Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Huyền Dược bước lên trước mấy bước, nhìn Lâm Chính bị bao vây, thở dài: “Tiểu Vũ, sao cậu phải khổ như vậy? Kết cục khi đối đầu với Kỳ Dược Phòng là gì chắc cậu hiểu rõ chứ! Mau đặt món đồ đó xuống, đừng phản kháng, các thầy cô chắc chắn sẽ khoan hồng cho cậu”.
“Khoan hồng? Cậu nghĩ tôi thật sự quan tâm đến Kỳ Dược Phòng nho nhỏ này sao?”, Lâm Chính lạnh lùng hừ: “Rõ ràng tôi đã được hạng nhất, nhưng Kỳ Dược Phòng lại âm thầm giở trò, sắp xếp trước, còn bẻ cong sự thật trước mặt mọi người, đổi trắng thay đen. Nơi bất công bất nghĩa thế này có gì đáng để lưu luyến? Chẳng lẽ các người cho rằng có thể học được điều gì ở đám người này sao?”.
Nghe vậy, Huyền Dược lập tức sững sờ.
Nhưng các giảng sư và phần lớn học sinh ở xung quanh đều bùng nổ.
“Súc sinh! Cậu nói cái gì?”.
“Cậu… Cậu dám xúc phạm Kỳ Dược Phòng chúng tôi?”.
“Khốn nạn! Cậu gan thật!”.
“Tôi thấy cậu không muốn sống rời khỏi đây nữa rồi đúng không?”.
“Quỳ xuống cho tôi, hôm nay cậu không tạ tội trước Kỳ Dược Phòng chúng tôi, cậu đừng hòng rời khỏi đây!”.
Người xung quanh không ngừng gào lên, các giảng sư và học sinh đều chỉ trích Lâm Chính, còn có người muốn xông lên đánh Lâm Chính.
“Yên lặng hết cho tôi!”.
Phùng Thạch quát lên.
Mọi người mới im lặng.
Sắc mặt Phùng Thạch rất khó coi.
Ông ta không hiểu vì sao Mặc Tiểu Vũ lại cố chấp với Hà Linh Hoa như vậy, nhưng dù có nói thế nào, hôm nay Kỳ Dược Phòng cũng đã mất hết thể diện.
Ông ta đã nghe thấy tiếng đàm tiếu và tiếng bàn tán của đám đông.
Sau chuyện ngày hôm nay, e rằng cả nước sẽ chê cười chuyện hoang đường xảy ra ở Kỳ Dược Phòng này…
“Phó phòng chủ!”.
Nhìn thấy Phùng Thạch đi đến, mọi người tự động nhường đường.
Lúc này, Lâm Chính một tay nắm chặt chiếc hộp, tay kia đã lấy châm bạc ra, chuẩn bị ra tay.
Chuyện đến nước này đã không thể quay đầu được nữa, dù thế nào cũng không thể hối hận.
Lâm Chính đã chuẩn bị sẵn sàng mở đường ra khỏi Kỳ Dược Phòng.
“Mặc Tiểu Vũ, thiên phú của cậu không tệ, hơn nữa biểu hiện của cậu ngày hôm nay cho thấy, hình như cậu còn nắm giữ văn hiến y học cổ điển đúng không?”, Phùng Thạch nhìn chằm chằm Lâm Chính, nhỏ giọng nói.
“Phó phòng chủ muốn nói gì?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Giao Hà Linh Hoa ra, đồng thời xin lỗi tôi, tự kiểm điểm trước mặt tất cả khách khứa, nếu thế tôi có thể giảm nhẹ tội cho cậu. Cậu thấy thế nào?”, Phùng Thạch lên tiếng.
Hiển nhiên, ông ta sẽ không từ bỏ hạt giống tốt như Mặc Tiểu Vũ.
Chưa nói tới thực lực của Mặc Tiểu Vũ, chỉ riêng chuyện cậu có thể trả lời được thiên cổ nan đề đó đã đủ khiến Kỳ Dược Phòng coi trọng.
Nhưng Kỳ Dược Phòng đã thỏa thuận với thế lực đằng sau Tiêu Sĩ Kiệt, Hà Linh Hoa chắc chắn phải giao cho Tiêu Sĩ Kiệt, nếu không Kỳ Dược Phòng sẽ gặp rắc rối lớn. Cho nên dù có thế nào, Mặc Tiểu Vũ cũng không thể mang nó đi được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...