Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần


“Cậu Lâm, xin lỗi, chúng tôi tới muộn!”, Khang Gia Hào thở hổn hển, chạy tới trước mặt Lâm Chính.

Thậm chí vừa chạy ông ta còn vừa lau mồ hôi. 
Trông khuôn mặt ông ta tiều tụy, hai con mắt đen như gấu trúc.

Rõ ràng là hai ngày vừa rồi ông ta không hề được nghỉ ngơi. 
“Không sao.

Mọi việc đã chuẩn bị xong chưa?”, Lâm Chính hỏi. 
“Đã xong rồi ạ”, Kỷ Văn mỉm cười nói. 
“Ừm!” 
Lâm Chính gật đầu.

Thấy Khang Gia Hào và Kỷ Văn xuất hiện, đám nhà báo lại nhốn nháo cả lên.

Bọn họ là nhân vật chính trong ngày hôm nay mà, nên đương nhiên là nhận được nhiều sự chú ý.

Mã Hải vội vàng nói bảo vệ chặn đám nhà báo điên rồ lại. 
Hiện trường vô cùng hỗn loạn.

Đúng lúc này lại có thêm một chiếc xe khác đỗ ngay trước cổng tòa.

Sau đó là một đoàn người mặc vest bước xuống và đi tới. 

“Là luật sư Hùng”. 
“Luật sư Hùng tới rồi”. 
“Mau chụp hình”. 
“Ôi trời, còn chưa bắt đầu mà đã có thể được thấy đoàn luật sư hùng hậu này rồi.

Mau nghĩ tít bài và up lên mạng đi”. 
“Có kịch hay để xem rồi.

Chụp đi! Chụp đẹp vào!" 
Đám nhà báo nháo nhào.

Có không ít người đi đường cũng phải dừng lại, lấy điện thoại ra và up thông tin vào hội anh hùng bàn phím. 
Mấy người Lâm Chính cũng nhìn về phía đoàn người này.

Trong đoàn người có cả Phạm Lạc và Văn Lệ. 
Đi bên cạnh họ là một người đàn ông trung niên tầm hơn 40 tuổi.

Người đàn ông đeo kính gọng vàng, nhìn hơi gầy với dáng người cao.

Thần thái trông rất uy nghiêm. 
“Hehe, chủ tịch Lâm! Xin lỗi nhé! Chúng tôi vốn định rút đơn rồi, nhưng có kiện hay không lại không phải chỉ có hai người chúng tôi quyết định.

Vì vậy thật lòng xin lỗi nhé”, Phạm Lạc tỏ vẻ có lỗi. 
“Vậy à? Tôi biết rồi.

Nếu đã vậy thì anh có thể trả lại một tỷ tệ cho tôi không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại. 
“Một tỷ tệ? Một tỷ tệ nào cơ? Anh đang nói gì thế? Sao tôi không hiểu?”, Phạm Lạc ra vẻ ngây ngô. 
Mặt cũng dày gớm nhỉ! 
“Thôi được.

Tôi biết anh không chịu thừa nhận rồi.

Cũng không sao, bởi vì tôi tin anh sẽ trả lại tiền cho tôi thôi”, Lâm Chính thản nhiên nói. 
Phạm Lạc nghe thấy vậy bèn cười tít mắt: “Chủ tịch Lâm, anh thắng trước rồi hãy nói nhé.

Đừng trách tôi nói thẳng, thực lực của Khang Gia Hào và Kỷ Văn, e rằng không thể bằng luật sư Hùng được đâu.

Vụ kiện này, khả năng thắng của các người không hề lớn”. 
“Nói trước bước không qua đấy”, Khang Gia Hào trầm mặt, gằn giọng. 
“Vậy sao? Khang Gia Hào! Lúc tôi làm lãnh đạo trong pháp học viện thì ông mới là lính mới thôi.


Từ khi nào mà ông lại đòi đối đầu với tôi thế?”, Hùng Mẫn Sinh hừ giọng, nhìn chăm chăm Khang Gia Hào. 
Khí thế này của ông ta đủ để chèn ép Khang Gia Hào rồi. 
Khang Gia Hào trông không được tự nhiên cho lắm thế nhưng vẫn không hề tỏ ra yếu thế: “Luật sư Hùng, ông là tiền bối, tôi kính trọng ông.

Nhưng hôm nay chúng ta ai làm tròn trách nhiệm của người đó.

Hơn nữa còn làm theo pháp luật, không phân tiền bối, hậu bối gì hết”. 
Thế nhưng không đợi Hùng Mẫn Sinh lên tiếng thì một gióng nói phía sau đã vang lên: “Nói vậy thì tức là cậu muốn khinh sư diệt tổ đúng không?” 
Khang Gia Hào giật mình.

Đám người Phạm Lạc nhường đường, một ông cụ với mái tóc bạc, làn da lốm đốm đồi mồi bước vào. 
Nhìn thấy người này, Khang Gia Hào lập tức tái mặt.

Ông ta há hốc miệng, nhìn người vừa xuất hiện bằng vẻ không dám tin. 
“Thầy….”, Khang Gia Hào kêu lên. 
Dứt lời, cả hiện trường trở nên sục sôi.

Người vừa xuất hiện chính là…thầy của Khang Gia Hào. 
Đám nhà báo như phát điên.

Tất cả đều chĩa ống kính về phía người này.

Thậm chí có người còn định bước tới phỏng vấn nhưng đã bị đám vệ sĩ của Phạm Lạc ngăn lại. 
“Ông ấy là thầy của ông à?”, Lâm Chính chau mày. 
“Ông ấy làm một trong những người thầy của tôi, từng dạy tôi nửa năm trong pháp viện…” 
“Xem ra bọn họ đã có sự chuẩn bị trước khi tới đây rồi”, Lâm Chính gật đầu. 
Bất luận là Hùng Mẫn Sinh hay là người này thì đều là những người được mời đến để đối phó với Khang Gia Hào.


Có lẽ là Phạm Lạc muốn ép chết Khang Gia Hào và Dương Hoa đây… 
“Đúng vậy, bọn họ có sự chuẩn bị kỹ lưỡng.

Cũng may là chủ tịch Lâm cũng rất chu đáo, nếu không thì hậu quả thật sự khó lường”, Khang Gia Hào thở phào. 
Lúc này, ông cụ kia bước lên và khẽ quát: “Gia Hào, vụ kiện này chắc chắn sẽ thua, tôi hi vọng cậu có thể lập tức rút khỏi đây! Cậu nghe rõ chưa?” 
“Ông ấy cũng là luật sư mà các người mời đến à?”, Lâm Chính chỉ người đàn ông và hỏi Phạm Lạc. 
“Ông ấy là cố vấn của chúng tôi”, Phạm Lạc mỉm cười 
“Ồ…” 
“Gia Hào, cậu nghe rõ chưa? Lập tức rút lui.

Nêu không cậu sẽ bôi nhọ danh dự của người đi trước đấy”, ông cụ lại đanh giọng hét lớn. 
Khang Gia Hào đứng sững người, nhìn người đàn ông bằng vẻ không dám tin.

Một lúc sau Khang Gia Hào quay qua nhìn Lâm Chính.

Anh bèn gật đầu. 
Khang Gia Hào nín thở: “Vâng, thưa thầy, thầy đã nói vậy thì học trò cũng không dám cãi lời.

Học trò sẽ rút lui”. 
Dứt lời, cả hiện trường bàng hoàng.

Khang Gia Hào rút lui? Vậy Dương Hoa…xong đời rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui