Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
“Chủ tịch Mã, chúng ta đều là người trưởng thành, sao ông vẫn còn nói mấy lời ấu trĩ như vậy?”, Chu Đại Minh cười khẩy một tiếng, phất tay nói: “Giữ tên vô dụng của nhà họ Tô đó lại, tao muốn hiếp vợ nó trước mặt nó”.
“Ha ha ha ha, vâng ông chủ!”.
“Thú vị, thú vị, ha ha ha…”.
“Tôi đã chờ mong được nhìn thấy vẻ mặt của anh ta lâu rồi!”.
Bọn họ đều phấn khởi la lên.
“Dừng tay!”.
Tô Nhu vội hét lên.
Nhưng lúc này Chu Đại Minh đã không còn quan tâm đến cô nữa.
Mấy gã đàn ông cao to xông lên bắt người.
Chu Đại Minh cũng chuẩn bị cởi quần vào việc chính.
Tô Nhu run lẩy bẩy.
Mã Hải như người mất hồn.
Ngay khi đó…
Rầm!
Cửa lớn lại bị đạp ra.
Loạt soạt…
Nhiều người mặc áo đen ùa vào phòng, rút súng nhắm vào mấy gã đàn ông cao to và Chu Đại Minh.
Chu Đại Minh run rẩy cả người, động tác cứng nhắc.
Mấy gã đàn ông cao to giơ hai tay lên đầu, người cứng nhắc không dám hành động tùy tiện, trên mặt ai cũng đầy vẻ hoảng sợ.
Bọn họ không khỏi sửng sốt.
Một người phụ nữ mặc áo da chồn, trang điểm xinh đẹp bước vào.
“Cung Hỉ Vân?”.
Mã Hải mừng rỡ nhìn sang.
“Chị Vân?”.
Chu Đại Minh cũng kinh ngạc, sau đó sắc mặt trở nên trắng bệch.
Cung Hỉ Vân cũng đã đến.
Chu Đại Minh cảm thấy nguội lạnh trong lòng.
“Đặt hết súng xuống cho tôi!”, Cung Hỉ Vân trừng mắt nhìn mấy gã đàn ông cao to, lạnh lùng nói.
Mấy gã đó làm gì dám phản kháng? Vội vàng ném súng xuống đất.
Đùa gì chứ, trên đầu ai cũng có bốn năm khẩu súng chĩa vào, bọn họ đâu dám hành động tùy tiện.
Cung Hỉ Vân chạy tới, đạp vào bụng Chu Đại Minh.
“Ối!”.
Chu Đại Minh kêu lên thê thảm, ngã xuống đất lăn lộn, vô cùng chật vật.
“Đồ chó, không biết khách sạn này là ai bảo kê à? Dám đến đây giở thói ngang ngược?”, Cung Hỉ Vân phẫn nộ quát lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...