Cho nên, ý của Phùng Thạch là áp chuyện này xuống trước, bất kể thế nào, tốt nhất là đóng cửa tự giải quyết.
Nhưng rõ ràng Lâm Chính sẽ không từ bỏ ở đây.
“Mặc Tiểu Vũ, cậu muốn thế nào?”, giảng sư Tư Đồ nhẹ giọng hỏi.
“Người em đã đắc tội không nhiều, cũng chỉ có Vương Băng Điệp, La Phú Vinh… À, còn một người nữa tên là Tây Nhu Thiến. Em hi vọng các thầy cô công bố mấy người này ra, sau đó để bọn họ xin lỗi em trước mặt mọi người, tuyên bố hình phạt đối với bọn họ”, Lâm Chính bình tĩnh đáp. . Google t𝘳a𝙣g 𝙣ày, đọc 𝙣gay khô𝙣g quả𝙣g cáo ﹏ t 𝘳umt𝘳uye𝙣.𝖵N ﹏
Các giảng sư nghe vậy thì hơi căng thẳng.
Ba người đó nằm trong thập đại thiên tài.
Ba người đó bị công khai trừng phạt thì chẳng phải hủy hoại bọn họ hay sao?
“Không được!”.
Những người khác còn chưa lên tiếng, Phùng Thạch đã quát lên.
“Vậy cùng lắm em không tham gia cuộc thi Giám Dược này nữa, có lẽ Kỳ Dược Phòng này em cũng không ở lại được nữa, đúng không?”, Lâm Chính tỏ ra không hề gì.
“Mặc Tiểu Vũ, hi vọng cậu đừng tùy hứng!”, Phùng Thạch âm thầm siết tay, nghiêm túc nói: “Kỳ Dược Phòng không phải chỗ cho cậu hành động tùy tiện. Cho dù có thể các học sinh này đã hại cậu, nhưng cũng phải có chứng cứ mới được! Không có chứng cứ, chúng tôi không thể tùy tiện đưa ra quyết định không công bằng cho bất cứ học sinh nào! Hi vọng cậu hiểu điều này!”.
“Vậy ý của phó phòng chủ là…”.
“Muộn nhất là trước khi cuộc thi kết thúc, chúng tôi nhất định sẽ điều tra chuyện này rõ ràng, sau đó mới nghiêm trị người đã hại cậu, đồng thời để người đó xin lỗi cậu trước mặt mọi người”, Phùng Thạch nói.
“Nếu vậy, chuyện này em sẽ nói cho các thầy cô sau khi cuộc thi này kết thúc”, Lâm Chính nhún vai, nói.
Vẻ mặt mọi người đều mất tự nhiên.
Thằng nhóc chết tiệt này, dám mặc cả với các giảng sư và phó phòng chủ? Cậu ta tưởng cậu ta là ai?
Mọi người đều căm phẫn bất bình, nhưng không làm gì được Lâm Chính, chỉ đành lựa chọn thỏa hiệp.
“Các thầy cô, phó phòng chủ, xin hỏi em có thể vào vòng thứ ba không?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
Ánh mắt Phùng Thạch dao động, khẽ giọng đáp: “Đương nhiên được, câu trả lời của cậu rất hoàn hảo!”.
“Cảm ơn thầy cô”.
Lâm Chính khẽ gật đầu, sau đó quay về vị trí của mình dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.
Bên phía các giảng sư thì bực dọc lên tiếng.
“Cái quái gì thế, thằng nhóc đó đúng là ngang ngược!”, giảng sư Chu tức giận thổi râu trợn mắt, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Đúng là lỗ mãng, cậu ta tranh đua trong cuộc thi Giám Dược này không phải cũng vì muốn trở thành người dự bị kế nhiệm chức phòng chủ sao? Bây giờ đắc tội với phó phòng chủ, dù cậu ta có giành được hạng nhất, sau này còn sống yên ở Kỳ Dược Phòng được không?”.
“Đúng vậy!”.
Mấy vị giảng sư nhỏ giọng nói.
Phùng Thạch không nói gì, chỉ yên tĩnh quan sát Lâm Chính.
Hiện trường thì đã sôi sục từ lâu.
Khán giả châu đầu ghé tai, không biết Mặc Tiểu Vũ kia đã nói những gì với các vị giảng sư.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...