Một trăm triệu?
Người xung quanh không ai không trợn to mắt nhìn Lâm Chính, sau đó cười lớn.
“Ha ha ha ha…”.
“Cười chết tôi rồi!”.
“Anh bỏ ra một trăm triệu? Chọc tôi cười chết mất”.
Giọng nói vô cùng huênh hoang.
Dù là Trung Hồng có tu dưỡng rất tốt cũng không nhịn được nhếch khóe miệng.
“Một trăm triệu? Anh Lâm, hình như anh cảm thấy tôi không biết gì về anh nhỉ? Anh thật sự có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy sao?”, Trung Hồng mỉm cười hỏi.
“Đương nhiên…”, Lâm Chính đang định nói tiếp.
Tô Nhu ở cạnh lại quát lên: “Lâm Chính, anh im đi!”.
Lâm Chính không khỏi sững sờ, nghiêng đầu nhìn cô.
Tô Nhu tràn đầy tức giận, đè thấp giọng nói: “Đó là tiền của Chủ tịch Lâm.
Em cảnh cáo anh, đừng động vào tiền trong thẻ đen đó nữa, mau trả lại đi!”.
Hóa ra Tô Nhu nghĩ một trăm triệu mà Lâm Chính nói là tiền trong thẻ đen.
Dù trong thẻ đen đó đúng là có một trăm triệu tệ…
“Tiểu Nhu, chuyện đó…”.
“Anh đừng nói mấy lời thừa thãi nữa, em không muốn nghe.
Nói chung anh mau trả lại người ta đi là được! Đó không phải tiền của anh, anh dùng tiền đó không thấy lương tâm mình bất an sao?”, Tô Nhu cắn răng nói.
Lâm Chính thấy vậy, âm thầm thở dài, không nói nữa.
“Trung Hồng, tôi không muốn nói thêm gì với anh nữa, cũng hi vọng anh đừng nói mấy lời bậy bạ với chồng tôi.
Mời anh xuống xe ngay lập tức, tôi còn phải đến kịp giờ bay về Giang Thành”, Tô Nhu lạnh lùng nói.
“Tiểu Nhu, em thật sự không cho anh chút cơ hội nào sao?”, Trung Hồng âm thầm nhíu mày, nhưng lời nói vẫn thâm tình.
“Chẳng lẽ còn bắt tôi phải lặp lại lời nói lúc trước?”, Tô Nhu mất kiên nhẫn.
Cô ghét nhất là loại người mặt dày như vậy.
Lúc học đại học, không ít lần Tô Nhu bị một số ong bướm quấy rầy mãi không dứt, cho nên cô cực kỳ ghét hành vi này.
Vừa khéo Trung Hồng lại là loại người không có được thì cưỡng ép.
Anh ta sống đến tuổi này chưa bao giờ muốn thứ gì mà không có.
Tô Nhu trong mắt anh ta cũng chỉ là một món đồ, không từ thủ đoạn cũng phải có bằng được.
“Haizz!”.
Trung Hồng thở dài, trên mặt tràn đầy bất đắc dĩ và tiếc nuối.
“Tiểu Nhu, anh đã rất nhẫn nại thương lượng với em rồi, nhưng em lại quyết tuyệt đến vậy.
Nếu đã như thế thì không thể trách anh được rồi”.
“Anh muốn làm gì?”, Tô Nhu lập tức căng thẳng.
“Không muốn làm gì cả, chỉ muốn nói với em Hạ Kinh này là địa bàn của nhà họ Trung, chỉ cần anh không gật đầu, xuống khỏi chiếc xe này, hai người cũng không đến được sân bay.
Dù hai người có lên máy bay, chuyến bay đó cũng sẽ không bay được.
Tiểu Nhu, em có tin không?”, Trung Hồng mỉm cười nói.
Anh ta vừa dứt lời, Tô Nhu không khỏi kinh hãi.
Sao cô lại không tin?
Tập đoàn Trung Thập cắm rễ ở Hạ Kinh ít nhất cũng đã hơn năm mươi năm, nhà họ Trung cũng được xem là ông trùm nơi này.
Nghe nói năm xưa nhà họ Trung phất lên từ vùng xám, hơn hai mươi năm sau bố của Trung Hồng bắt đầu làm mỏ than đá, lúc đó mới dần dần chuyển thành trắng.
Mặc dù bây giờ là xã hội pháp trị, nhà họ Trung không thể một tay che trời, nhưng muốn đối phó với những cô gái như cô vẫn dễ như trở bàn tay.
Vẻ mặt Tô Nhu vô cùng khó coi, bàn tay nhỏ nhắn siết chặt, chỉ muốn đấm cho Trung Hồng ở trước mặt một cú.
Nhưng lúc này cô cũng không còn cách nào khác, vẻ mặt căng thẳng, không nói tiếng nào.
Trung Hồng thấy vậy, biết Tô Nhu có thể sẽ dao động.
Cũng phải, với hình thức này, cô còn tiếp tục cứng rắn sẽ không có kết quả tốt.
Nhưng Trung Hồng cũng biết không thể ép Tô Nhu quá mức.
Người phụ nữ này tính cách mạnh mẽ, nếu khiến cô túng quẫn, e rằng cô sẽ không tiếc giá nào.
“Tiểu Nhu, anh sẽ không có yêu cầu gì quá đáng với em, anh chỉ muốn ăn cơm, dạo phố, xem phim với anh.
Chỉ tối nay thôi, nếu em có thể làm cùng anh ba chuyện đó, sáng ngày mai, anh sẽ đích thân phái chuyên cơ đưa em về Giang Thành, được không?”, Trung Hồng nói đầy thâm tình.
Tô Nhu vẫn cúi đầu, không nói tiếng nào.
Lâm Chính thì sắp không nhẫn nại được nữa.
Anh lạnh lùng nhìn Trung Hồng, đã đang suy nghĩ nên giải quyết người này thế nào.
Trung Hồng Thì từng bước ép sát.
“Thế nào Tiểu Nhu? Ở lại thêm một đêm đi! Anh thật sự không có ý gì khác, anh chỉ muốn nhìn ngắm em thêm thôi.
Thật đấy, chỉ cần em đồng ý, ngày mai em nhất định có thể an toàn về được Giang Thành, cả người chồng ở rể của em nữa”, Trung Hồng nhìn chằm chằm Tô Nhu với ánh mắt nóng bỏng, còn Lâm Chính, từ đầu đến cuối anh ta không nhìn tới một lần.
“Xin lỗi, tôi từ chối!”.
Tô Nhu hít sâu một hơi, đột nhiên ngẩng đầu nói.
Ánh mắt Trung Hồng lạnh đi.
“Vì sao?”.
“Không vì sao cả, nếu không đi được máy bay, tôi sẽ đi tàu lửa, nếu không đi được tàu lửa, tôi sẽ ngồi xe về Giang Thành.
Nếu ngồi xe cũng không được thì tôi thà đi bộ về Giang Thành! Trung Hồng, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi là người có giới hạn, người ngồi bên cạnh tôi là chồng tôi, tôi không thể hẹn hò với người đàn ông khác, như vậy chẳng phải Tô Nhu tôi sẽ trở thành một người phụ nữ lăng loàn hay sao?”, Tô Nhu nói giọng khàn đặc.
“Em tưởng anh không biết gì sao? Em và kẻ vô dụng này chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa! Kẻ vô dụng này thậm chí còn chưa đụng vào tay em!”, Trung Hồng dường như đã bị chọc giận, lớn tiếng chất vấn.
Nhưng lúc sau, Tô Nhu đột nhiên nghiêng đầu, kề sát trán lại, hôn lên gò má Lâm Chính.
Trong nháy mắt, Trung Hồng như bị sét đánh.
Người kinh ngạc còn có Lâm Chính…
Gương mặt trắng nõn của Tô Nhu đỏ lên, nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng bình tĩnh.
“Bây giờ thì sao?”, cô thản nhiên nói.
Trung Hồng giận đến mức sắp nổ tung người, cơ thể cũng run rẩy.
“Được! Được! Tô Nhu! Đừng trách tôi không cho cô cơ hội! Con đường này là cô tự chọn đấy!”.
Trung Hồng tức giận, đột ngột quay người xuống xe.
Tô Nhu cũng nắm tay Lâm Chính bước xuống xe.
“Chúng ta về thôi!”, Tô Nhu lạnh lùng nói.
“Được!”.
Lâm Chính hơi ngây ra, nhưng vẫn gật đầu.
Thái độ của Tô Nhu kiên định như vậy khiến anh vô cùng tán thưởng, không ngờ vợ mình là người có ý chí, có nguyên tắc như vậy.
Đúng là xem thường cô rồi…
Chỉ là bọn họ mới đi chưa được mấy bước, người đi theo Trung Hồng đến đây ở xung quanh đã xông tới, bao vây hai người.
“Giữa ban ngày ban mặt, các người định làm gì?”.
Vẻ mặt Tô Nhu trở nên căng thẳng.
“Nếu cứ đi như vậy thì mặt mũi của tôi để đi đâu? Không phải cô rất quan tâm đến thằng chồng cô hay sao? Nếu đã như vậy, để tôi xem xem cô có thể bảo vệ anh ta hay không!”, Trung Hồng nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói: “Đánh cho tôi! Đánh gãy hai chân anh ta! Tôi muốn xem xem anh ta gãy chân rồi thì còn về Giang Thành thế nào!”.
“Anh điên rồi! Tôi sẽ báo cảnh sát!”.
Tô Nhu hoảng hốt, lập tức lấy điện thoại ra.
Nhưng giây sau, một vệ sĩ đã xông tới, cướp lấy điện thoại của Tô Nhu.
Tô Nhu sợ đến mức la lên thất thanh.
Sắc mặt Lâm Chính âm u lạnh lẽo, nắm đấm đã siết chặt.
Anh vỗ nhẹ vai Tô Nhu, xoay người, hờ hững nhìn Trung Hồng.
“Xem ra chúng ta đã kết thù kết oán rồi”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...