Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Ở chỗ vết thương không còn máu chảy. Chỉ trong chốc lát, vết thương bắt đầu kết vảy, hơn nữa… bàn tay bị đứt của Lâm Chính lại cử động được.

“Chuyện… Chuyện này không thể nào!”.

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

Giảng sư Tư Đồ cũng trợn tròn mắt, sững sờ nhìn cảnh tượng khiến người ta khiếp sợ ấy…

Lâm Chính lấy điện thoại ra xem giờ, thản nhiên nói: “Vừa đúng năm phút! Vậy… bây giờ là ai thắng đây?”.

Những người trước đó còn nghi ngờ và chế nhạo Lâm Chính lập tức im miệng, ai nấy đỏ bừng mặt, không nói nên lời.

Y thuật ảo diệu như vậy, dù là kẻ ngốc cũng nhìn ra được anh đã hoàn toàn áp đảo giảng sư Tư Đồ…

Giảng sư Tư Đồ thở ra một hơi, khẽ giọng nói: “Mặc Tiểu Vũ, y thuật của cậu cao hơn tôi, cậu thắng rồi”.

Lúc nói những lời này, giảng sư Tư Đồ như già đi mấy tuổi.

“Thầy!”, Tử Dạ nghẹn ngào gọi một tiếng.


“Trường Giang sóng sau xô sóng trước, quả nhiên là tôi già rồi”, ông ta thở dài nói.

“Giảng sư Tư Đồ đừng nói vậy, thầy đã cố hết sức rồi, chuyện này không trách thầy!”.

“Đúng vậy, ai có thể ngờ được thắng nhóc này lại siêu phàm như vậy”.

Các giảng sư vội vàng an ủi.

Dù cho bây giờ tâm trạng bọn họ cũng không bình tĩnh được.

Tất cả mọi người có chút hoảng hốt.

Minh Vũ ở bên này cũng sững sờ.

Đương nhiên, Thiên Mạch cũng không khá hơn, cô ta đâu ngờ được thực lực của thần y Lâm lại đáng sợ như vậy.

“Xem ra… mười lăm giọt Lạc Linh Huyết này không dễ lấy được!”.


Cô ta âm thầm lẩm bẩm, giọng nói trong tai nghe thì đã bùng nổ.

Trong lúc mọi người đang kinh ngạc bởi khả năng gần như khởi tử hồi sinh kia, trong đám đông bỗng nhiên vang lên một giọng nói.

“Cậu không phải Mặc Tiểu Vũ, rốt cuộc cậu là ai?”.

Lời này vừa nói ra, tất cả đều yên lặng…

Tiếng nói vang lên giống như nhát búa đánh thức đám đông.

“Đúng vậy, chắc là không phải Mặc Tiểu Vũ rồi”.

“Tôi ở cùng ký túc xá với cậu ta, tôi nhớ cậu ta không hề lợi hại như vậy…”

“Trình độ của Tiểu Vũ như thế nào có lẽ chúng ta đều biết. Hơn nữa, nếu cậu ta lợi hại như vậy thì sao phải tới Kỳ Dược Phòng làm gì? Hơn nữa người này đeo khẩu trang, nhìn không rõ là ai. Cậu ta thật sự là Mặc Tiểu Vũ sao?”

“Chắc chắn không phải. Rốt cuộc cậu là ai?”

Sự nghi ngờ càng lúc càng lớn. Mọi người nhìn Lâm Chính và cảm giác có gì đó không ổn. Bởi vì người này khác xa những gì mọi người tưởng tượng. Nếu Kỳ Dược Phòng có một người xuất sắc như vậy thì họ không thể nào không biết tới.

Phùng Thạch chưa từng gặp mặt Mặc Tiểu Vũ. Người của Kỳ Dược Phòng đông như vậy đương nhiên bọn họ không thể nào biết tất cả các học sinh được.

Minh Vũ cũng sững sờ. Bà ta nhìn Lâm Chính bằng vẻ hoang mang, sau đó tái mặt giống như nhớ ra điều gì đó. Cả cơ thể bà ta run lên. Thiên Mạch ở bên cạnh tỏ vẻ nghi ngờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui