Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
“Chúng tôi không hiểu lắm”, mọi người cảm thấy khó hiểu.
“Nói cách khác, một bộ phận châm bạc đang kiểm soát phó phòng chủ, trong khi một bộ phận khác ở vùng ngực thì đang duy trì mạng sống cho ông ấy. Nếu như mọi người rút bất kỳ cây kim nào trên người ông ấy ra, cơ thể ông ấy lập tức bị cắn trả, nhẹ thì vỡ mạch, nặng thì nội thương, mà nặng nữa thì mất mạng. Loại thương thế này…rất khó cứu chữa. Nói cách khác, nếu chỉ dựa vào y thuật và dược vật của Kỳ Dược Phòng thì có khi không chữa được”, phòng chủ lên tiếng.
Dứt lời, đám đông cảm thấy da đầu tê dại.
“Số…châm này lại khủng khiếp đến thế sao?”, Huyền Dược bàng hoàng.
“Người đó rốt cuộc là ai mà lại có thể làm được như vậy chứ?”, Tử Dạ lầm bầm, mặt tái nhợt. Người có thể thi triển được châm thuật cao siêu như vậy khiến bọn họ cảm thấy hoảng sợ vô cùng.
“Dù là ai thì thù này chúng ta cũng phải trả!”
Phòng chủ lên tiếng: “Dám tới Kỳ Dược Phòng gây sự, dù là người của Yên Kinh thì cũng phải tính sổ với cậu ta”.
“Phòng chủ, người này mạnh quá, chúng ta….có thể đối phó nổi không?”, có người hỏi.
“Sợ cái gì? Giờ điều quan trọng là điều tra rõ kẻ này là ai! Mọi người có biết hắn là ai không? Ai biết?”, phòng chủ với ánh mắt tối sầm, hỏi đám đông.
Đám đông thất kinh, nhưng không ai lên tiếng. Ai cũng nhận ra, lần này phòng chủ đã tức giận thật rồi.
Thế nhưng người này đeo khẩu trang kín mít, mạo danh Mặc Tiểu Vũ tham gia thi đấu, nào ai biết thân phận thật của cậu ta chứ. Nhưng đúng lúc này, có tiếng bước chân loạng choạng đi tới.
“Phòng chủ. Người này, có lẽ tôi biết”, người này run rẩy nói.
“Minh Vũ”, phòng chủ nhìn và hỏi: “Cậu ta là ai?”
“Rất có khả năng là….thần y Lâm trong truyền thuyết!”, Minh Vũ tái mặt, trầm giọng.
“Thần y Lâm sao?”
Tất cả đều nín thở, nhìn Minh Vũ bằng vẻ không dám tin”
“Chắc chứ?”, phòng chủ hỏi ngược lại.
“Tôi không rõ, nhưng từ những gì người đó vừa thể hiện thì rất có khả năng…chính là thần y Lâm”, Minh Vũ nói với vẻ mặt mệt mỏi.
“Nếu đã vậy thì cử người gọi thần y Lâm tới đây đi”, phòng chủ lạnh lùng lên tiếng.
“Nhưng với tính cách của thần y Lâm thì e rằng không dễ thỏa hiệp đâu”, Minh Vũ lập tức thuật lại chuyện lúc ở Sùng Tông Giáo.
Mọi người nghe xong sự việc của thần y Lâm ở Sùng Tông Giá thì há hốc miệng.
“Phòng chủ, nếu người này đúng là thần y Lâm thì có thể mục đích của cậu ta chỉ là Hà Linh Hoa thôi. Tôi nghĩ cậu ta sẽ không gây rắc rối cho chúng ta nữa đâu. Tôi thấy chuyện này nên đến đây thôi…”, Minh Vũ để lộ vẻ sợ hãi.
Sau chuyến đi tới Sùng Tông Giáo thì hình ảnh thần y Lâm đã để lại một cái bóng âm trong đầu Minh Vũ.
Nhưng rõ ràng là phòng chủ không chịu.
“Sợ cái gì. Kỳ Dược Phòng chúng ta không sợ! Tạm thời chưa nói tới kẻ này có phải kẻ đầu sỏ gây họa ngày hôm nay hay không, dù không phải thì tôi cũng phải hỏi cho ra nhẽ. Cậu ta dám nói không phải sao? Trong giới y thuật Hoa Quốc này, lẽ nào Kỳ Dược Phòng lại không bằng một thần y Lâm?”, phòng chủ hét lên, phất tay: “Giảng sư Hạ An”.
“Phòng chủ!”
“Sắp xếp người đi Giang Thành một chuyến tôi muốn gặp thần y Lâm!”
“Dạ”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...