Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần


Lâm Chính đứng một mình ngay đầu mũi thuyền nhìn mặt biển phẳng lặng.

Lương Huyền Mi bước tới, nhìn bóng lưng của Lâm Chính.

Cô ta khẽ mím môi. 
“Anh…anh trai…”, Lương Huyền Mi cảm thấy khó nói. 
Cô ta là con gái thứ ba của Lương Thu Yến.

Phía trên còn có hai người anh là Lương Bình Triều và Lương Quản Trạch.

Thế nhưng cô ta cũng chưa bao giờ gọi hai người họ là anh.

Vậy mà trước mặt Lâm Chính cô ta lại có thể thốt lên như thế. 
“Sao thế?”, Lâm Chính dường như đang suy nghĩ gì đó chợt bừng tỉnh và mỉm cười. 
“À, liên quan tới Lạc Linh Huyết…”, Lương Huyền Mi nói nhỏ: “Anh có nhiều Lạc Linh Huyết như vậy, tại sao lại để mọi người thấy.

Anh để lộ bí mật đó, e rằng sẽ có rất nhiều người nhòm ngó và gây phiền phức cho anh đấy”. 
Có lẽ là Lương Huyền Mi đang lo lắng.

Cũng phải thôi.

18 giọt Lạc Linh Huyết thì đúng là ghê người thật. 

Tin này mà truyền ra ngoài có khi có người còn không tin. 
“Phiền phức sao?”, Lâm Chính mỉm cười. 
“Đúng là anh rất sợ phiền phức nhưng nếu nó đã xuất hiện thì mình cũng phải đối diện thôi.

Anh đã nói cho người trên đảo biết anh có từng đó Lạc Linh Huyết thì anh cũng không có gì phải sợ.

Đương nhiên anh cũng có mục đích của mình, đó là dọa đám người đó, để họ không dám gây sự với anh nữa! Còn những kẻ dòm ngó muốn cướp đoạt thì cứ để họ tới đi.

Anh muốn xem xem họ có thể đối kháng được với một thiên kiêu có 18 giọt Lạc Linh Huyết hay không?” 
Dứt lời, Lương Huyền Mi chợt bừng tỉnh.

Đúng vậy…18 giọt…thì phải giỏi tới mức nào mới cướp được chứ? 
“Anh…Lạc Linh Huyết của anh lấy từ đâu vậy?”, Lương Huyền Mi lại hỏi.

Cô ta cứ hỏi mãi vấn đề này. 
“Sao thế? Em muốn có à?”, Lâm Chính mỉm cười 
Lương Huyền Mi vội vàng lắc đầu: “Anh có thiên phú tuyệt đỉnh, nếu như có thêm Lạc Linh Huyết trợ giúp thì không khác gì hổ mọc thêm cánh.

Em là người bình thường có Lạc Linh Huyết cũng không phát huy hết được công dụng, thôi bỏ đi”. 
“Tất cả những giọt Lạc Linh Huyết này đều là may mắn bắt gặp.

Yên tâm đi, sau này anh sẽ tìm cho em.

Nhưng trước mắt anh cần 20 giọt trước đã nên chưa cho em được”, Lâm Chính cười bất lực. 
“Anh muốn trở thành tiên thiên cương khu sao?” 
“Đúng vậy…phải nhanh chóng đạt được!” 
“Cần gấp vậy cơ à?” 
“Ừm!” 
“Tầm khi nào?” 
“Có lẽ là trước đại hội?”, Lâm Chính điềm đạm nói 
Lương Huyền Mi giật mình, nhìn chăm chăm Lâm Chính với vẻ kích động: “Lâm Chính, anh định đại diện cho nhà họ Lương tham gia đại hội sao? Vậy thì tốt quá.

Nếu là như vậy thì chắc chắn nhà họ Lương sẽ khiến đại hội phải hết hồn”. 
“Anh không đại diện cho ai cả mà đại diện cho chính mình”, Lâm Chính lắc đầu, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh giá. 
Thuyền đi được nửa ngày thì tới cảng.

Lúc này Mã Hải đã sắp xếp người tới đón anh.

Sự việc của Lương Huyền Mi sau khi được giải quyết thì Lâm Chính đã nhờ người trên đảo để gọi cho Mã Hải, nói ông ta không cần tới trợ giúp nữa, ở cảng đợi là được rồi. 
“Chủ tịch Lâm, cậu vất vả rồi”, Mã Hải dẫn đầu hai nhóm người cúi mình trước Lâm Chính. 
“Ừm!” 

“Sắp xếp máy bay chuyên dụng thêm vài vệ sĩ hộ tống em gái tôi về nhà họ Lương!" 
“Em gái sao?” 
“Là con gái của mẹ nuôi tôi”, Lâm Chính giải thích. 
Mã Hải nghe thấy vậy lập tức hiểu ý và nói với những vệ sĩ bên cạnh: “Đi sắp xếp đi”. 
“Vâng chủ tịch Mã”, vệ sĩ bên cạnh lập tức gật đầu. 
“Anh không cùng em quay về Yên Kinh sao?”, Lương Huyền Mi vội vàng hỏi. 
“Anh còn nhiều việc ở Giang Thành cần phải xử lý.

Tạm thời không đi Yên Kinh được.

Huyền Mi, liên quan tới thân phận của anh, anh hi vọng em giấu kỹ giúp anh.

Tạm thời mẹ nuôi vẫn chưa biết gì.

Em hiểu ý của anh chứ?” 
Lương Huyền Mi giật mình: “Anh giỏi như vậy, tại sao lại không để họ biết?”. 
“Trước đại hội, anh còn rất nhiều việc phải làm nên không thể để người khác biết thân phận của mình được.

Như vậy sẽ bất lợi và làm hỏng kế hoạch của anh”. 
“Em hiểu rồi.

Anh yên tâm, em sẽ giữ kín”, Lương Huyền Mi gật đầu. 
“Ngoan, mau về đi, rảnh anh sẽ tới Yên Kinh thăm em”, Lâm Chính xoa đầu Huyền Mi và mỉm cười. 
Huyền Mi đỏ mặt, nhìn Lâm Chính như nhìn một thiên thần.

Tim đập thình thịch.

Mã Hải đích thân đưa Huyền Mi về Yên Kinh.


Lâm Chính thì lấy lại hình dáng cũ, nói bảo vệ đưa về tập đoàn Duyệt Nhan. 
Trời đã tối.

Đã tới giờ cơm.

Mấy ngày không gặp Tô Nhu, anh cảm thấy hơi nhớ cô.

Tô Nhu có gửi tin nhắn hỏi đi đâu thì anh đều trả lời qua loa. 
“Đến lúc về rồi”, Lâm Chính suy nghĩ, bước ra khỏi thang máy và sải bước đi về phía phòng của Tô Nhu 
Nhưng đúng lúc anh gần tới phòng thì một người đàn ông đột nhiên lên tiếng bằng giọng vô cùng tình cảm. 
“Tô Nhu ăn cơm thôi, thử tay nghề của tôi”. 
“Được”, Tô Nhu mỉm cười và bước ra. 
Lâm Chính giật mình, vội dừng bước.

Anh thấy một người đàn ông lạ mặt đang bê một bát canh đặt lên bàn.

Tô Nhu, Trương Tinh Vũ, Tô Quảng đều ngồi xúm lại.

Cảnh tượng ấm áp đó thật giống một gia đình. 
“Lâm Chính…anh về rồi à?”, Tô Nhu nhìn ra cửa và khựng người. 
“Người đàn ông này là ai?”, Lâm Chính khẽ chau mày..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui