Nhìn thấy Lâm Chính rời đi, biểu cảm của chú Nam không được tự nhiên lắm.
Ông ta nhíu mày, đang suy nghĩ gì đó.
“Đưa tên phế vật này tới bệnh viện”, Chu Quý liếc nhìn người vẫn đang gào rú vì bị ghim lòng bàn tay lên trên mặt bàn, thấp giọng nói.
“Vâng thưa cậu Chu”.
Người bên cạnh gật đầu nói.
“Chú Nam, đừng để chút chuyện nhỏ này làm ảnh hưởng tới chúng ta, nào tới đây, chú ngồi đi, chúng ta ký hợp đồng trước đã nhé”, Chu Quý vội vàng cười đon đả.
“Chuyện này… vẫn nên đợi chút đã”, chú Nam chần chừ.
“Đợi cái gì nữa hả chú Nam, thời gian không chờ đợi con người đâu, ký hợp đồng sớm một chút, chúng ta cũng có thể sớm ngày khởi công, chú cũng có thể mau chóng kiếm tiền không phải sao? Lẽ nào… chú thật sự bị tên ở rể ban nãy doạ sợ rồi ư?”
“Ở rể?”
“Đúng thế, chú Nam, chú không biết người ban nãy là ai sao? Cậu ta là một tên phế vật chỉ biết ăn bám, đi ở rể nhà người khác! Chính là sâu mọt, rác rưởi của xã hội, loại người giống như vậy sẽ không phải là nhân vật lớn gì đâu, chú cứ yên tâm đi!”, Chu Quý vội vàng nói.
“Vậy sao? Tôi thật sự không biết cậu ta là ai, chỉ từng gặp cậu ta ở công ty Dương Hoa mà thôi”, chú Nam thầm thở phào.
Nếu như cậu Lâm này không phải người quyền quý gì thì quả thực ông ta chẳng có gì phải lo lắng.
Thế nhưng… nếu như thật sự chỉ là một tên đi ở rể thì tại sao Mã Hải lại phải rót trà cho cậu ta?
Chú Nam vẫn có hoài nghi rất lớn.
“Vậy mới phải chứ, chú Nam, chú suy nghĩ nhiều quá rồi, loại người này chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi, không cần phải bận tâm làm gì”, Chu Quý cười nói.
Chú Nam gật đầu, bình thản nói: “Nếu đã như vậy thì chúng ta cùng ký hợp đồng đi!”
“Được! Được! Chú Nam, mời chú qua bên này!”, Chu Quý vui sướng, vội vàng nói.
Chú Nam gật đầu sau đó đi về phía bàn tròn.
Nhưng đúng vào lúc này, điện thoại của một người đàn ông phía bên cạnh vang lên.
Người đàn ông lập tức rút điện thoại ra, liếc nhìn màn hình hiển thị rồi lập tức đưa cho chú Nam.
“Ai gọi tới thế?”, chú Nam hiếu kỳ hỏi.
“Sếp Mã của công ty Dương Hoa”, người đàn ông trả lời.
“Cái gì?”
Chú Nam ngơ ngác, trong lòng có cảm giác chẳng lành.
Ông ta do dự một lát, sau đó vẫn ấn phím nghe, cười ha ha nói: “Sếp Mã, sao lại có thời gian rảnh gọi điện thoại cho lão già tôi thế này?”
Ông ta cố gắng để cho giọng điệu của mình trở nên thoải mái một chút.
Thế nhưng giọng điệu của đối phương rõ ràng không như vậy.
“Ông Hàn Nam! Chào ông, có chuyện muốn nói với ông đây”.
“Sếp Mã, xin hỏi là chuyện gì vậy?”, chú Nam dè dặt hỏi.
“Ông Hàn Nam, tôi gọi tới để thông báo với ông, kể từ lúc này, tất cả hợp tác của công ty Dương Hoa với ông đều sẽ bị huỷ bỏ, tất cả hợp đồng đã ký kết đều không còn hiệu lực, mong ông có thể hiểu rõ”, Mã Hải phía đầu dây bên kia bình thản nói.
Nghe vậy, chú Nam có cảm giác như sét đánh ngang tai!
“Sếp… sếp Mã, chuyện này…chuyện này là sao? Lần trước không phải chúng ta đã đàm phán xong rồi ư? Tại sao lại đột nhiên huỷ bỏ hợp đồng? Sếp Mã, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Chú Nam gấp gáp hỏi.
Tút tút tút…
Đầu dây bên kia chỉ còn lại những tiếng tút dài, đối phương đã cúp máy.
Chú Nam cầm điện thoại, cả người đều sững sờ.
“Chú Nam, sao thế?”
Chu Quý cầm hợp đồng, thắc mắc.
Thế nhưng chú Nam vẫn đang thất thần.
“Chú Nam, mau tới ký hợp đồng đi, đừng nghĩ chuyện của người đó nữa!”, Chu Quý cười ha ha bước tới.
Thế nhưng chú Nam lại vung tay giáng thẳng một cú tát lên trên mặt Chu Quý.
Bốp!
Âm thanh cái tát vang lên rất rõ.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra.
“Ký cái con mẹ cậu!”, chú Nam chửi rủa.
Chu Quý bị đánh cho lùi ra sau hai bước, trên mặt là vết bàn tay hằn đỏ, hai mắt trợn tròn, nhìn ông ta với vẻ không thể tin nổi.
“Chú…chú Nam?”
“Lần này ông đây bị cậu hại thảm rồi! Cái loại đần độn nhà cậu!”
Chú Nam tức tới độ không ngừng mắng chửi, sau đó hô lên với đám tay sai phía bên cạnh, nói: “Mau, đuổi theo đưa cậu Lâm ban nãy về đây cho tôi! Mau!”
“Được, thưa chú Nam!”
Người phía bên cạnh lập tức chạy đi.
Chú Nam cũng vội vàng chạy ra bên ngoài.
Thế nhưng vừa bước tới cửa, ông ta như lại nghĩ tới điều gì đó, quay phắt đầu lại trừng mắt nhìn Chu Quý, nói: “Tên béo chết tiệt, nghe đây cho tôi, nếu như lần này chuyện hợp tác của tôi với Dương Hoa không thành thì ông đây sẽ lột da của cậu ra!”
Nói xong ông ta chạy khỏi cửa.
Chu Quý ôm mặt đứng đờ ra tại chỗ, cả người sững sờ.
“Chuyện này… chú Nam này bị làm sao vậy?”
“Sao ông ta lại nổi giận vô cớ như thế chứ?”
“Chúng ta cũng không chọc tới ông ta? Lão già này điên rồi hay sao?”
Mọi người đều hết sức kinh ngạc, không hiểu gì.
“Mẹ kiếp, lão già sắp chết! Nếu không phải vì bàn chuyện làm ăn thì làm gì có chuyện ông đây phải nhìn sắc mặt của ông ta? Tên chó má này rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt à?”
Chu Quý vừa hoàn hồn lại, lập tức chửi ầm lên, cực kỳ phẫn nộ.
Tát mình ngay trước mặt bạn bè, đây rõ ràng là một sự sỉ nhục quá lớn!
“Anh Chu, giờ phải tính sao đây?”, Tiểu Yến tiến lên trước, cẩn thận hỏi.
“Tính sao nữa? Ông đây dễ bị bắt nạt như vậy à? Tôi lập tức gọi điện về nhà, mặc dù Chu Quý tôi không có gì nổi trội, nhưng tốt xấu gì cũng mang họ “Chu”, ông ta không nể mặt người nhà họ Chu thì chúng ta việc gì phải nể mặt ông ta? Ông ta muốn lật mặt thì chúng ta cũng chơi tới cùng!”
Chu Quý mắng chửi, sau đó lập tức rút điện thoại ra gọi về nhà.
Sau khi Chu Quý thêm mắm dặm muối kể lại sự việc cho người nhà họ Chu nghe, người nhà họ Chu cũng hoàn toàn phẫn nộ, lập tức gọi cho Hàn Nam….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...