Nghe Lâm Chính trả lời, người đàn ông sững sờ thấy rõ.
Anh ta quan sát Lâm Chính một lượt, nhíu mày.
“Nếu anh đã biết đây là đâu, anh còn dám gây sự ở đây? Anh có tin tôi sẽ gọi người của đoàn làm phim báo cảnh sát bắt anh không? Anh mau cút đi cho tôi, nghe thấy chưa? Chuyện bồi thường bây giờ tôi không muốn dây dưa với anh, đợi ngày mai tôi sẽ liên lạc với anh! Cút mau!”, người đàn ông hạ thấp giọng, trong lúc nói, mắt còn liếc xung quanh, dường như đang tìm kiếm gì đó.
“Anh Lạc, anh vào trong đi.
Anh là nhân vật của công chúng, nếu còn dây dưa với kẻ đầu đường xó chợ này, bị thợ săn ảnh và đám phóng viên nhiều chuyện chụp được, đăng lên mạng thì chúng ta không giải thích được đâu! Anh phải để ý thân phận của anh!”, người phụ nữ ở bên cạnh khuyên nhủ người đàn ông.
“Anh biết, Văn Lệ, vậy thì anh giao người này cho em, mau đuổi anh ta đi đi!”, người đàn ông nhìn Lâm Chính, lạnh lùng hừ một tiếng, phất tay rời đi.
Người phụ nữ tên Văn Lệ lập tức gọi một bảo vệ ở không xa tới.
“Văn Lệ, có chuyện gì vậy?”.
Vài người trông giống với người của đoàn làm phim đi tới, nhíu mày hỏi.
“Là chú Đinh và phó đạo diễn Uông à…”, Văn Lệ vội vàng chỉnh đốn tư thế, sau đó chỉ vào Lâm Chính, nói: “Chú Đinh, phó đạo diễn Uông, người này chính là người đã lái xe đụng phải anh Lạc!”.
“Ồ? Là người lái hơn 100km/h không phanh kịp đâm vào Phạm Lạc đấy à? Sao cậu ta lại chạy đến đây?”, hai người nhíu mày.
“Không biết, có lẽ là muốn lừa tiền.
Phó đạo diễn Uông, chú Đinh, bây giờ tôi sẽ sai người đuổi người này đi ngay!”, Văn Lệ nói, sau đó chỉ huy bảo vệ đuổi Lâm Chính ra ngoài.
Hai người cũng không phản đối.
Dù sao chuyện này cũng đã gặp không ít.
Bình thường đoàn làm phim đi đến những nơi non xanh nước biếc nhưng người dân hung hãn đều sẽ bị đe nẹt, người bản địa thu phí bảo kê, thu phí phong cảnh.
Bọn họ nhìn nhiều thành quen, bởi vì trong ấn tượng của nhiều người, có vẻ như đoàn làm phim đại diện cho tiền, cho nên bình thường đoàn làm phim đều sẽ bố trí một vài nhân viên bảo vệ.
“Mời anh rời khỏi đây!”, một nhân viên bảo vệ quát lên với Lâm Chính.
“Tôi là người của đoàn làm phim này, sao các người lại đuổi tôi đi?”, Lâm Chính khó hiểu nhìn nhân viên bảo vệ, hỏi.
“Anh là người của đoàn làm phim này?”, người đó sửng sốt, nhìn sang Văn Lệ.
“Nói nhảm, tôi đã gặp tất cả mọi người trong đoàn làm phim này, hơn nữa bộ phim này đã quay được nửa tháng, tất cả diễn viên vai diễn đều đã được quyết định, tôi đều quen biết cả, dù là diễn viên quần chúng tôi cũng đã thấy qua.
Anh muốn mạo danh người của đoàn làm phim để lừa tôi? Ha ha, vậy thì anh nghĩ nhiều quá rồi! Đuổi anh ta ra khỏi đây cho tôi, nếu anh ta không chịu cút thì đánh một trận rồi quăng ra ngoài! Tất cả hậu quả tôi chịu!”, Văn Lệ chỉ vào Lâm Chính la lên, vẻ mặt vô cùng hung tợn.
Nhân viên bảo vệ nhìn sang phó đạo diễn Uông, lại thấy phó đạo diễn Uông khẽ gật đầu, tỏ ý nhân viên bảo vệ làm theo.
Thấy vậy, nhân viên bảo vệ cũng tự tin hơn, đi thẳng tới, nói với thái độ cứng rắn.
“Mời anh rời khỏi đây ngay, nếu không, tôi ra tay thì đừng trách”.
“Các người định làm gì? Một đoàn làm phim lớn như vậy lại ỷ thế hiếp người à?”, sắc mặt Lâm Chính không mấy tự nhiên, lập tức lên tiếng.
Ngay cả phó đạo diễn cũng ngầm đồng ý… thật là chẳng ra gì!
“Bảo vệ đoàn làm phim tiến hành bình thường là điều rất cần thiết.
Văn Lệ, lần sau chuyện này không cần thông báo cho chúng tôi, cô tự xem mà làm.
Loại người dàn cảnh lừa tiền thế này đuổi đi hết cho tôi, đuổi không đi thì báo cảnh sát! Có chuyện gì đoàn làm phim sẽ chịu trách nhiệm!”.
Phó đạo diễn Uông ở phía sau nói một cách kiêu ngạo, sau đó quay lưng đi cùng người được gọi là chú Đinh rời khỏi.
Văn Lệ vui mừng, vội nói: “Vâng thưa phó đạo diễn! Phó đạo diễn Uông, chú Đinh đi thong thả!”.
Câu nói của hai người đó cứ như thượng phương bảo kiếm, giúp cho Văn Lệ không còn kiêng dè gì nữa.
Cô ta nhếch môi, nheo mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính: “Tên chó! Nghe phó đạo diễn Uông của chúng tôi nói chưa? Anh còn không cút, tôi sẽ sai người đánh một trận sau đó quăng ra ngoài, anh tin không?”.
“Các người quá vô pháp vô thiên rồi! Ban ngày ban mặt các người lại dám ra tay đánh người?”, Lâm Chính đã hoàn toàn nổi giận.
“Ha ha, cười chết tôi rồi, còn ban ngày ban mặt? Đồ quê mùa như anh thì hiểu cái gì? Mặc dù anh biết đoàn làm phim chúng tôi đang quay Chiến Hổ, nhưng anh có biết người đầu tư cho phim này là ai không? Là Dương Hoa đấy, Tập đoàn Dương Hoa danh tiếng lừng lẫy! So với đoàn làm phim chúng tôi, đồ quê mùa như anh là cái thá gì? Tiền chúng tôi không thiếu! Anh có tin đoàn làm phim chúng tôi bỏ ra chút đỉnh là có thể đập chết anh không? Giải quyết đồ nhà quê như anh còn không dễ như trở bàn tay?”, Văn Lệ cười nhạt không thôi, trong mắt tràn ngập vẻ khinh miệt.
Trong mắt cô ta, người trước mặt chỉ là một kẻ hạ đẳng.
Lâm Chính nghe vậy vô cùng tức giận.
Mình lại trở thành ô dù cho bọn họ ỷ thế hiếp người?
Anh gật đầu, sắc mặt âm u lạnh lẽo nói: “Vậy được, tôi đi là được, nhưng tôi tin các người nhất định sẽ cầu xin tôi quay trở lại!”.
“Á à, lại dám uy hiếp tôi?’, Văn Lệ bật cười.
“Thằng nhóc thối này, gan cũng lớn thật.
Bọn tao đã đứng đây mà mày dám nói ra lời như vậy? Mày coi bọn tao là không khí à? Mau cút đi cho tao, nếu không, tao đánh gãy chân mày!”, đội trưởng đội bảo vệ bực tức, rút gậy cao su ra, quơ qua quơ lại trước mặt Lâm Chính, vẻ mặt hung dữ.
Vẻ mặt Lâm Chính lạnh băng, anh không lên tiếng, quay người lên xe, lái xe rời đi thằng.
“Ha, thứ ngu ngốc không biết điều!”, Văn Lệ âm thầm mắng chửi, nói với đội trưởng đội bảo vệ: “Tiểu Cao à, nghe này, lần sau gặp phải loại vô lại mặt dày vô liêm sỉ như vậy thì đuổi thẳng cho tôi.
Nếu bọn họ không chịu đi thì đánh, chỉ cần không chết, đánh ra nông nỗi nào, đoàn làm phim cũng sẽ bỏ tiền thuốc men bồi thường, hiểu chưa?”.
“Vâng, chị Văn!”.
Đội trưởng đội bảo vệ vội vàng gật đầu, cười đáp.
Văn Lệ vô cùng đắc ý đi vào bên trong.
Cô ta chưa đi được bao lâu, người đàn ông lúc trước đã từ đối diện đi tới.
“Văn Lệ, thế nào rồi? Kẻ vô lại đó đi chưa?”, người đàn ông hỏi.
“Yên tâm đi anh Lạc, Văn Lệ có bao giờ để anh thất vọng đâu chứ?”, Văn Lệ cười quyến rũ, nói.
Người đàn ông nhếch khóe miệng, tay bất giác sờ vào mông Văn Lệ, làm cô ta mắng một câu “đáng ghét”.
“Được rồi không đùa nữa, Tống Kinh gọi chúng ta đến họp, cùng nhau qua đó đi”, người đàn ông cười nói.
“Họp? Họp làm gì?”.
“Không biết, nghe nói hình như là có chuyện lớn muốn tuyên bố với chúng ta, qua đó xem sao”.
“Được!”.
Văn Lệ gật đầu, sau đó đi theo người đàn ông vào một chiếc rạp dựng tạm ở phía bên phải nơi quay phim.
Lúc này, trong rạp đã chật kín người, tất cả nhân vật quan trọng trong đoàn làm phim đều tới đây.
Hai người sửng sốt.
Có chuyện gì lớn mà phải gọi hết tất cả mọi người đến đây thế này?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...