Lương Huyên Mi thật muốn nuốt lại hai từ ‘đầu hàng’ vừa mới nói ra.
Thế nhưng…lúc này ngoài đầu hàng ra thì họ còn lựa chọn nào khác không? Còn không cúi đầu thì tất cả sẽ bị đánh chết hết mất.
Có thể đầu hàng là một nỗi nhục, là sự thê thảm nhưng có thể sống thì chút uất ức đó cũng chẳng là gì.
Lương Huyền Mi đau khổ bước về phía đảo chủ.
Cô ta chấp nhận rồi.
Có lẽ đây chính là kết cục.
Cô ta không còn nghĩ được gì nữa.
Nhưng đúng lúc này…
Ầm!
Ầm!
Những âm thanh nặng nề ở gần đó vang lên.
Ngay sau đó là một đám người cứ thế bay bật ra.
Rầm! Một cơ thể rơi thẳng xuống ngay cạnh chân của Lương Huyền Mi.
Cô ta khựng người, cúi đầu xuống nhìn.
Đó là một đệ tử cốt cán của đảo.
Lồ ng ngực kẻ này hõm xuống, miệng đầy máu, mặt biến dạng, hai con người lòi ra.
Rõ ràng là hắn vừa bị tấn công một cách cực kỳ khủng khiếp.
Chuyện gì vậy? Lương Huyền Mi giật bắn mình.
Là đệ tử ngoài đảo làm sao? Trong đám đệ tử ngoài đảo, ai có thể đấu được với những kẻ tinh nhuệ này chứ? Không đợi cô ta kịp suy nghĩ thì lại có thêm một đệ tử trong đảo nhào tới.
“Lương Huyền Minh, đồ đê tiện.
Cô chết đi”, tên đệ tử này gầm lên, tung nắm đầm về phía đầu cô ta.
Hắn không hề tỏ ra thương hoa tiếc ngọc gì hết.
Lương Huyền Mi chau mày, vội vàng lùi về sau.
Đúng lúc này.
Vụt! Lại có thêm một bóng người bay tới đập thẳng vào lưng của tên đệ tử kia.
Tên đệ tử không kịp phòng ngự, lập tức ngã lăn ra đất, bất tỉnh nhân sự.
Lương Huyền Mi giật bắn mình, nhìn chăm chăm thì phát hiện ra kẻ vừa bay tới cũng bị hõm vùng ngực, máu me be bét…
"Chuyện gì vậy?”, cô ta vội ngẩng đầu lên.
Lúc này ngoài những người này ra thì có một lượng lớn những kẻ khác cũng đang gào rú vô cùng thê lương.
Cô ta vội vàng nhìn về hướng những nạn nhân bị ném đi.
Là Lâm Chính.
Đó là nơi Lâm Chính đang đứng.
Lúc này anh đang bị các đệ tử trong đảo vây kín.
Hai tay anh bất động, thõng xuống, nhưng hai chân anh không khác gì điện xẹt đạp lần lượt từng tên một.
Mỗi một cú đạp của anh khiến chúng phải bay bật ra và đập mạnh xuống đất.
Tất cả đều bị vỡ mạch, gãy xương, nôn ra máu tươi, không chết thì cũng bị thương nặng.
Chân của người này có sức nặng ngàn cân.
Khủng khiếp tới mức ghê người.
Lương Huyền Mi đứng ngây ra, đầu óc trống rỗng.
Bị cả trăm người bao vậy, chỉ dựa vào đôi chân mà có thể chống cự lại được sao?
Chiến thần cổ đại chắc cũng cỡ như anh mà thôi!
Đám người bị đá bay càng lúc càng nhiều.
Tất cả đều tỏ ra sợ Lâm Chính.
“Không ổn rồi…chúng ta đánh không lại rồi…”
“Gã này khủng khiếp quá!”
“Nếu mà bị đạp trúng thì không chết cũng phế, chúng ta căn bản không phải là đối thủ của anh ta!”
“Mau chạy thôi…”, đám đệ tử trong đảo hoảng loạn, tất cả đều bỏ chạy.
“Các người làm gì vậy? Xông lên, giết hắn cho tôi!”, đảo chủ sững sờ, lập tức đẩy những người đang dìu mình và gào lên.
Thế nhưng ông ta mới đi được hai bước thì hai chân đã mềm nhũn, suýt nữa ngã ra đất.
Ông ta đã cạn sức rồi.
“Đảo chủ!", đệ tử bên cạnh lập tức chạy tới dìu ông ta.
“Cút ra!”, ông ta gào lên.
Đám đệ tự cuống quýt nhưng không dám bước lên nữa, chỉ đứng xung quanh nhìn.
Lâm Chính nhanh chóng dọn sạch xung quanh.
Ngoài đám đang nằm lăn lộn dưới đất ra thì không còn ai dám ra tay nữa.
Tất cả đều sợ hết hồn.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, đảo chủ không còn hét lên nữa mà chỉ thở hổn hển.
Ông ta nhìn chăm chăm Lâm Chính và không nói nên lời.
Có lẽ ông ta chưa từng thấy ai khủng khiếp như vậy.
Rõ ràng là hai tay không cử động được, chỉ dựa vào hai chân mà có thể hạ gục hàng trăm người.
Ai có thể làm nổi chứ?
Cả đám dừng lại.
Đệ tử ngoài đảo cũng tập trung lại một chỗ.
Ánh mặt họ trở nên rối rắm.
Có người kích động, có người sùng bái, có người kính ngưỡng.
Khoảnh khắc này, Lâm Chính là một vị chiến thần trong mắt họ.
Lương Huyền Mi cũng sững sờ.
Cô ta không bao giờ nghĩ rằng bản thân mình lại có một người anh nuôi yêu nghiệt như vậy.
“Phù!”
Lâm Chính thở hắt ra, nhìn về phía Lương Huyền Mi: “Lương Huyền Mi, tới đây”.
Cô ta giật mình, do dự nhưng vẫn bước tới.
“Anh…có chuyện gì vậy ạ?”, cô ta cúi đầu nói lý nhí.
Lần đầu tiên cô ta gọi Lâm Chính như vậy.
Mặc dù có hơi xấu hổ nhưng cảm thấy đầy tự hào.
“Tháo châm trên người ra đi”, Lâm Chính mỉm cười.
“Dạ…”, Lương Huyền Minh lập tức cúi người, lấy châm ra.
“Ghim lên ngực anh!”
“Vị trí nào ạ?”
“Dưới huyệt Thiên Trung hai phân, sau khi c ắm vào thì lại rút ra một cây nữa, đâm vào Thủ Hiếu Dương Kinh…”
“Được ạ…”
Lương Huyên Mi làm theo.
Cũng may mà cô ta có học võ thuật nên cũng biết được vị trí các huyệt đạo, mặc dù châm thuật của cô ta có phần non kém nhưng vẫn có thể châm được.
Một lúc sau, cô ta thở phào: “Xong rồi anh”
“Được rồi!”
Lâm Chính từ từ cử động cánh tay, các khớp xương bắt đầu kêu lên.
Cảnh tượng đó khiến đám đông trố mắt.
“Cái…cái gì?”
“Không thể nào!”
Tiếng kêu vang lên.
Người của đảo cảm thấy đầu óc trống rỗng.
“Tay…tay của cậu…có thể cử động lại được sao? Chuyện …gì vậy?”, đảo chủ run rẩy, hai con ngươi như muốn rớt ra ngoài.
Những người khác mặt xám ngoét, vô cùng tuyệt vọng.
“Tay của tôi trước đó không cử động được là do bị tê liệt.
Kinh mạch, đường máu do bị tấn công mạnh nên bị tổn thương khiến máu không thể lưu thông.
Giờ tôi dùng châm đả thông kinh mạch thì đương nhiên là tay có thể cử động lại.
Còn xương chỉ bị nứt, không có gì đáng ngại”, Lâm Chính trả lời.
Đảo chủ như bị sét đánh, há hốc miệng, không nói nên lời…
“Tôi đã ổn lại rồi”.
Lâm Chính vung tay, nhìn đảo chủ và mỉm cười: “Giờ còn ông?”
Đảo chủ hai chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất, mặt cắt không ra máu….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...