Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Lâm Chính hơi nhíu mày, không nói gì, bước ra khỏi phòng tuyển thủ trong ánh mắt của mọi người, tiến về phòng nghỉ của Thiên Mạch.

“Chuyện này là sao? Em trai cô ở Kỳ Dược Phòng bị rất nhiều người ghét à?”, Lâm Chính hỏi.

“Xin lỗi anh Lâm, tôi vừa gọi cho em tôi, hình như… gần đây nó đã làm một chuyện rất tồi tệ”, Thiên Mạch lắc đầu, nói đầy áy náy.

“Chuyện rất tồi tệ? Là chuyện gì?”, Lâm Chính hỏi.

“Chuyện này phải kể từ ba ngày trước, em trai Mặc Tiểu Vũ của tôi là một chàng trai còn trẻ người non dạ, còn Tây Nhu Thiến kia là thiên chi kiều nữ đứng thứ sáu trong bảng thập đại thiên tài. Cô gái đó tài hoa hơn người, dung mạo tuyệt trần, có thể nói là tình nhân hoàn hảo trong lòng rất nhiều người. Tiểu Vũ đương nhiên cũng không ngoại lệ, cũng sinh lòng hảo cảm với Tây Nhu Thiến. Ba ngày trước, trong một lần hoạt động hái thuốc do Kỳ Dược Phòng tổ chức, Tiểu Vũ và Tây Nhu Thiến được phân cùng một nhóm, anh không biết Tiểu Vũ vui mừng đến mức nào đâu, thế nhưng… lỗi lầm cũng nằm ở đây. Nữ thần trong mộng gần trong gang tấc, Tiểu Vũ thực sự không nhịn được, liền cưỡng chế ôm Tây Nhu Thiến. Ai ngờ Tây Nhu Thiến phản kháng kịch liệt, không những tát nó một cái mà còn định tố cáo nó cưỡng hiếp!”.

“Nhưng rồi Tây Nhu Thiến vẫn ém chuyện này đi, dù sao cô ta cũng không muốn làm to chuyện này. Nếu không dù khai trừ Tiểu Vũ, thì thanh danh của cô ta cũng bị ảnh hưởng. Nhưng không ngờ chuyện này vẫn bị lộ… Hazz… Hiện giờ sợ là ai cũng muốn đánh Tiểu Vũ…”

Thiên Mạch nói đến đây, sắc mặt đầy bất đắc dĩ và áy náy.

“Nếu vậy thì hôm nay tôi không được yên thân rồi”, Lâm Chính nhíu mày nói.


“Anh Lâm, xảy ra chuyện như vậy tôi thấy rất có lỗi, nhưng chúng tôi thực sự không còn cách nào khác”, Thiên Mạch nhún vai nói: “Nếu không được thì anh có thể rời khỏi Kỳ Dược Phòng, như vậy cũng có thể bớt phiền phức”.

Lâm Chính nhìn cô ta một cái đầy thâm ý, sau đó bình thản nói: “Tôi đến đây là để lấy Hà Linh Hoa, lấy được Hà Linh Hoa tôi sẽ đi, còn những chuyện khác tôi không quan tâm, cũng sẽ không gánh họa thay”.

Dứt lời, Lâm Chính xoay người rời đi.

Thiên Mạch nhìn anh, khuôn mặt nở nụ cười như có như không.

Chờ Lâm Chính đi rồi, Thiên Mạch mới lấy điện thoại ra, gọi đến một số.

“Thiên Mạch, La Phú Vinh gây rắc rối cho anh ta chưa?”.

“Rồi, nhưng anh ta quả thực có chút thủ đoạn, xử lý được cả La Phú Vinh”.


“Vậy sao? Ha ha, một La Phú Vinh vẫn chưa đủ đâu, người Mặc Tiểu Vũ đắc tội là Tây Nhu Thiến, người đàn ông đứng sau Tây Nhu Thiến là ai, thì cả Kỳ Dược Phòng đều biết. Haizz, muốn có mặt ở đó quá, tôi rất mong chờ xem Chủ tịch Lâm này còn có hành động kinh người nào nữa”.

“Mục đích của tôi là chờ Chủ tịch Lâm đánh bại Kỳ Dược Phòng thì sẽ ra tay lấy đi 15 giọt Lạc Linh Huyết kia, chứ không phải để đùa giỡn. Nhưng tôi cũng có thể quay chụp một ít cho mà xem”.

“Ha ha ha, vậy thì cảm ơn nhé”.

Lâm Chính không vào phòng tuyển thủ để đợi.

Dẫu sao mấy trăm cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào anh, khiến anh không tự nhiên.

Anh ngồi trên ghế ngồi ở hành lang, nhắm mắt nghỉ ngơi, yên lặng chờ đợi cuộc thi Giám Dược bắt đầu.

Bây giờ khách mời ở bên ngoài đã dần dần vào trong ngồi rồi. Ban giám khảo cũng bắt đầu ngồi xuống, Thiên Mạch cũng được mời qua.

Chờ mọi thứ sắp xếp xong, đến lượt tuyển thủ lên sân.

Cộc! Cộc! Cộc!

Tiếng giày cao gót gõ nện vào mặt đất vang lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui