Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần


Lương Vệ Quốc đã có lời nên Trịnh Tử Nhã cũng không thể ngó lơ những người khác. 
Cô đặt chén trà sang một bên, bình tĩnh nhìn Lương Vệ Quốc. 
“Ông Lương, chúng ta cũng có thể coi là người quen rồi, Tử Nhã cũng không vòng vo mà vào vấn đề chính luôn! Hôm nay tôi tới là mong ông cho cháu gái ông là Lương Huyền Mi ra đây để chúng tôi đưa về hiệp hội võ thuật tiến hành điều tra thẩm vấn”, Trịnh Tử Nhã nghiêm túc nói. 
Nghe câu này, mặt mày ai nấy đều thay đổi. 
Lâm Chính cũng bất giác cau mày, xem ra nhà họ Vân có quan hệ với người ở hiệp hội võ thuật. 
Không ít ánh mắt lập tức hướng về phía Lương Huyền Mi. 
Lương Huyền Mi nhìn sang Lâm Chính: “Anh Chính, trên đường anh đưa tiểu Điệp về trường xảy ra chuyện gì sao?” 
“Quả thực gặp chút rắc rối”, Lâm Chính gật đầu, kể lại đầu đuôi câu chuyện. 
“Nhà họ Vân thật quá đáng, anh đã nương tình như vậy rồi mà còn tìm tới hiệp hội võ thuật để đối phó với chúng ta.

Thật đáng ghét!”, Lương Huyền Mi tức tối nghiến răng. 
“Thái độ của hiệp hội võ thuật đối với nhà họ Lương nhạy cảm như vậy, nếu như đổi lại anh là người nhà họ Vân thì cũng sẽ tìm tới hiệp hội võ thuật nhờ họ ra mặt, dù sao bọn họ cũng có thể coi là phía nhà nước, quyền lực rõ ràng như vậy, muốn trị nhà họ Lương đương nhiên dễ dàng”, Lâm Chính điềm tĩnh nói. 

Lương Huyền Mi thở dài không đáp lời. 
“Xin hỏi thư ký Trịnh, Huyền Mi nhà chúng tôi phạm phải sai lầm gì sao? Vì sao hiệp hội lại muốn điều tra con bé?”, Lương Vệ Quốc hỏi với giọng khó hiểu. 
“Lương Huyền Mi bị nghi có liên quan đến việc làm hại thiếu gia nhà họ Vân – Vân Đề Tụ.

Theo như quy định của hiệp hội võ thuật, đệ tử Cổ Phái không được gây rối làm hại người bên ngoài, chúng tôi cần đưa cô ấy về thẩm vấn điều tra.

Nếu quả thực là cô ấy cố ý làm hại người khác thì chúng tôi phải căn cứ theo quy định xử phạt”, Trịnh Tử Nhã nói với vẻ mặt không chút biểu cảm. 
“Có chuyện này sao?”, Lương Vệ Quốc tỏ ra căng thẳng. 
“Các người đổ oan cho người khác! Hôm nay tôi căn bản không hề rời khỏi nhà họ Lương, sao có thể làm hại với tên ngu xuẩn Vân Đề Tụ được? Thư ký Trịnh, chị có thể hoài nghi tôi nhưng không thể đổ oan cho tôi! Tôi trong sạch”, Lương Huyền Mi đương nhiên không phải là người yếu đuối, lập tức lên tiếng phản bác. 
“Cho nên lần này tôi tới là đưa cô đi điều tra! Trắng đen thế nào chũng tôi sẽ trả cho cô trong sạch!” 
“Không phải tôi không hợp tác, mà có gì để điều tra sao?” 
“Nói vậy thì cô Lương không muốn phối hợp rồi?” trịnh Tử Nhã nheo mắt. 
Lời này thốt ra khiến không ít người nhà họ Lương biến sắc. 
Vẻ mặt của Lương Vệ Quốc cũng không được tự nhiên.

Nếu không phối hợp thì hậu qủa thế nào nhà họ Lương đương nhiên hiểu rõ. 
“Phối hợp với hiệp hội điều tra là nghĩa vụ của mỗi thành viên võ thuật cần làm.

Chỉ là trước mắt, hiệp hội không có bất cứ chứng cứ gì có thể chứng minh Vân Đề Tụ do Huyền Mi nhà tôi làm hại, còn chúng tôi chỉ có thể cung cấp bằng chứng đầy đủ rằng con bé vẫn luôn ở nhà họ Lương, không đi đâu cả.

Do vậy, tôi nghĩ rằng hiệp hội muốn hỏi Huyền Mi điều gì, cần con bé phối hợp gì thì hoàn toàn có thể tiến hành tại đây, không cần phải đưa con bé tới hiệp hội, như vậy thật sự quá rắc rối”, Lương Vệ Quốc cười điềm tĩnh, nói. 
“Nhìn ông của em dứt khoát không cho em tới hiệp hội kìa, sao nào? Đi tới hiệp hội thì rắc rối lắm sao?”, Lâm Chính hỏi với giọng khó hiểu. 
“Đương nhiên rồi, nếu như tới hiệp hội thì hiệp hội nhất định sẽ hạn chế sự tự do của em, sau đó lại hỏi em về võ học của đảo Vong Ưu.


Hiệp hội này cũng không đơn thuần đâu! Ở một ý nghĩa nào đó mà nói thì bọn họ nhằm vào em cũng là có mục đích”, Lương Huyền Mi khẽ giọng nói. 
Lâm Chính nghe xong chợt tỉnh ngộ. 
Trịnh Tử Nhã lúc này vẫn còn giận tím mặt, cô ta đập bàn trà rồi đứng dậy: “Lương Vệ Quốc, ông có ý gì? Ông muốn đối đầu với hiệp hội phải không?” 
“Tôi chưa bao giờ có suy nghĩ đó!”, Lương Vệ Quốc cau mày. 
“Tôi chỉ hỏi ông một câu, ông có giao người hay không?”, Trịnh Tử Nhã lạnh giọng nói. 
“Thư ký Trịnh, mọi việc đều có thể thương lượng, cô đừng nóng vội, chúng ta ngồi xuống bàn chuyện”, Lương Vệ Quốc vội mỉm cười nói theo. 
“Tôi không có thời gian lằng nhằng với ông.

Ông cho tôi một câu trả lời, giao người thì để Lương Huyền Mi đi với chúng tôi.

Nếu không giao người thì hậu quả thế nào ông tự biết”, Trịnh Tử Nhã hắng giọng. 
Lương Vệ Quốc hơi cau mày. 
“Thư ký Trịnh, cô tới đây để cướp người phải không?”, Lương Phong Nghiêm tức tối. 
Ban đầu Lương Huyền Mi bị người của đảo Vong Ưu đưa đi ông ta không hé nửa lời, lần này người của hiệp hội võ thuật tới đòi người, cho dù thế nào ông ta cũng sẽ không im lặng nữa. 
“Phong Nghiêm!”, Lương Vệ Quốc hạ giọng: “Nơi này không có chỗ cho cho cháu lên tiếng, im miệng”. 

“Bác ba, Huyền Mi là con gái của cháu, sao cháu không thể lên tiếng được?” 
Lương Vệ Quốc trầm ngâm. 
Trịnh Tử Nhã nghe vậy liền nheo mắt: “Xem ra nhà họ Lương muốn phản lại hiệp hội võ thuật rồi?” 
“Thư ký Trịnh, mọi chuyện đều có thể thương lượng, đừng làm ảnh hưởng tới hoà khí”, Lương Vệ Quốc vội nói. 
“Những lời thừa thãi không cần nói nữa, các ông đã từ chối yêu cầu của hiệp hội võ thuật thì cứ làm theo quy định của hiệp hội đi”, Trịnh Tử Nhã lãnh đạm nói, sau đó khẽ quay người phất tay. 
Ngay sau đó, một người thanh niên ngồi ở bàn cuối liền đứng dậy, bước lên trước chắp tay với nhóm người phía Lương Vệ Quốc. 
“Lương Vệ Quốc, quy định của hiệp hội thế nào ông chắc chắn không thể không hiểu! Chúng tôi là người thô bạo, không dùng miệng, chỉ dùng tay chân, nhà họ Lương các ông nhất định phải ứng chiến.

Đây là thành viên của hiệp hội, tuổi còn chưa quá ba mươi, trong nhà họ Lương các ông ngoài Lương Huyền Mi ra thì tìm cho chúng tôi một người chưa tới ba mươi tuổi đánh với cậu ta một trận, nếu thắng thì việc này chúng tôi bỏ qua, nếu thua, Lương Huyền Mi phải đi theo chúng tôi!”, Trịnh Tử Nhã trầm giọng, nói. 
Lương Vệ Quốc nghe vậy sắc mặt khó coi thấy rõ. 
“Xin thỉnh giáo!”, người thanh niên chắp tay lên tiếng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui