Nhìn quà tặng trên bàn cùng những lời nói ngọt ngào, Tô Nhu chỉ biết im lặng.
Không thể phủ nhận biểu hiện của Trung Hồng quá hoàn hảo.
Khuôn mặt tuấn tú, lời nói dịu dàng, ánh mắt đám đuối cộng thêm với gia thế ưu tú.
Những điều trên khiến cho các cô gái phải mê đắm là điều đương nhiên.
Trung Hồng cũng tin, dù anh ta không thể có được Tô Nhu ngay lập tức thì cũng có thể lấy được thiện cảm của cô.
“Anh Trung, chúng ta hình như chưa gặp nhau bao giờ nhỉ?”, Tô Nhu liếc nhìn quà tặng trên bàn.
Cô nói với vẻ bình tĩnh.
Không ai nhớ ngày sinh nhật của cô, thậm chí Trương Tinh Vũ và Tô Quảng đều ngó lơ sau khi cô tròn 20 tuổi.
Dần dần cô cũng quên luôn ngày sinh của mình.
Thật không ngờ cậu Trung lại chu đáo như vậy.
Dù Tô Nhu biết là Trung Hồng có mục đích riêng.
“Đúng là chúng ta chưa gặp mặt bao giờ nhưng Tô Nhu, trên đời này tồn tại thứ gọi là duyên phận.
Người có duyên thì dù xa cách bao nhiêu cũng gặp.
Còn kẻ vô duyên thì dù có ở trong cùng một căn phòng cũng như người dưng.
Tôi thấy chúng ta rất có duyên.
Lần đầu gặp cô tôi đã ngỡ như là quen biết từ lâu rồi.
Tô Nhu, cô có hiểu được cảm giác đó không?”, Trung Hồng nói giọng dịu dàng.
“Xin lỗi, tôi không thể”, Tô Nhu lắc đầu.
Trung Hồng giật mình, sau đó bật cười: “Xin lỗi Tô Nhu, có lẽ do tôi đường đột quá.
Nếu như tôi khiến cô thấy không thoải mái thì mong cô thông cảm.
Tôi không có ý gì khác.
Chỉ là muốn chúc mừng sinh nhật cô.
Dù sao thì chúng ta cũng là đối tác mà.
Và như vậy thì cũng coi như là bạn bè đúng không”.
“Nếu là bạn thì đương nhiên không thành vấn đề”, Tô Nhu gật đầu.
“Vậy làm bạn, chỗ quà này cô nhận nhé.
Chắc cũng không thành vấn đề chứ?”, Trung Hồng mỉm cười.
Tô Nhu thật không ngờ Trung Hồng lại dắt cô lượn một vòng quanh chủ đề như vậy.
Cô hé miệng, không biết nói gì nên đến cuối cùng đành phải gật đầu.
Trung Hồng thầm thở phào.
Lúc này người phục vụ mang rượu vang vào.
“Chúc mừng sinh nhật! Cheers!”, Trung Hồng nâng ly.
“Cảm ơn!”, Tô Nhu cũng nâng ly, nhấp một ngụm nhỏ.
Lúc này, cả không gian lập tức tối om.Tô Nhu giật mình.
Ánh đèn đột nhiên rọi vào một chiếc đàn piano ở vị trí trung tâm.
Nghệ sĩ dương cầm Harry vẫn đang ngồi ở đó.
“Kính thưa quý ông quý bà, hôm nay là sinh nhật của một người đẹp.
Tôi thay mặt bạn của mình, tặng cho người đẹp đây ca khúc ‘For Elise’, hi vọng mọi người sẽ thích.
Cũng hi vọng người đẹp đây sẽ thích và cảm thấy vui vẻ.
Harry mỉm cười, sau đó say sưa đánh đàn.
Tất cả mọi người đều im lặng.
Tô Nhu cũng vậy.
Cô ít khi nghe piano nhưng không thể phủ nhận trình độ của Harry quá tuyệt.
Dù là một người không có hứng thú với piano như cô thì cũng phải chăm chú lắng nghe.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Trung Hồng mỉm cười.
Anh ta từng đọc vài cuốn sách tâm lý và cũng từng nhờ vài chuyên gia tâm lý tư vấn.
Yêu đương giống như đánh bạc về mặt tâm lý.
Muốn người phụ nữ yêu mình thì bản thân phải biết tận dụng thứ mà mình giỏi nhất.
Khi người con gái thích một lĩnh vực nào đó mà đó lại là lĩnh vực mình giỏi thì đương nhiên là cô ấy không có cách nào từ chối hết.
Giờ xem ra Tô Nhu cũng đã bắt đầu có hứng thú với đàn Piano rồi.
Tiếp theo, anh ta chỉ cần nói chuyện về đề tài piano với Tô Nhu là được.
Cô gái này chắc chắn sẽ từ đó mà có hứng thú với anh ta.
Tô Nhu đương nhiên không biết Trung Hồng đang nghĩ gì.
Trong một căn phòng ở tầng hai, đang nghe đàn piano còn có một người khác.
Người này chính là Lâm Chính.
Lúc này anh đang ngồi yên lặng ở mộc góc.
Xung quanh toàn là những người mà Trung Hồng mời lúc ban ngày đến để nghe piano.
Giờ thì họ cũng đã hiểu ra mọi chuyện…
“Anh Lâm, tôi mời anh một ly”, lúc này, Chu Quý cầm ly rượu, cười tít mắt bước tới trước mặt Lâm Chính.
“Anh Chu, tôi không giỏi uống rượu”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Người anh em, anh nói vậy thì là không nể tôi rồi”, Chu Quý tỏ ra không vui.
“Vậy anh muốn tôi làm thế nào đây?”, Lâm Chính liếc nhìn anh ta.
“Rất đơn giản, chúng ta uống cạn ly.
Uống hết rượu thì chúng ta là anh em”, Chu Quý hào sảng đáp lại.
“Điều này…”, Lâm Chính tỏ ra khó xử nhưng sau đó cũng gật đầu: “Thôi được, nếu anh Chu đã nói vậy thì tôi cũng không do dự nữa.
Nào! Uống!”
“Phải vậy chứ, uống!”, Chu Quý mỉm cười, cùng Lâm Chính uống cạn ly rượu trong tay.
Rượu này khá nặng.
Chu Quý uống cạn mà vẫn tỉnh bơ.
Lâm Chính thì cảm thấy hơi choáng rồi.
Đám nam nữ có mặt đều đưa mắt nhìn nhau.
Sau đó có người đứng dậy, cầm theo một ly khác đầy ắp rượu đi tới trước mặt Lâm Chính.
“Người anh em, anh uống với anh Chu mà không uống với tôi là khinh thường tôi.
Nào, chúng ta cạn ly, một ngụm một ly, không được chừa lại giọt nào hết”, người này mỉm cười nói.
“Tôi..tôi vừa uống hết một ly mà…từ từ đã…”
“Từ từ gì chứ, tửu lượng của anh tốt mà…nào…uống thôi”, người này cười.
“Chuyện này…”
“Sao thế? Lẽ nào người anh em khinh thường tôi?”
“Tôi không có ý đó…”
“Vậy thì uống đi…”
“Thôi…được, nhưng tôi có một điều kiện”.
“Điều kiện gì anh nói đi".
“Mọi người mời tôi uống thì lát nữa tôi cũng phải mời lại.
Mọi người phải uống hết đấy nhé”, Lâm Chính tỏ ra tức tối.
Dứt lời đám động giật mình.
“Xem ra anh ta uống cũng nhiều rồi nhỉ”.
“Say rồi phải không đây? Không sao, uống thêm vài ly, rót vào miệng anh ta ấy.
Tiểu Yến đưa anh ta về phòng, lột đồ rồi chụp vài kiểu, gửi cho vợ anh ta.
Lần này để xem bọn có ly hôn hay không?”, Chu Quý cười thầm.
“Mọi người nói xem chúng ta giúp cậu Trung như vậy thì cậu Trung sẽ đối xử với chúng ta thế nào đây?”
“Đương nhiên là đối xử tốt rồi”.
“Tôi mặc kệ, cậu Trung đưa chuyện này cho tôi giải quyết mà tôi làm lớn chuyện tới mức này rồi, nếu như không cho tôi chút lợi lạc thì có khác gì là phí công tôi không”, cô gái tên Tiểu Yến lên tiếng.
“Yên tâm, chắc chắn là không thành vấn đề.
Các người không tin tôi đã đành, lẽ nào còn không tin cả cậu Trung sao?”, Chu Quý mỉm cười.
“Được, vậy chúng ta lên.
Chúng ta người đông thế này, chắc chắn là anh ta sẽ bị hạ gục thôi”.
Cả đám xì xầm sau đó ai cũng rót đầy rượu vào ly của mình và đi về phía Lâm Chính..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...