Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần


“Vâng thưa hội trưởng!”. 
“Mau chuẩn bị xe đưa cô Anna đi khám bác sĩ!”. 
Người ở đây vừa lôi vừa kéo muốn đưa Anna đi, mà xe cũng đã được chuẩn bị từ trước. 
“Buông tôi ra!”. 
Anna đột nhiên giãy giụa mãnh liệt. 
Người xung quanh không kịp đề phòng, bị Anna giãy thoát. 
Anna đột ngột quay đầu, lao ra khỏi văn phòng. 
“Cô Anna!”. 
“Cô đi đâu vậy?”. 
Bọn họ sốt ruột. 
Nhưng Anna không quay đầu lại mà chạy thẳng đến hành lang. 
“Đó là kho tài liệu!”, vẻ mặt Ramon sầm xuống, khẽ giọng quát: “Mau, mau ngăn cô ta lại! Cô ta muốn đến kho tài liệu cướp tài liệu! Mau đuổi cô ta ra khỏi viện nghiên cứu!”. 
“Vâng thưa hội trưởng!”. 
Bọn họ lao xao xông tới. 
Cạch! 
Anna đẩy mạnh cửa kho tài liệu ra, xông thẳng đến trước giá đựng tài liệu, hai tay run rẩy lục lọi. 
Một nhân viên quản lý đang làm việc ở kho tài liệu ngơ ngác nhìn cô ta: “Phó hội trưởng Anna? Cô… Cô sao vậy?”. 
“Tài liệu của tôi đâu? Tài liệu của tôi ở đâu? Mau trả tài liệu lại cho tôi! Mau trả cho tôi!”, Anna kích động hét lên, bộ dạng đó trông cực kỳ đáng sợ. 
Nhân viên quản lý giật mình, tay chân luống cuống. 
“Nói mau, tài liệu của tôi bị tên khốn Ramon kia giấu đâu rồi?”, Anna tiến tới mấy bước, túm lấy người đó hét lên. 

Nhưng người quản lý còn chưa nói gì, lại có một nhóm người xông vào. 
Bọn họ không nói lý lẽ, kéo Anna lại, sau đó đẩy cô ta ra ngoài. 
“Buông tôi ra! Tài liệu của tôi, mau trả tài liệu của tôi lại đây!”, Anna kích động, quơ lấy một xấp tài liệu, hét lên khản cả giọng. 
Nhưng cô ta chỉ là một phụ nữ yếu đuối, sao có thể đối phó với nhiều người như vậy? 
Không lâu sau, Anna đã bị đuổi ra khỏi viện nghiên cứu, cửa lớn cũng bị khóa chặt. 
“Ramon! Buông tôi ra! Ramon! Mau mở cửa! Trả tài liệu lại cho tôi! Ramon! Tên chó nhà anh, anh nhất định sẽ xuống địa ngục! Anh nhất định sẽ như vậy, tôi thề!”, Anna gắng hết sức hét lên. 
Nhưng dù cô ta có đập cửa la hét thế nào, bên trong vẫn không có phản ứng… 
Anna hoàn toàn tuyệt vọng. 
Cô ta vốn không ngờ, Ramon lại vì chuyện này mà sa thải cô ta ra khỏi viện nghiên cứu và Hiệp hội Y tế…. 
Đồng thời cũng tước đoạt tất cả tâm huyết của cô ta! 
Đây đúng là một cơn ác mộng! 
“Cô Anna, cô thật là ngu xuẩn!”. 
Lúc này, một chiếc xe lái đến bên cạnh Anna, trên xe bước xuống một người đàn ông tóc màu hạt dẻ, mặc đồ thường ngày.

Anh ta nhìn Anna giàn giụa nước mắt, bất đắc dĩ thở dài. 
“Jesse! Tài liệu của tôi, tất cả tài liệu của tôi đều bị tên khốn Ramon kia lấy mất rồi.

Anh mau giúp tôi, anh là người bạn tốt nhất của tôi, giúp tôi lấy lại tất cả tài liệu nghiên cứu của tôi đi, cầu xin anh!”, Anna như gặp được cứu tinh, chạy tới bắt lấy tay Jesse, nói. 
“Cô Anna, cô từ bỏ suy nghĩ đó đi, thật ra Ramon đã tận tình tận nghĩa với cô lắm rồi”. 
“Vì sao?”, Anna khó tin hỏi. 
“Cô không biết cô đã phá hỏng chuyện của Hội trưởng Ramon sao? Lô thiết bị y tế mà Tập đoàn Cao Thị quyên tặng cực kỳ quan trọng với viện nghiên cứu chúng ta, liên quan đến lợi ích của Hội trưởng Ramon! Cô phá hỏng chuyện như vậy, Hội trưởng Ramon chỉ tịch thu tài liệu của cô, đuổi cô ra ngoài đã là rất khoan dung rồi, cô nên biết đủ đi”, Jesse bất lực nói. 
“Nhưng mà…”. 
“Anna, quay về đi… Viện nghiên cứu thật sự không hợp với cô, Hiệp hội Y tế cũng không hợp với cô.

Tính cách của cô quá thẳng thắn, trừ học thuật ra thì cô không hiểu gì cả, nơi này phức tạp hơn cô tưởng nhiều”, Jesse lắc đầu nói. 
Anna há miệng, ngơ ngác nhìn Jesse.

Một lúc lâu sau, cô ta nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ lên tiếng: “Ramon không đánh bại tôi được đâu! Dù không có số tài liệu đó, một mình tôi cũng có thể làm tốt nghiên cứu!”. 
“Kinh phí nghiên cứu cô tìm ai trả?”. 
“Tôi sẽ đến bệnh viện lớn xin việc, sẽ không có bệnh viện nào từ chối tôi!”, Anna nói. 
Dựa vào y thuật của cô ta, bất cứ bệnh viện nào trên thế giới cũng sẽ tranh nhau giành giật. 
Nhưng Jesse vẫn lắc đầu. 
“Cô Anna, có thể ý nghĩ của cô rất khó thực hiện!”. 
“Vì sao?”. 
“Có lẽ Hội trưởng Ramon đã gọi điện thoại cả rồi, tôi nghĩ….


chắc rằng cô không thể làm việc ở bất cứ bệnh viện nào nữa, càng đừng nói tới mở viện nghiên cứu”, Jesse nhỏ giọng nói. 
Anna biến sắc, kinh hãi nhìn Jesse, một lúc lâu sau, miệng mới lẩm bẩm thành tiếng. 
“Ngăn cấm?”. 
… 
Những hiểu lầm ở bệnh viện khiến Cao Lam chán chường, mất hết mặt mũi. 
Mặc dù anh ta vừa mới nhận cuộc gọi, bên Hiệp hội Y tế đã trừng phạt Anna, nhưng nghĩ tới mình bị mất mặt, trong lòng anh ta vẫn bừng lửa giận. 
“Con ả đó! Sớm muộn tôi cũng sẽ cho cô biết tay!”, Cao Lam nghiến răng nghiến lợi, tức giận suy nghĩ. 
Bởi chuyện của Cao Lam, Tô Thái bị buộc phải chuyển viện.

Lần này gia đình Tô Quảng, Trương Tinh Vũ có thể nói là mất hết mặt mũi trước mặt con cháu, thậm chí chuyện này cũng đã lên báo, hai người rời đi cũng bị người qua đường chỉ trỏ. 
Tô Quảng không cảm thấy gì, nhưng Trương Tinh Vũ lại có tính tự trọng cao.

Gây ra chuyện cười lớn như vậy, trong lòng bà ta đã chửi rủa cả mười tám đời tổ tông Cao Lam, gọi anh ta là kẻ lừa đảo, còn dặn Tô Nhu không được qua lại với Cao Lam. 
Đương nhiên Tô Nhu không cảm thấy tất cả là lỗi của Cao Lam, dù sao người ta cũng có lòng tốt.

Nhưng chuyện đến mức này, cô cũng không giải quyết được, chỉ đành bịt tai không nghe, không quan tâm những lời bàn tán xung quanh. 
Còn Lâm Chính tất nhiên sẽ không quan tâm  đến chuyện của Cao Lam.

Anh gọi điện thoại cho Tô Dư, nói cô ta chuyện vay nặng lãi đã được giải quyết, sau đó tiếp tục xử lý chuyện công ty. 
Đúng lúc này, Mã Hải lại đẩy cửa bước vào. 
“Chủ tịch Lâm!”. 
“Chuyện gì?”, Lâm Chính đặt tài liệu xuống, liếc nhìn ông ta, hỏi. 
“Đạo diễn Tống Kinh gọi điện tới, mời anh đến đoàn làm phim… Hình như vai diễn của anh sắp bắt đầu quay rồi”, Mã Hải nói. 
“Khi nào?”, Lâm Chính ngẩn ra một lúc, sau đó mới hỏi. 
“Chiều nay, đạo diễn Tống vốn muốn đích thân đến đón cậu, nhưng hình như đoàn phim xảy ra chút chuyện, nhất thời ông ta không rời đi được”. 

“Không sao, ông chuẩn bị xe cho tôi, lát nữa tôi sẽ tự qua đó”. 
“Được, Chủ tịch Lâm!”. 
Mã Hải gật đầu, sau đó định ra ngoài. 
“Đợi chút!”, ngay khi đó Lâm Chính lại gọi ông ta lại. 
“Chủ tịch Lâm còn chuyện gì dặn dò sao?”. 
“Chọn cho tôi một chiếc xe khiêm tốn một chút, Ferrari, Bentley gì đó đừng lấy”. 
“Vậy thì Phaeton nhé”. 
“Phaeton? Cũng đừng lấy, chọn một chiếc khoảng trăm nghìn tệ là được”. 
“Vâng thưa Chủ tịch Lâm, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay”. 
Một khắc sau, Lâm Chính sửa soạn một chút, lái chiếc Lynk&Co đến đoàn phim. 
Phân cảnh trong phim cũng có quay ở Giang Thành, đây là Tống Kinh thêm đất diễn cho Lâm Chính nên mới chọn, do đó cũng không tính là xa. 
Lúc ra khỏi cửa, Mã Hải đưa cho Lâm Chính một chiếc mũ lưỡi trai, nói là Tống Kinh dặn dò làm vậy, mục đích là không muốn tiết lộ ra bên ngoài.

Nếu để giới truyền thông biết Chủ tịch Lâm ra vào đoàn phim, có thể sẽ ảnh hưởng tới việc quảng bá sau này. 
Khi anh lái xe tới ngã rẽ gần chỗ quay… 
Két! 
Một tiếng phanh gấp vang lên. 
Lâm Chính ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn, lại thấy một chiếc xe Ferrari đâm thẳng về phía anh… 
Rầm!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui