Người Chồng Yêu

Lại ba ngày nữa trôi qua, cuối cùng Úc Linh cũng nhận được điện thoại của Hề Từ. Nghe giọng anh nói trong nháy mắt, tâm tình muộn phiền của cô trong mấy ngày nay cuối cùng cũng ổn, cô nói mà không có chút biểu cảm gì, “Em nghe bảo chuyện ở Mạc Trang, vẫn không thấy anh gọi điện thoại báo bình an cho em, em nghĩ không biết có nên đi máy bay tới tìm anh không nữa”

“Úc Linh, xin lỗi, anh trong mấy ngày qua rất bận, điện thoại di động bị nước vào hỏng rồi, anh không nhìn thấy tin nhắn của em, lúc trước thấy Mễ, mới biết em tìm anh”

Giọng Hề Từ vẫn ôn hòa dịu dàng như trước, giống như nước suối mát, rất êm tai dễ nghe, không có gì khác lạ cả.

“Hiện giờ anh thế nào rồi? Anh thực sự không sao đó chứ?” Cô nắm chặt điện thoại, cố sức để giọng trở nên bình thường.

Hề Từ bật cười truyền tới, trầm thấp, rất dễ nghe, “Anh thì sao có chuyện gì chứ? Rất tốt. Em cũng nghe Mễ nói rồi đó, mộ Tu la vừa được đẩy đi, những chuyện khác không lớn. Chỉ là bên này phải khắc phục hậu quả hơi nhiều, tạm thời vẫn chưa thể đi được’

“Vậy lúc nào thì anh có thể về?”

“Hm, chưa thể xác định được, có điều anh sẽ cố sức nhanh hơn” Hề Từ nói, lại hỏi, “Đúng rồi, em ở bên đó không có chuyện gì chứ? Ngày đó tiết Trung Nguyên không có chuyện gì chứ?”

Úc Linh liền kể lại chi tiết chuyện đêm tiết Trung Nguyên cho anh nghe, cuối cùng bảo, “Có mặt Tô Loan, em ở đây không sao. Anh ở bên đó rất bận sao ạ? Có cần bảo Tô Loan qua giúp không?”

“Không cần, Tô Loan vẫn nên ở lại bên cạnh em thì hơn, như vậy anh cũng có thể an tâm”

Hai người hàn huyên một lúc, nghe thấy giọng anh lộ vẻ uể oải, trong lòng cô càng lo hơn, như không có gì xảy ra bảo, “Hiện giờ anh đang nghỉ sao? Vậy em không làm phiền anh nữa”

Hề Từ nở nụ cười, dành thời gian hàn huyên chút với cô rồi mới cúp điện thoại.

Nghe thấy bên kia không còn âm thanh nào nữa, Hề Từ nắm chặt điện thoại, nằm tựa lên giường xếp, tóc dài rối tung, làn tóc đen như thác nước rơi xuống đất, đôi mắt màu tím thu lại vẻ dịu dàng, không còn tâm tình gì, vẻ mặt lại lành lạnh thêm.

Mễ Thiên Sư nghĩ thầm, “Hề lão đại, anh đừng nắm chặt điện thoại của tôi quá đo, tôi rất yêu thích nó lắm”

Hề Từ giương mắt nhìn anh ta, ném di động qua, nghĩ đến người ở thành phố B, trong lòng thấy hơi khó chịu, bảo, “Anh đi làm một cái điện thoại cho ta đi”

Chuyện này không thành vấn đề, Mễ Thiên Sư nói một câu với một tiểu thiên sư bên ngoài bảo anh ta đi làm.

Xong chuyện này, Mễ Thiên Sư ngồi cạnh, nhìn vẻ mặt hơi tái nhợt của anh, tái đến trong suốt, khiến hoa văn màu tím ở đuôi mắt như càng ngày càng đậm thêm, biết lần này anh bị thương không nhẹ, có điều trở về bình an là may lắm rồi.

Tầm mắt Mễ Thiên sư rơi xuống trên cổ anh, phát hiện ở cổ của anh có mấy cái rễ mạch máu màu tím vằn vện vậy, tựa như in lên làn da ăn vào máu vậy, khiến cho người ta có cảm giác yêu dị tà ác khó nói nên lời.

Anh ta vẫn thường thấy chuyện quỷ và yêu bị thương, nhưng đều là những loài quỷ, yêu cấp bậc thấp, không giống như Hề Từ cấp bậc đại yêu này, nếu họ bị thương, anh ta thật đúng không biết phải làm sao.

Đưa đi viện cũng vô dụng.

Anh ta lập tức thở dài bảo, “Anh không biết đâu, mấy ngày nay đại tiểu thư ngày nào cũng gọi điện tới đây hỏi thăm anh chừng nào anh rảnh  thì trả lời điện thoại, tôi suýt nữa thì lừa không nổi đại tiểu thư nữa. Tôi cảm thấy cô ấy nhất định biết anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng đại tiểu thư vẫn hành động bình thản, không bị mù quáng, nếu không mà mua vé bay tới đây thì… Có phải là rất thất vọng không?”

Phản ứng của Hề Từ là giật cho anh ta một cái.


Mễ Thiên Sư gào nhảy ra, cũng không biết cái đồ đánh lên người là từ đâu quật tới, đánh lên người rất đau, có thể thấy Hề Triển Vương bị lời anh ta nói làm cho mất hứng vô cùng, định cố cãi một hai câu cũng không nổi.

Chỉ cần gặp được chuyện của vị đại tiểu thư kia, Hề Triển Vương lại như một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch mất hết lý trí vậy.

Mễ Thiên Sư đứng xa một chút, nói tiếp, “May là đại tiểu thư có thể bình tĩnh, nếu như cô ấy chạy tới thật, chỉ sợ lại bị ma vật nấp trong tối vây đánh. Nghe nói mấy ngày nay ở ngoài Mạc TRang có dấu vết ma vật hoạt động, vết cắt ngọt, cắt từng gốc một, xem ra những người kia không hết hy vọng, nếu không thì…”

Nói đến đây Mễ Thiên Sư cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nếu không phải chuyện lần này dẫn đến mấy vị lão thái gia và đại yêu xảy ra chuyện, rồi mộ Tu La để lại một cái hố to, sao bọn họ còn nằm ở đây làm gì chứ? Đã chẳng sớm ra tay đối phó với những ma vật đáng ghét kia từ lâu rồi.

“Nghe người trong tổ chức nói, tổ trưởng Hà lần này không tính ỉm đi, đã liên hệ với giáo đình phương tây kia rồi, giáo đình sẽ phái mấy vị thần phụ tới đây tra xét. Hy vọng lần này có thể đập vào mặt chúng, đỡ cho bọn họ nghĩ đến giới thiên sư Đông phương dễ bị bắt nạt… Tôi cảm thấy ngoài mấy con Bella cùng Akass tập kích Mạc Trang ra, ở chỗ khác chắc hẳn vẫn còn ma vật ẩn nấp. Thể chất người đẹp Giang đặc biệt, cô ấy vẫn nên ngoan ngoãn ở lại thành phố B là tốt nhất, vì thế anh cũng đừng có quan tâm quá, cô ấy vẫn là người rất hiểu chuyện đó”

Mễ Thiên Sư an ủi đại yêu nằm trên ghế, biết hiện giờ tâm tình của anh đang buồn bã thất lạc.

Hề Từ không thèm liếc mắt nhìn anh ta, lấy một viên đá màu xám to bằng nắm tay từ trong bọc ra.

“Hả, đây là gì thế? Đá à?” Mễ Thiên sư tò mò hỏi.

Hề Từ xì một cái, “Anh nhìn cho kỹ đi”

Mễ Thiên Sư đến gần, nghiên cứu một chút, mới nhìn rõ vật này, “Thật sự giống như một loại trái cây kỳ lạ…. Có điều vẫn rất giống đá”

“Là quả Khổ Nhạc” Hề Từ đáp.

“Há? Hóa ra đây là quả Khổ Nhạc đó hả… Không đúng!” Mễ Thiên Sư phản ứng rất nhanh, định đưa tay ra lấy.

Hề Từ thuận tay ném cho anh ta, để mặc anh ta tự nghiên cứu.

Vật đó cầm trong tay nặng trình trịch, lại giống như một tảng đá, vỏ ngoài rắn đanh, có màu xám trắng, không có tý nét đẹp nào cả, rõ ràng chính là một tảng đá mà.

Có điều Hề Từ bảo nó là quả Khổ Nhạc, vậy nhất định là đúng rồi.

Hồi trước anh ta từng có hỏi qua lão thái gia nhà mình, lão thái gia cũng không biết hương an hồn, đúng là có nghe nói tới quả Khổ Nhạc, có người bảo món đồ này không phải là đồ vật nhân gian, mà sinh trưởng trong một cái gương thần kỳ, chỉ có người có duyên mới có thể đi vào nơi đó. Đây là truyền thuyết mấy trăm năm trước, sau đó dần không còn những truyền thuyết đó nữa, mãi cho đến tận bây giờ, có rất nhiều thiên sư vốn không biết có vật như vậy.

Huyền môn truyền thừa đến nay, đã không biết trải qua bao năm tháng, đã từng có rất nhiều thứ huyền hiệu hoặc đồ vật hiếm có đã biến thành Truyền Thuyết, mà những Truyền Thuyết đó lại đang dần trôi qua trong quên lãng, dần dần chẳng có một ai nhắc tới, chỉ có một số ít người đi trước ghi chú lại tình cờ nhắc tới mấy câu, có thể có người biết không nhiều.

“Vật này có ích gì?” Mễ Thiên Sư nghiên cứu không ra cái gì, hỏi vội.

“Không biết, có điều xem ra nó đã khô rồi” Hề Từ đáp lại.

“Chẳng nhẽ thứ này khô rồi, sẽ tự dưng biến thành một tảng đá sao?”


“Ai biết được”

Mễ Thiên Sư trả lại nó cho Hề Từ, hỏi, “Đúng rồi, món này anh lấy từ đâu vậy?”

“Tìm” Hề Từ thu nó lại, môi đỏ như máu chép chép, ‘Lần này mệnh không tuyệt, lúc rời khỏi uế khí dưới nền đất đúng lúc nhặt được mấy thứ”

Mễ Thiên Sư thì rõ, không kìm được lại nhìn về bên cạnh chút, thì thấy đứng cách đó không xa La Phách Phương được bọc chặt như bao và còn có thêm Cơ Băng Vương bọc trắng như một đống tuyết, so với bọn họ thì vết thương của Hề Từ vẫn còn là nhẹ, điều này có liên quan đến năng lực tịnh hóa của anh, lúc uế khí ở đó dâng trào, ngược lại có thể tịnh hóa ra không khí tinh khí cho họ, không đến mức bị thương quá nặng.

Có thể nói, người lần này mất tích bình an trở về từ dưới đất, cũng là nhờ có Hề Từ, không những đám uế khí kia đáng sợ mà điều đó thôi cũng đủ để những người và yêu này bị chôn ở đó, may mắn vẫn còn chút thời gian để bò ra ngoài, bất hạnh hơn thì chỉ sợ sớm đã bị uế khí nhiễm vào trong người, biến thành cái xác. Đến lúc đó mới chính là ác mộng.

Mễ Thiên Sư cũng không còn hỏi anh còn lượm được những món đồ kia thế nào nữa, mà hỏi, “Vết thương của anh sao rồi?”

“Chắc vẫn ổn” Hề Từ nghĩ chút, “Nhưng vẫn phải nhờ anh giúp hỗ trợ một chút”

Bất giác mặt mày Mễ Thiên Sư ủ rũ, “Muốn hỗ trợ tới lúc nào? Tôi cảm thấy chắc trong lòng Đại tiểu thư đã biết rồi”

Hề Từ nghẹn lời, chẳng còn ôm tia hy vọng gì, “Chỉ cần cô ấy không vạch ra thì coi như vẫn chưa biết đi”

Mễ Thiên Sư lại thấy thái độ trốn tránh của anh thật không thể coi được, không cẩn thận Đại tiểu thư thật sự đến giết đó.

***

Những ngày qua Úc Linh ngoài đi chụp cảnh quay ở vùng ngoại ô ra còn hầu hết đều ở nhà xem kịch bản.

Sau khi nói chuyện xong với Hề Từ, cô ở trong phòng di chuyển, Nhị Hắc cũng di chuyển theo cô, tiếp đó lại thấy cô gọi điện hỏi Lâu Duyệt, “Các cô bên đó tra thế nào rồi?”

Lâu Duyệt đang bận đến mức không ngóc dậy nổi, có điều lời đại tiểu thư hỏi không thể không đáp, bảo, ‘Đã tra ra một chút, chuyện lần này có liên quan đến người Hắc Long, nghe nói người ngành đặc biệt đã bắt giữ mấy kẻ tình nghi kia về rồi”

Úc Linh ồ một tiếng, hỏi, “Tình hình bên Mạc Trang thế nào rồi?”

“Tôi khuyên cô đừng tới, thiên sư bên đó đã xác nhận, còn có một con ma Akass vẫn đang nấp trong tối đợi cơ hội. Chủng loại ma Akass này cô cũng biết đó, chúng có ngoại hình giống người, giả làm con người vô cùng tiện, trí tuệ còn cao hơn loại Bella, nếu mà bị con Akass theo dõi thì cô sẽ rất nguy hiểm đó”

Lâu Duyệt tận tình khuyên bảo cô, vị đại tiểu thư này nhưng có yêu cổ quấn thân, yêu ma quỷ quái rất ưa thích cô, lại thêm cô có dung mạo đẹp nữa, nếu gặp phải Akass thì nhất định sẽ túm lấy cô uống máu.

Úc Linh nói tỉnh táo, ‘Cô yên tâm đi, tôi không đi, hôm nay tôi đã gọi điện nói chuyện với Hề Từ rồi”

Lâu Duyệt vừa kinh ngạc vừa vui mừng, “Thật sao? Vậy bọn họ đều trở về bình an cả chứ?”

“Không rõ nữa, Hề Từ không nói gì cả”


Nghe thấy câu nói ba phải, Lâu Duyệt đâu còn tâm trạng nói chuyện với cô nữa mà gác máy luôn.

Úc Linh cũng không vội, đợi Lâu Duyệt gọi điện tới.

Quả nhiên, hơn nửa giờ sau, Lâu Duyệt lại gọi điện thoại tới, rất cao hứng bảo, ‘Vừa nãy tôi hỏi rồi, những người mất tích đó đã trở về, lần này nhờ có Hề Triển Vương, bọn họ mới có thể trở về bình an, tuy chỉ bị thương chút, nhưng cũng không lớn. Đúng rồi, Hề Triển Vương cũng bị thương, có điều anh ấy bị thương không nặng lắm…”

Úc Linh yên tĩnh nghe Lâu Duyệt nói chuyện.

Thực ra cùng lúc gọi điện trong ngày với Lâu thiên sư, Úc Linh đã biết gần hết tin tức ở Mạc Trang qua Lâu Duyệt, cũng biết cả Hề Từ và nhân viên trong đó mất tích, sở dĩ không kích động chạy tới cũng là bởi còn có ma đang ẩn nấp chung quanh thành phố S nữa.

Cô quả thật muốn dẫn Nhị Hắc đi máy bay tới đó xem sao, nếu không một mình ở nhà ngồi chờ không yên tâm, cô có thể cũng không hy vọng Hề Từ khó khăn lắm mới trở về bình an, mà cô lại bị những con ma ẩn nấp ở Đông Phương kia hút máu cô.

So với loại yêu quỷ quái quấy nhiễu cô từ nhỏ tới giờ thì với sự tồn tại của loại ma này, cô khá kiên kỵ, lần tiết Trung nguyên này con ma kia suýt nữa xông thẳng vào nhà cô, cũng khiến cô biết loại sinh vật không phải con người này cũng khó đối phó.

Hết cách rồi, cô chẳng còn cách nào khác hơn là kiên nhẫn đợi chờ tin tức ở thành phố B kia thôi.

Mễ Thiên Sư làm cô đảo lộn mọi chuyện, chỉ trong nháy mắt cô lại biết gần như đủ hết từ chỗ Lâu Duyệt.

Hiện giờ Hề Từ đã trở về bình an, cô thở phào nhẹ nhõm, còn chuyện anh bị thương, anh không nói, cô cũng không cần biết, đợi anh về thì sẽ tính sổ với anh.

Hai ngày trôi qua, Úc Linh chuẩn bị ra cửa thì có người tiệm bán hoa đưa nước hoa quả tới cho cô. Người đưa nước hoa quả là Lâm Tứ.

“Tiểu thư Giang định ra ngoài ạ?” Lâm Tứ cười híp mắt hỏi.

Úc Linh nhìn anh ta một chút rồi mời anh ta vào bảo, “Giờ thì chưa”

Vì thế vốn định ra ngoài, nhưng nhìn thấy anh ta đến, nên thật không ra nữa sao?

Lâm Tứ được cô mời vào nhà uống trà, hơi thấy tê cả da dầu, có điều vẫn nhấc theo giỏ hoa quả vào theo, nhìn thấy Nhị Hắc đang nằm nhoài ở sân thượng hưởng thụ, kích động rất muốn đạp cho con chó má kia một cái.

Úc Linh tự rót cho anh ta chén nước hỏi, ‘Anh có thể liên lạc với Hề Từ không?”

“Hề Triển Vương ư?” Dáng vẻ Lâm Tứ đầy kinh ngạc, thấy người đối diện có một đôi mắt đen nháy đang nhìn mình chăm chăm, nhìn tới mức anh ta thấy run lên, cười khan bảo, “Hề lão đại không phải đi công tác sao ạ? Tôi sao có thể liên lạc được với Hề lão đại chứ, tôi…”

“Tôi biết anh ấy là yêu, anh cũng là yêu chứ?” Úc Linh cắt ngang lời anh ta, “Còn có Lâm Thứ, các anh đều đều yêu cả phải không?”

Lâm Tứ, “…”

Úc Linh không nhìn thấy bộ dạng định trốn chạy của anh ta, kêu một tiếng, “Nhị Hắc”

Nhị Hắc uy phong lẫm liệt đi tới, canh tại cửa, mắt chó nhìn anh ta chằm chằm.

Mồ hôi Lâm Tứ chảy xuống thành dòng, cố hỏi, “Tiểu thư Giang có điều gì cần sai bảo xin cứ việc nói đi ạ, có điều nếu cô hỏi chuyện về Hề lão đại, tôi chẳng cách nào nói cho cô biết được rồi, tôi chỉ là một tiểu yêu, vẫn cần sự che chở của Hề lão đại, đám huynh đệ bên dưới chỉ là xen lẫn trong loài người để bán lẻ thôi, không làm gì lớn cả”

Úc Linh ung dung thong thả bưng một tách nước lên nhấp một ngụm.


Lâm Tứ nghĩ ngợi chút, a một tiếng nói, “Đúng rồi, tôi nhớ ra ngành ăn uống Mai Ký, Điền Sản Dung Phi, tập đoàn Hồng Phi, Cẩm Phúc Ký… Những lão tổng đây đều là thuộc hạ của Hề lão đại, tôi có thể liên lạc với họ, để họ tới thăm dò ở thành phố S”

Lông mày Úc Linh giật giật, những lời này Lâm Tứ nói cô đều đã từng nghe thấy, hóa ra đều là sản nghiệp của loài yêu xen lẫn trong loài người sao?

“Họ đều là yêu cả ư?”

“Đương nhiên, thuộc hạ Hề lão đại đương nhiên là yêu rồi” Lâm Tứ nói đầy tôn sùng.

Úc Linh xoa cằm bảo, “Vậy thì làm phiền họ rồi”

“Không phiền không phiền, nên thế, nên thế!”

Sau khi tiễn Lâm Tứ đi, Úc Linh nắm điện thoại, nghĩ chút, vẫn không nên gọi điện thoại.

Tới tối Giang Vũ Thành lại nài con gái làm người trung gian chuyển lời cho ông và Úc Mẫn Mẫn.

Quỷ Hồn Úc Mẫn Mẫn vẫn rất yếu, nửa trong suốt, nhẹ nhàng, cứ như có một cơn gió tới thì có thể thổi bà bay được ngay, cũng không thể mở miệng nói chuyện, vì thế bà nói gì cũng dùng động tác tay, Úc Linh nhìn nhiều cũng hiểu được chút.

Sau được giao lưu với Úc Mẫn Mẫn Giang Vũ Thành rất thỏa mãn, bất giác hỏi, “Hề Từ và Mễ Thiên Sư bao giờ mới về?”

“Không biết ạ” Úc Linh hé mắt nhìn ba cô chút, hiếm khi thấy ông muốn Hề Từ về như thế, không cần hỏi cũng biết muốn Hề Từ mở mắt giúp ông.

Rồi mong Mễ Thiên sư cũng là muốn Mễ Thiên Sư vẽ cho lá bùa trị liệu cao cấp. Giang Vũ Thành thất vọng vô cùng, chỉ là thất vọng cũng hết cách rồi.

Lại hai ngày trôi qua, Úc Linh biết từ Lâm Tứ là Hề Từ có ý định về thôn Ô Mạc.

“Về thôn Ô Mạc ư? Trở lại làm gì thế?” Úc Linh buồn bực hỏi.

“Chẳng phải Hề lão đại bị thương đó sao?” Lâm Tứ vừa lo lắng, mặt cũng méo đến thương, “Tôi nghe Lâm Đạt nói, Hề lão đại bị thương không rõ, ngài ấy phải về dưỡng thương, mà dưỡng thương ở bên đó mới khỏi nhanh được” Nói rồi, bất giác không kìm được ngó cô một cái, không biết vị đại tiểu thư này biết được mức nào.

Úc Linh liếc mắt nhìn anh ta một cái.

Lâm Tứ lập tức cúi đầu, nói tiếp, ‘Tôi có mười anh em, Lâm Đạt là đại ca của tôi, thực lực cũng mạnh nhất, lần này anh ấy đi đến thành phố S đón Hề Triển Vương, đến lúc đó sẽ tiễn Hề Triển Vương về thôn Ô Mạc”

Đợi Lâm Tứ bẩm báo xong đi rồi, Úc Linh lập tức gọi cho Mễ Thiên Sư, hỏi ngay, “Hề Từ bị thương thế nào? Lúc nào thì anh ấy sẽ rời đi?”

Mễ Thiên Sư lại bị mộng ép, cố cười, “Người đẹp, Hề lão đại vẫn khỏe mạnh, cô…”

“Tôi biết hết rồi, là Lâu Duyệt nói cho tôi biết” Úc Linh đẩy bừa một người ra.

Mễ Thiên Sư có cảm giác bất đắc dĩ, không làm cách nào khác hơn, nói, “Anh ấy bị thương rất nặng, hiện giờ đã không còn cách nào trở lại hình dạng con người nữa rồi. Có điều cô cũng đừng lo, La Phách Vương và Cơ Băng Vương còn bị thương nặng hơn anh ấy, còn có cả lão thái gia nhà tôi nữa, hiện giờ vẫn đang nằm bệnh viện cứng đơ đó… Cô đợi chút, tôi bảo Hề Triển Vương gọi điện cho cô ngay”

Úc Linh ừ một câu.

Hề Từ nhanh chóng gọi điện tới, Úc Linh sau khi được kết nối, không đợi anh mở miệng, cô đã hỏi thẳng, “Anh lúc nào trở về thôn ô Mạc vậy, em được nghỉ một tháng, em sẽ tới tìm anh”

Hề Từ, “…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui