Biểu cảm của Cao Lam trông vô cùng đặc sắc.Anh ta cầm điện thoại, hai mắt trố tròn, miệng ngoác rộng, nhìn chăm chăm vào màn hình như một kẻ mất hồn.
Còn những người xung quanh thì có muôn hình vạn trạng biểu cảm.
Bàng hoàng có.
Bất ngờ có.
Ý vị có.
Khinh khỉnh có.
Viện trưởng Đặng tối sầm mặt, nhìn Cao Lam bằng ánh mắt đầy giận dữ: “Chuyện gì thế này?”
“Anna nói là không biết Cao Lam sao?”
“Chắc có gì nhầm lẫn rồi!”
“Tôi thấy cũng phải thôi.
Cô Anna là ai chứ? Đâu phải người bình thường nào cũng quen được.
Huống hồ, cậu này còn xưng hô bỗ bã với cô ấy như vậy thì dù có quen biết cô ấy cũng cố ý nói không quen thôi!"
“Ha ha, có kịch hay để xem rồi!”, mọi người truyền tai nhau, xì xầm to nhỏ.
Cao Lam chợt bừng tỉnh, lập tức gầm lên: “Anna, ý …cô là gì? Cô lại nói là không biết tôi? Hiệp hội Y tế của các người không muốn lô máy móc đó nữa hay sao?”
Cao Lam mặt đỏ linh căng, kích động hét ầm lên.
Rõ ràng là Anna đã tát thẳng vào mặt anh ta không chút thương tiếc.
Lần này thì Cao Lam đã hiểu vì sao Anna lại muốn mở loa ngoài.
Đó là vì Anna muốn anh ta mất mặt.
“Máy móc? Máy móc nào cơ? Anh này, tôi thật sự không biết anh.
Bạn tôi cũng không có ai tên là Cao Lam cả! Mong anh đừng làm phiền tôi nữa.
Cảm ơn!”, Anna vừa nói xong bèn tắt máy.
“Anna, Anna!”, Cao Lam hét lên.
Thế nhưng chỉ còn lại tiếng tút tút…
“Khốn nạn”, Cao Lam tức lắm, anh ta ném điện thoại xuống đất.
Bụp! Chiếc điện thoại nứt thành năm, sáu đường.
Sau khi ném xong thì anh ta mới khựng người.
Đây…không phải là điện thoại của anh ta.
“Viện trưởng Đặng…”, Cao Lam há miệng.
“Cậu Cao, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”, viện trưởng Đặng cố gắng nhẫn nhịn.
Bản thân ông ta bị tên họ Cao này chơi cho một vố, đến điện thoại cũng bị ném hỏng.
Chiếc điện thoại này lưu rất nhiều số điện thoại của những người quan trọng.
Tổn thất vô cùng to lớn.
“Viện trưởng Đặng, chuyện này để tôi giải thích”, Cao Lam hoảng sợ, vội vàng nói.
Thế nhưng viện trưởng Đặng căn bản không muốn nghe.
“Cậu không cần nói nữa, dù sao thì chúng tôi cũng đã trở thành trò cười rồi.
Bác sĩ Lưu, thông báo với phóng viên bên ngoài, hủy buổi hội thảo lần này, để họ về đi”, viện trưởng Đặng nói bằng vẻ vô cảm, trừng mắt nhìn Cao Lam và hằm hằm đi ra ngoài.
“Viện trưởng Đặng, viện trưởng Đặng”, Cao Lam kêu lên.
Thế nhưng bất luận anh ta có kêu gào thế nào thì viện trưởng cũng không thèm ngoái đầu lại.
Trong căn phòng, mọi người cảm thấy thật ái ngại.
Chẳng ai nói gì.
Cao Lam bặm môi, phẫn nộ vô cùng.
“Cao Lam…giờ phải làm sao?”, Tô Nhu cuống cả lên, nhìn anh ta và hỏi.
“Tô Nhu, đừng vội.
Tôi sẽ nghĩ cách.
Tôi sẽ lập tức gọi điện cho bố nhờ ông ấy liên hệ với Hiệp hội Y tế và hỏi hội trưởng xem rốt cuộc là chuyện gì?”, Cao Lam tức giận nói.
Nhưng đúng lúc anh ta lấy điện thoại ra thì một vị bác sĩ vội vàng chạy vào: “Cậu Cao…”
“Bác sĩ, sao thế?”, Tô Nhu hỏi.
“Là thế này…”, vị bác sĩ lộ vẻ khó xử sau đó nói khẽ: “Trình độ của chúng tôi có hạn, có lẽ không giúp được nhiều cho bệnh tình của ông Tô, vì vậy…”
“Vì vậy làm sao?”, Cao Lam vội hỏi.
“Vì vậy bệnh viện kiến nghị, hi vọng ông Tô có thể chuyển tới bệnh viện nào đó tốt hơn.
Dứt lời, cả nhà họ Tô giật bắn người.
“Viện trưởng Đặng…định đuổi chồng tôi đi sao?”, Lưu Mãn San run rẩy.
“Không phải là viện trưởng Đặng mà là bệnh viện của chúng tôi kiến nghị chứ cũng không phải là đuổi.
Bởi vì nếu ông Tô tiếp tục ở đây thì chúng tôi cũng chỉ có thể cung cấp được việc điều trị cơ bản, người bệnh lại không phải là không cứu được.
Thế nên mới khuyên mọi người chuyển tới bệnh viện tốt hơn, có thể chuyển tới Yên Kinh hoặc ra nước ngoài.
Chúng tôi đang suy nghĩ cho ông ấy mà”, người bác sĩ này lên tiếng.
Dứt lời, cả nhà họ Tô tái mặt.
Tô Nhu, Lưu Mãn San loạng choạng lùi lại.
Không ai ngờ, phía bệnh viện lại có thái độ như vậy.
Nghĩ kỹ lại thì cũng dễ hiểu thôi.
Hôm nay truyền thông tới nhiều như vậy mà Anna không xuất hiện, chắc chắn tin này đã được truyền đi rồi.
Tới khi đó cả bệnh viện không chỉ bị mất mặt mà đến viện trưởng cũng sẽ bị chất vấn.
Như vậy thì viện trưởng còn có nổi thiện cảm với nhà họ Tô nữa không? Đưa ra quyết định như vậy là ông ta đã nhân từ lắm rồi.
Cả nhà họ Tô cũng bắt đầu lên tiếng: “Tôi còn tưởng Tinh Vũ tìm được chàng rể tuyệt lắm cơ, thật không ngờ là kẻ lừa đảo!”
“Lần này lớn chuyện rồi!”
“Chúng ta không biết giấu mặt đi đâu luôn”.
“Sợ là sau này đi khám bệnh thôi cũng sẽ gặp phiền phức mất”.
Tiếng xì xầm vang lên.
Sắc mặt Trương Tinh Vũ trông vô cùng khó coi.
Bà ta trừng mắt, trầm giọng: “Tiểu Cao, cháu làm ăn kiểu gì vậy?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...