mạch tộc thông linh đang quấy phá trong cơ thể cô.
Coi như cô không đặc biệt học được pháp thuật của bộ tộc thông linh, tư chất thân thể vẫn bình thường thân thiết như cũ, từ nhỏ đến lớn, rõ ràng là lười nhác thành tính, nhưng chỉ cần chú út dạy cô chút ít, cô vừa học là biết, còn có thể dùng được, cả chú Út đều bảo cô là một thiên tài, độ ách linh và ấn giám phong thủy khiến cô dùng càng ngày càng thuận lợi.
Rõ ràng thiên sư có nhiều pháp thuật công kích, người thường vốn căn bản thấy không rõ lắm, nhưng cô lại có thể nhìn thấy, thậm chí còn biết cả quỹ tích của chúng nữa.
Thiên phú của bộ tộc thông linh thật đáng sợ, không oán mà cả trời xanh cũng không cho sống thọ, muốn đoạn tuyệt huyết thống.
Thiên sư tổ Dị Văn và thiên sư Hắc Long triển khai đấu pháp lần hai, Tô Loan bên kia cũng đang giằng co ngang ngửa với quỷ Vương kia, trên người hai quỷ đều có vết thương khác nhau khiến người ta nhìn mà thấy sợ.
Úc Linh giơ kiếm ở trước ngực, che chở con yêu phía sau, vẻ mặt trầm lắng, mắt nhìn tám phương, thỉnh thoảng còn đánh bật tên bắn lén, trên đường còn cứu được một nữ thiên sư trẻ tuổi của tổ Dị Văn.
Nữ thiên sư kia nhìn Úc Linh với ánh mắt hâm mộ, trong lòng đã quyết định coi trọng vị đại tiểu thư này rồi.
Ba ba là tổng giám đốc, chồng là một đại yêu, bản thân sức chiến đấu cũng không tầm thường, cả đại yêu cũng cam tâm tình nguyện đứng đằng sau để cô bảo vệ, quả thật là phụ nữ nổi bật trong cảnh giới thương nhân.
Người thường có thể làm tới mức này quả thật ghê gớm vô cùng.
Ngay lúc khí thế đánh nhau đang hừng hực, thì xa xa có tiếng chân bước đều lần lượt truyền đến. Sau đó Úc Linh dừng lại.
Bởi vì cô đã nhìn thấy chú Út cô đang uy phong lẫm liệt dẫn theo chiến đội ngành đặc biệt đến đây, xem những vũ khí trên người binh lính kia thì biết, súng ống đầy đủ, có là thiên sư cũng sẽ bị đánh thành tro chứ nhỉ?
Thế giới này lợi hại nhất vẫn là vũ khí nóng do nhân loại phát minh ra.
Trong tình huống bình thường, quỷ có thể dùng quỷ khí để ép nhân loại dùng vũ khí súng đạn, để chúng nó vốn không cách nào đánh người, nhưng cũng không có quỷ can thiệp vào, vậy cho dù có thủ đoạn thông thiên của thiên sư, cũng không cách nào bảo đảm an toàn dưới nhiều nòng súng, lại toàn thân trở ra được.
Cả hai bên đều có quỷ nô, quỷ nô nhìn chằm chằm đối phương, không để nó làm mấy chuyện xấu trong tối, vì thế vào lúc này, anh em binh lính chỉ cần nổ súng, mạng nhỏ cũng phải bỏ lại đây.
Hắc lão đại đợi người không thể không dừng công kích lại.
Nhìn thấy người bộ đội ngành đặc thù đến, mấy người Tả Dật cũng thở phào nhẹ nhõm.
Giang vũ Bân sắp xếp người phối hợp với thiên sư vây chặt đám thiên sư Hắc Long đường bằng cách dùng vũ khí, làm xong những chuyện này, xoay chuyển mắt thì chuyển ngay tới hai kẻ như không liên quan đến người khác là một người và một yêu kia.
Mặt Giang Vũ Bân tối sầm lại đi tới, nhìn về phía Hề Từ với ánh mắt không quen. Hề Từ lặng lẽ lau vết máu trên khóe miệng đi, dùng giọng nói vô cùng sung sướng ôn hòa nói, ‘Chú Út, đã lâu không gặp”
Mí mắt Giang Vũ Bân nhấp nháy, dùng một giọng hơi ấu trĩ giống y hệt anh mình hỏi, “Cậu là ai thế? Tôi cũng chẳng có thân thích nào là yêu cả, đừng có gọi loạn lên như thế” Nói xong lại trừng mắt về phía Úc Linh, chỉ tiếc mài sắt không nên kim hỏi, “Tại sao mỗi lần ở nơi nguy hiểm đều có cháu thế? Cháu không phải là diễn viên à? Đến xem náo nhiệt làm gì hả?”
Vừa nãy ông đến đây đã nhìn thấy tên bắn trộm cháu gái mình, giật mình suýt nữa thì cho một súng bắn con yêu đang đứng đằng sau cháu gái kia.
Giời ạ, cháu gái mà anh ta coi như em gái ấy lại tìm một con yêu làm chồng có phải là quá mức không chứ! Người tốt có nhiều sao lại biến thành con yêu cơ chứ?
Càng quá mức hơn chính là con yêu kia nữa!
Cậu là yêu đi vẫn nên bảo vệ cô gái của mình chứ, không cảm thấy xấu hổ sao? Vô sỉ đến mức quá đáng rồi đó!
Úc Linh vô cùng bình tĩnh đáp, ‘Cháu đóng phim gần đó, đêm nay nghỉ ở khách sạn trong trấn này đó ạ”
Mặt Giang Vũ Bân tối sầm lại, “Đạo diễn các cháu là ai hả? Hôm nào ta phải tìm ông ta uống trà mới được”
“Trương Tĩnh Bình, trương đạo diễn ạ” Úc Linh vô cùng không nghĩa khí bán đứng đạo diễn, ngược lại chú út cô cũng không thể tỏ rõ đem người ta tuân thủ kỷ cương công dân làm ra chuyện gì chứ.
Mặt Giang Vũ Bân tối sầm lại rời đi, bên này còn một đống truyện đây này.
Có điều trước khi rời đi, ông cho một ánh mắt “Tính sổ sau” cho Úc Linh.
Úc Linh cũng không để ý lắm, đến lúc quá mức cùng ông ấy đánh một trận là được, lấy vũ lực Hề Từ, tuyệt đối đánh thắng được chú Út, vì thế cô cũng chẳng thấy lo lắm.
Giữa Một trận đấu pháp sống chết của thiên sư cùng với chiến đội ngành đặc biệt có đầy đủ súng ống uy hiếp, đồng thời đem chuyện lần này một đám thiên sư Hắc Long đường đánh bại, chiến công coi như không tệ.
Tả Dật dẫn một nam nhân chừng bốn mươi tới.
Người đàn ông trung niên này có một khuôn mặt anh tuấn, khí chất nho nhã, cười lên vô cùng hài hòa, xem giống y như giáo sư đại học vậy, khiến người ta có ấn tượng đầu tốt vô cùng.
Sau khi được Tả Dật giới thiệu, Úc Linh mới biết người đàn ông này cũng là một vị Tổ phó tổ Dị Văn, họ Ân.
“Tổ trưởng Ân, đêm nay nhờ có Hề Triển Vương và tiểu thư Giang giúp đỡ” Tả Dật báo cáo.
Tổ trưởng Ân cười với họ nói, ‘vừa nãy ta nghe Tả Dật nói chuyện các ngươi giúp chúng ta đêm nay rồi, nhờ có các người, lần này các người lập công tổ Dị Văn sẽ ghi nhớ”
Hề Triển Vương vô cùng cao quý lãnh diễm đáp ừ một tiếng, cái đó nhất định phải nhớ kỹ đó, đợi khi nào tổ Dị Văn làm sạch chỗ này, thì yêu không làm không công đâu đó.
Úc Linh là một người bình thường, rất ít khi giao thiệp với người của chính phủ, cũng không biết nói gì, vì thế cũng đáp một câu lạnh lẽo tương tự như thế, vốn chẳng biết nên nói gì cả.
Tổ trưởng Ân cũng không để ý, là một tổ phó tổ Dị Văn, ông ta biết rõ đức hạnh của yêu, còn có Giang Úc Linh người này, dù sao đây là người đầu tiên kết hôn với đại yêu, cũng tương đương trong tổ Dị Văn rồi.
Tổ trưởng Ân sau khi biểu hiện lòng biết ơn của mình với hai vợ chồng người yêu xong, lại đi tới nơi khốn ma trận đang vây cương thi cấp tướng kia.
Tổ trưởng Ân dẫn theo bọn Tả Dật rời đi về phía khốn ma trận, Mễ Thiên Sư bàn giao xong nhiệm vụ nhếch miệng cười với Hề Từ.
“Lâm Bát đâu rồi?” Hề Từ hỏi.
“Đi tìm Lâm Đạt rồi, đoán chắc sắp tìm được” Mễ Thiên Sư đáp. Hề Từ ừ một tiếng, vẻ mặt không thấy gì, nói với anh ta, “Dẫn đường”
Mễ Thiên Sư đồng ý một câu với anh, rồi đi trước dẫn đường, vừa cao hứng nói, ‘Vẫn là Hề lão đại anh lợi hại, chúng tôi ở đây, cuối cùng cũng bức được đám hắc quỷ ra, tổ Dị Văn truy tra bọn chúng lâu như thế, lần này cuối cùng cũng có thể nắm bắt được chút ít, công lao này cũng không nhỏ nha”
Từ lúc Thân Đào đi tìm ấn giám phong thủy chạy tới gây chuyện ở thôn Ô Mạc, tổ Dị Văn đã đặc biệt tra ra Hắc Long này chuyện gây chuyện trong bóng tối là tổ chức thiên sư đối nghịch với tổ Dị Văn.
Bắt đầu từ mấy năm trước, tổ Dị Văn đã quan tâm đến tổ chức thiên sư này trong dân gian, tiếc là chúng giấu kỹ quá, vẫn không tra ra tin tức gì có lợi cả, mãi cho đến tận lúc ở thôn Ô Mạc kia, dựa vào trên người Thân Đào bắt đầu kéo tơ bóc kén dần, dần dần, nhóm Hắc Long Đường này cuối cùng cũng nổi lên mặt nước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...