Anna là người phương Tây nên khá thoáng và cởi mở.
Lâm Chính biết điều đó nhưng không ngờ là cô ta lại cởi mở tới mức này.
Nhìn những dường cong trên cơ thể của Anna cùng với ngũ quan tinh tiế, Lâm Chính bỗng cảm thấy chột dạ.
Nếu để so sánh Anna và Tô Nhu, về khí chất có thể có sự chênh lệch nhưng về cơ thể thì Tô Nhu không thể bằng được.
Mà thể loại này thì chẳng khác gì bom nguyên tử đối với đám mày râu.
Tô Nhu mang tới vẻ đẹp như một nữ thần.
Còn Anna thì giống như là một yêu tinh vậy.
Lâm Chính hít một hơi thật sâu, thản nhiên lên tiếng: “Anna! Cô không cần phải như vậy! Sao phải tự làm khổ mình chứ? Người Hoa Quốc chúng tôi không thích những cử chỉ như vậy đâu, mong cô hiểu cho!”
“Vậy thì thưa thầy, rốt cuộc là phải làm sao thì thầy mới chịu tha thứ? Lẽ nào muốn Anna nhảy từ trên này xuống thì thầy mới chịu sao?”, Anna hai mắt đỏ rưng rưng, nói bằng giọng tủi thân.
Lâm Chính thở dài bất lực và lắc đầu: “Thôi bỏ đi, cô đứng xuống trước đã!”
“Thầy không muốn thật à?”, Anna từ từ tụt xuống cạnh anh.Trong nháy mắt, cảm giác áp lực ập tới cùng hương nước hoa hồng ngất ngây.
Lâm Chính giật mình, quay mặt qua một bên và khẽ nói: “Không phải là không muốn mà bởi vì tôi là người có nguyên tắc.
Dù sao cô cũng là đồ đệ của tôi, tôi không thể nào dùng phần dưới để suy nghĩ được”.
“Nguyên tắc…Không phải thầy….không ổn đấy chứ?”, Anna nhìn bằng ánh mắt giảo hoạt và khẽ mỉm cười.
“Không phải cô cũng thế sao?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Thầy…nói cái gì vậy! Tôi từng có hàng trăm bạn trai rồi đấy!”, Anna đỏ mặt.
“Có thể y học phương Tây chưa đủ khả năng nhưng y học phương Đông thì nhìn là biết ngay một người đã từng quan hệ hay chưa.
Cô căn bản chưa cả có lần đầu.
Cô nói cho tôi nghe cô đã có bao nhiêu bạn trai rồi? Lẽ nào những người bạn giới tính nam thời đại học đều được cô tính là bạn trai sao?”, Lâm Chính nói.
Anna khựng người, đôi mắt màu lam trong veo cứ thế nhìn anh chăm chăm: “Trời ơi, thầy thật lợi hại.
Chỉ cần nhìn là nhìn thấu mọi thứ.
Đông y đúng là kỳ diệu quá”, Anna kích động nói.
“Cô đúng là ngây thơ mà!”
Lâm Chính đứng dậy, bước tới bên cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài Giang Thành và điềm đạm nói: “Thôi được, cô đã thích y thuật như vậy thì tôi cũng vì thành ý mà tha thứ cho cô một lần.
Nhưng cô phải đảm bảo sau này không được tái phạm nữa, hơn nữa còn phải thay đổi bản thân đi.
Một bác sĩ thì nhất định phải có y phẩm.
Rõ chưa?”
“Thưa thầy rốt cuộc y phẩm là gì?”, Anna cảm thấy không hiểu.
“Không vụ lợi, mọi bệnh nhân đều công bằng như nhau, không làm việc áy náy lương tâm! Đó chính là y phẩm!”
“Mặc dù không hiểu rõ lắm nhưng Anna nhất định sẽ trở thành một bác sĩ tốt…Thưa thầy, thầy cũng luôn làm theo như vậy đúng không?”
“Tôi à? Không…tôi không phải, tôi không đủ tư cách làm bác sĩ!", Lâm Chính nói xong thì đôi mắt ánh lên vẻ âm u.
“Con người tôi…chưa bao giờ có đủ y phẩm!”
Sau khi được Lâm Chính tha thứ thì Anna vui mừng rời khỏi tập đoàn Dương Hoa.
Nhưng cô ta cũng cảm thấy hơi thất vọng: “Mình đã làm tới nước đó rồi, lẽ nào…mình vẫn không đủ quyến rũ sao?”, Anna lầm bầm.
Nếu là người khác thì có lẽ đã lao lên như một con sói rồi.
“Đúng vậy, chắc chắn là mình không đủ quyến rũ!", Anna tư trách mình.
“Cô Anna!”, đúng lúc này, có một chiếc xe đỗ ngay trước tập đoàn Dương Hoa, một người đàn ông đeo kính bước xuống xe chạy tới.
Người này ăn mặc chỉnh tề, có vẻ cũng không phải dạng vừa.
“Đây là…”, Annan không hiểu
“Chào cô, tôi là Trương Siêu – người của Cục y tế Giang Thành.
Được biết cô tới đây nên người của Cục rất trân trọng.
Giờ mọi người đang ở bệnh viên chờ cô.
Cô Anna nếu cô không ngại thì mời lên xe cùng tôi tới bệnh viện, người đàn ông mỉm cười.
“Tới bệnh viện làm gì?”, Anna tỏ vẻ nghi ngờ.
“Đương nhiên là tới cứu người rồi…”,người đàn ông nói.
“Cứu ai cơ?”
“Chuyện này…”, người đàn ông á khẩu, không biết phải nói gì
“Tôi chỉ định tới đây thăm thầy của tôi, có nói là sẽ cứu chữa cho ai đâu! Đừng có lừa tôi!”, Anna cười khẩy, quay người bỏ đi.
“Cô Anna, cô Anna!”, Trương Siêu vội vàng bước tới, lấy điện thoại ra và gọi về bệnh viện rồi chuyển lời Anna vừa nói.
“Cái gì? Cô Anna không hề định tới bệnh viện của chúng ta sao?”, viện trưởng Đặng thảng thốt.
Cả nhà họ Tô nghe thấy vậy cũng giật mình.
Nụ cười trên khuôn mặt Cao Lam tắt lịm.
Anh ta vội quay qua nhìn viện trưởng Đặng.
Lúc này viện trưởng Đặng buông thõng điện thoại xuống, nhìn Cao Lam.
Làm tới nước này rồi mà đối phương không tới sao? Cái quái quỷ gì thế này?
“Viện trưởng, đưa điện thoại cho tôi”, Cao Lam vội vàng nói.
“Được….” viện trưởng Đặng đưa điện thoại cho Cao Lâm với sắc mặt khá khó coi.
Nếu chuyện này mà hỏng thì cả bệnh viện khác gì trò cười cho người khác.
Bên ngoài có rất nhiều người của giới truyền thông và bạn bè đang chờ đợi đấy.
“Alo!”, Cao Lam hét lên.
“Anh Cao!", đầu dây bên kia là giọng của Trương Siêu.
“Đưa điện thoại cho Anna ngay lập tức.
Tôi sẽ đích thân nói chuyện với cô ấy”, Cao Lam cố gắng nén cơn giận.
“Được anh Cao!”, Trương Siêu gật đầu, vội vàng đưa điện thoại cho Anna.
“Cô Anna, anh Cao muốn nói chuyện với cô!”
“Anh Cao! Anh Cao nào?”, Anna nói với vẻ mặt tò mò.
“Anh Cao Lam ấy, hai người không phải là bạn bè sao?”, Trương Siêu vội vàng nói.
“Vậy sao?”, Anna nhếch miệng, để lộ vẻ ý vị và cầm điện thoại.
“Xin chào!”, cô gái nói bằng tiếng Trung.
“Anna…rốt cuộc cô làm cái gì vậy? tại sao không nghe máy của tôi? Còn block tôi nữa? Cô làm gì thế? Mau tới bệnh viện cho tôi! Cô nghe rõ chưa! Tôi đang đợi cô đấy”, Cao Lam gào lên.
Anh ta đã mất hết kiên nhẫn rồi.
Annan không hề tức giận, chỉ mỉm cười: “Anh có thể bật loa ngoài được không?”
“Bật loa ngoài làm gì?”, Cao Lam giật mình.
“Nhờ anh bật loa ngoài giúp!”, Anna kiên định.
Cao Lam bất lực, đành phải ấn nút.
“Được rồi, giờ cô mau nói cho tôi biết khi nào cô tới?”, Cao Lam trầm giọng.
Thế nhưng một giây sau, Anna đã đáp lại: “Vị này, tôi căn bản không hề quen anh!”
Dứt lời, cả phòng bệnh im lặng như tờ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...